… Ngày nọ, tháng nọ, năm nọ Duyên khởi…
Bên cầu Nại Hà, Diêm vương Tô Dục mới khai mở mảnh đất mới, phá lệ cho phép quỷ quan nọ mở cửa hàng, tên tiệm là Thất Thất ức phường.
Trong phường lưu giữ vô số ký ức của hàng ngàn vạn tử hồn, quỷ quan gửi lại trong vòng trăm năm qua. Quỷ quan và tử hồn đi lại trên đường chỉ cần có nhu cầu, đều có thể gửi ký ức kiếp trước của mình tại đây, lưu giữ chút dư vị cuộc đời, trong đó có những ký ức khó quên nhất, cũng có những ký ức không thể nào quên được.
Cứ như thế, danh tiếng của cửa tiệm vang khắp địa phủ, khách hàng ùn ùn kéo đến tới.
Nơi kín đáo nhất của cửa tiệm, có cất giữ hai quả cầu ký ức, một quả tỏa sắc màu lấp lánh, một quả mang sắc trắng mênh mang. Trong vòng một trăm năm nay, hai quả cầu này chưa từng được mở ra, nhưng vẫn luôn thu hút một tiểu tặc.
Tiểu tặc đó có họ Tô tên Dục, ngoài miệng chàng nói hai quả cầu nhàm chán chẳng có gì, nhưng lúc nào cũng rình mò tìm kiếm chúng.
Nên xem cái nào trước đây?
Ánh mắt Tô Dục lướt qua hai quả cầu, đương nhiên muốn xem quả màu trắng trước, đó là ký ức kiếp trước của Thất Thất. Nhưng như thế thì lại lộ liễu quá, vẫn nên tốn chút công phu để che mắt thì tốt hơn, tay chàng từ từ di chuyển về phía quả cầu nhiều màu sắc lung linh bên cạnh.
Nếu nàng trách, chàng sẽ nói rằng, chàng chẳng qua muốn xem của mình trước, sau đó vì “tiện thể” nên mới xem của nàng mà thôi.
Khoảnh khắc chạm vào quả cầu ký ức, chàng thi triển pháp lực, ký ức quá khứ chạy thẳng vào não, đưa chàng đi rất xa rất xa, vượt qua cả dự liệu của chàng…
… Hai ngàn một trăm năm trước Dụ dỗ…
Vinh hoa phú quý? Chàng đã có tất cả.
Đỉnh cao quyền lực? Chàng cũng đã đạt được.
Vậy còn cần gì? Chàng cảm thấy cuộc đời này không còn thú vị nữa.
“Hao tổn biết bao tâm cơ, hương vị từng bước từng bước đặt chân lên đỉnh cao danh vọng thế nào?” Có giọng nam nhân từ phía sau vọng lại.
Chàng quay đầu nhìn, là một người xa lạ.
“Người làm thế nào mà vào được đây?” Chỗ này đã được phòng bị nghiêm ngặt, dù là chim sẻ cũng chẳng thể đặt chân vào.
Nam nhân kia lắc đầu, “Ta không phải người phàm, ta đến từ địa phủ”.
“Hả?” Chàng thầm nghĩ, người này nếu không phải kẻ đầu óc không tỉnh táo, thì cũng là thích khách, sát thủ gì đó.
“Tiền bạc? Danh lợi?” Đầu ngón tay của nam nhân kia lướt qua đồ trang sức bằng vàng óng ánh, “Không hề thú vị như trong tưởng tượng, đúng không?”.
Chàng nhún vai, “Đúng vậy, có lẽ là như thế”.
A dua nịnh nọt đã nghe nhàm tai lắm rồi. Kẻ có lòng mưu phản thì thủ đoạn lại ngốc nghếch đến nỗi khiến người ta chán nản, sống trên đời mà không có đối thủ, thật quá đơn điệu.
“Nếu có thể để ngươi tiến nhập vào địa phủ làm quỷ quan? Ngươi có vừa lòng không?”
“Quỷ quan?” Chàng suy nghĩ một hồi, một từ rất mới lạ, “Làm Quỷ quan cấp nào?”.
“Cấp cao nhất.”
Chàng nhìn nam nhân trước mặt, tướng mạo bình thường, nhưng giữa đôi lông mày thoáng lộ vẻ quỷ dị. Bản thân chàng cũng đã cảm nhận được mùi vị của âm mưu, nhưng chẳng quản là “âm mưu” hay “dương mưu”, sự hứng khởi của chàng đã bao trùm tất cả.
“Chức này có nhiệm kỳ một ngàn năm, cai quản tất cả quỷ quan.”
Nhiệm kỳ một ngàn năm? Chàng cau mày.
Nam nhân kia mỉm cười, tung ra mồi nhử, chờ đợi thu lưới, “Không được hối hận, không thể từ nhiệm”.
Chàng cũng cười, “Được đấy”, thay đổi môi trường cũng tốt, chàng đã chán ngán không còn hứng thú khi lúc nào cũng đứng trên ngôi cao, gánh vác vận mệnh ngàn vạn người rồi. Giọng đầy thâm ý, chàng nói, “Chỉ cần ngươi không hối hận là được”. Dám trù tính đối phó với chàng, từ trước tới nay chưa kẻ nào có kết cục tốt đẹp.
Nam nhân kia bật cười, cười chàng thật ngây thơ, đã tìm được người kế nhiệm, sao có thể hối hận cơ chứ? Một ngàn năm làm Diêm vương, quãng thời gian dài đằng đẵng, cực kỳ cô đơn, lại là quá khứ khiến người ta phải tiếc nuối sao?
… Một ngàn sáu trăm năm trước Trói buộc…
Hối hận? Sao có thể không hối hận?
Diêm vương khi ấy, thiên quan Dao Thận của hiện tại, hối hận đến mức ruột gan đều sắp xanh hết cả. Nghĩ đến năm đó tự ình thông minh dẫn chàng tiến nhập vào địa phủ, nghĩ rằng mình vì nhân gian trừ bỏ đi một mối họa, nhưng không hề biết lại mang về cho địa phủ một khối u ác tính.
Năm trăm năm nay, Diêm vương tân nhiệm đổi mới hết thứ này đến thứ khác tại địa phủ, khiến thiên phủ chỉ còn biết đứng nhìn trân trối.
Ví dụ như năm trăm năm nay chưa từng đếm xỉa đến công vụ ngày nào, toàn bộ đều ném cho Dao Thận đã làm thiên quan xử lý, Diêm vương tân nhiệm được mệnh danh là kẻ hỏng chức năng giao tiếp, cách xử lý sự vụ của địa phủ, chàng làm không được, mà học cũng chẳng xong.
Năm trăm năm phong cách kiến trúc vốn có của địa phủ mới thay đổi một lần, giờ trở thành ba năm một lần, rồi lại nửa năm một lần.
Đồng thời chàng còn buộc các quỷ quan tại địa phủ phải bắt kịp xu hướng thời trang của mình, từ phong cách thoải mái đến phong cách cải trang, khiến người tại địa phủ đều sợ hãi, trước khi ra cửa đều phải dỏng tai nghe ngóng, xem hôm nay nên mặc theo phong cách nào.
Thêm vào đó, chàng còn thường xuyên đến nhân gian gây rối, tạo ra những tình huống rối ren để thách thức năng lực làm việc của thiên phủ.
Đây chính là Tổng quản lý hành chính địa phủ không xứng đáng với chức vụ nhất từ trước đến nay, thiên phủ lại không thể sa thải, đuổi chàng đi được, chỉ có thể để mặc chàng làm loạn tùy thích. Rốt cuộc kẻ bị hợp đồng giữ chức ngàn năm này trói buộc là ai chứ?! Thiên quan Dao Thận đều phải làm lơ, cảm nhận sâu sắc cảm giác đắng cay của người câm phải nhắm mắt uống Hoàng liên[].
[] Hoàng liên: Một vị thuốc rất đắng.
Dao Thận thầm thề rằng, Diêm vương kế nhiệm lần kế tiếp, nhất định phải là một tử hồn biết tuân thủ điều quy.
… Một ngàn năm trăm năm trước Lần gặp đầu tiên…
Tuân thủ điều quy?
Từ này trước nay chưa từng có duyên với chàng. Ngay từ khi kế nhiệm, chàng vứt bỏ tên họ gốc của mình, thuận theo cách gọi lưu truyền trong dân gian, họ Diêm tên Vương.
Chàng nhếch mép, nhìn những nét chữ nguệch ngoạc vô cùng kỳ quái trên tường, dạo gần đây chàng luôn chìm đắm trong thứ văn hóa Graffiti[] đó, tốn không ít thời gian vào nó, cuối cùng tất cả bức tường tại địa phủ đều được gắn thêm kiệt tác của chàng.
[] Graffiti bắt nguồn từ tiếng Latin: Graffito, có nghĩa là “hình vẽ trên tường”, là tên gọi chỉ chung về những hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bức tường ở các đường phố, khu phố và được vẽ bằng sơn hoặc đánh dấu bằng bất cứ vật liệu gì hay chỉ là vẽ bằng sơn xịt lên những nơi có bề mặt phẳng, rộng.
“Đẹp không?” Chàng thuận miệng hỏi một nam quỷ quan đứng bên cạnh.
Nam quỷ quan gật gật đầu, có chút miễn cưỡng.
Diêm vương quay sang nhìn hắn, dáng người dong dỏng, mặt mũi bình thường, không có gì đặc biệt, “Phong cách Punk[] được lưu hành nhất dạo gần đây”, chàng quét mắt nhìn kiểu tóc của hắn, “Ngươi lạc hậu quá rồi”.
[] Phong cách Punk: Punk Style là một trào lưu bắt đầu thịnh hành và lan tỏa tại châu Âu từ thập niên thế kỷ trước. Với lối ăn mặc và phục sức mang nặng tính lập dị và nổi loạn.
Nam quỷ quan kia chán nản thầm thở dài, từng nghe nói Diêm vương cổ quái, nhưng cũng không đến mức chỉ vì style ăn mặc mà phạt hắn đứng ở góc tường chứ, lãng phí thời gian. “Diêm vương đại nhân, hạ quan phải đi có việc.”
“Có việc? Làm việc ở chức vụ nào?”
“Trưởng kế.”
“Trưởng kế?” Diêm vương tiện tay biến ra cuốn sổ, đọc một lát, “Ngươi chính là vị Trưởng kế chăm chỉ nhất trong lịch sử?” Trưởng kế chẳng qua chỉ là ghi chép số liệu, rất nhanh chán việc, nhưng gần đây nghe nói có một vị Trưởng kế rất nổi tiếng, mới nhậm chức được hai năm, mà có thể hoàn thành khối lượng công việc Trưởng kế khác phải làm trong mấy chục năm.
Thần sắc nam quỷ quan kia có chút gượng gạo, “Không dám tự coi là chăm chỉ, hạ quan chỉ dốc lòng làm đúng chức phận mà thôi”.
Da mặt mỏng, không khoe khoang, rất tốt, trong lòng chàng thầm nghĩ, sau đó ghé sát dung mạo tuyệt đẹp do pháp thuật biến ra vào mặt nam quỷ quan: “Ta có lời khen ngợi ngươi, hãy đến làm Trưởng thư ký cho ta đi, ta đang thiếu một chân”.
Nam quỷ quan kia chau mày nhìn khuôn mặt đang phóng đại phía trước, cứ quanh đi quẩn lại làm việc bên cạnh Diêm vương, chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Diêm vương lại cho rằng hắn đã đồng ý, “Đúng rồi, tên ngươi là gì?”.
Hắn sững người, “Tên?”. Ở Nhân gian? Hay ở địa phủ?
“Thôi, ta cho ngươi một cái tên, Lưu Hồn, gọi cho thuận miệng.” Tử hồn được lưu lại.
Thiên quan Dao Thận sớm đã sắp xếp để chàng tìm được người kế nhiệm biết quy củ, trước tiên ngài tìm về một quỷ quan có nề nếp, gán luôn vào cạnh chàng, để tránh phải nghe chàng lảm nhảm.
Từ đó, bên cạnh Diêm vương có thêm một quỷ quan, hai người bọn họ hợp thành một cặp đôi cực kỳ quái dị. Một người suốt ngày ăn vận thời thượng, dung nhan tuyệt thế, còn một người quanh năm mặc trường bào sắc trắng, mặt không chút biểu cảm.
... Một ngàn bốn trăm năm trước Kinh động...
“Lưu Hồn, giờ Thìn đến rồi, đi xem trò hay thôi.” Diêm vương vội vội vàng vàng chạy vào phòng làm việc, kéo Lưu Hồn ra ngoài.
Giãy giụa thoát khỏi bàn tay đang lôi lôi kéo kéo của Diêm vương, Lưu Hồn từ từ, chậm rãi, cực kỳ cẩn thận thu dọn văn kiện. Trăm năm này ở đây, khiến nhiệt huyết của hắn đối với cấp trên đã thay đổi rất nhiều.
Diêm vương cũng chẳng bận lòng, chỉ đẩy hắn, “Đừng chậm chạp như thế, trò hay không chờ quỷ quan đâu”. Ở một không gian nọ đang bắt đầu một buổi ca nhạc, đoàn nhạc rất được họ hâm mộ.
“Dù không đích thân đến hiện trường, ngài cũng có thể xem qua CD, hà tất phải vội vã như thế?” Lưu Hồn cảm thấy khó hiểu, tại sao mỗi sự kiện đều khiến Diêm vương hứng trí đến vậy.
“Cảm giác xem ‘live show’ đương nhiên là khác rồi.” Thấy hắn thu dọn đã gần xong, Diêm vương liền đưa hắn tới buổi biểu diễn ca nhạc. Hai quỷ quan ẩn hình, ngồi thoải mái trên sân khấu, chiếm cứ vị trí tốt nhất, được bao vây trong tiếng nhạc dÂu Dương cùng những tiếng reo hò chói tai.
Ban nhạc bắt đầu biểu diễn chưa lâu, Diêm vương đã hoàn toàn nhập cuộc, nhún nhảy say sưa, cảm thấy rất vui sướng trong điệu thoát y vũ, sử dụng pháp thuật khiến chiếc áo da trên người bung ra từng mảnh, như những tờ giấy bay bay phiêu bồng.
“Làm thư ký chính là phải nhắm mắt theo[] ta, ta đi đâu, ngươi phải đi đến đó.”
[] Nguyên là nhắm mắt theo đuôi, rập khuôn theo kẻ khác. Có nghĩa là: muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác.
Là như thế sao? Lần đó, khi cùng chàng tới Ma Cao đánh bạc, chàng đã dõng dạc hạ lệnh, cưỡng ép, lôi hắn vào thế giới của chàng, tính ra cũng đến một trăm năm rồi.
Lưu Hồn cứ ngồi im tại đó, nhìn Diêm vương đang chìm đắm trong mớ hỗn độn. Đối với Diêm vương mà nói, vui hết mình chính là vui hết mình, náo nhiệt chính là náo nhiệt, nhưng đối với tính cách trầm lặng ít nói của hắn, nhiệt huyết sục sôi đó chỉ khiến hắn cảm thấy bản thân mình bé nhỏ, thấp hèn như bụi trần, sẽ bị những cơn sóng khủng khiếp cuốn đi.
“Đến đây”, chàng giơ tay tới trước mặt hắn, “đứng lên nhảy đi, đừng ngồi như thế”. Chẳng biết tại sao, chàng không thể ưa nổi cái sự cô tịch, lúc nào cũng lặng lẽ tránh xa thế tục của Lưu Hồn.
Lắc eo giống như Diêm vương sao? Lưu Hồn lắc đầu từ chối, đột nhiên bị chàng kéo đứng lên, cứ như dắt chó dắt mèo vậy.
“Thế này này, gần giống nhảy đôi ấy.” Nói xong, chàng còn muốn đặt bàn tay ma quái của mình lên vai Lưu Hồn, đích thân thị phạm.
Sự thực đã chứng minh, tính khí có cực tốt cũng không chịu nổi mấy trò náo loạn của Diêm vương, Lưu Hồn đanh mặt lại, ngay tức khắc muốn rời đi, nhưng lại bị chàng giữ lại.
“Ngươi đi đâu đấy?”
“Địa phủ. Bẩm Diêm vương đại nhân, hạ quan còn rất nhiều việc phải làm.” Kể từ sau khi đảm nhiệm chức vụ Trưởng thư ký hành chính địa phủ, hắn liền “tiện thể” tiếp nhận những công việc mà đáng ra Diêm vương phải làm, bận đến đầu tắt mặt tối.
Diêm vương mặt dày nhếch mép, “Không được đi, ta nhận sai, được chưa? Ngươi đi rồi, chỉ còn lại một mình ta”.
Lưu Hồn khép mắt hít thở thật sâu, cố gắng kiềm chế, cuối cùng cũng thỏa hiệp, “Được, hạ quan không đi nữa.”
Diêm vương mỉm cười rạng rỡ, vung tay trái lên, “Bước sang bên này trước”.
Thật ngốc nghếch, tại sao ngài ấy có thể làm những chuyện ngốc nghếch này một cách nghiêm túc và vui vẻ như vậy? Lưu Hồn không hiểu, chỉ làm theo Diêm vương, nhưng càng cảm thấy chuyện này vô cùng ngốc nghếch.
“Thật thông minh, vừa học đã làm được!” Chàng lại khoát tay phải, “Tiếp tục sang bên này”.
Lần này, Lưu Hồn thực sự không kiềm chế được nữa, phá lên cười, cuối cùng cũng vui vẻ rồi, nhướn mắt lên, thấy Diêm vương đang cười tới mức cực kỳ khoa trương.
... Một ngàn ba trăm năm trước Trầm luân...
“Nghe nói ở thế kỷ Hai mươi tư của không gian thứ ba mươi ba mới xuất hiện một nhà tắm cực kỳ xa hoa lộng lẫy, chúng ta đến đó tắm đi.” âm hồn Diêm vương bất tán bám riết liền ba ngày, Lưu Hồn chẳng hồi đáp.
Lý do rất đơn giản, Tử hồn trời sinh vốn chẳng mảy may vương bụi trần, căn bản không cần phải tắm.
“Ngươi biết đã bao nhiêu năm rồi ngươi chưa tắm không?” Nài nỉ không được, Diêm vương thay đổi chiến thuật, “Tám mươi bảy năm rồi, quá bẩn!”. Lần tắm trước của hắn là ở nhân gian, khi bị chàng đẩy xuống ao.
Lưu Hồn lạnh nhạt đáp lại, “Cho dù năm trăm năm không tắm đi nữa cũng chẳng có gì quan trọng”. Lời nói ra, bản thân hắn cũng không tự chủ được. Tám mươi bảy năm chưa tắm gội, nếu là khi còn sống thì hắn đúng là đồ bẩn thỉu, thực ra cũng khó mà tin được, chứ chưa nói đến năm trăm năm.
Cuối cùng Diêm vương giảo hoạt vẫn thành công. Chàng kéo Lưu Hồn vào phòng thay đồ của nhà tắm cao cấp.
Hai người đàn ông thoải mái thay đồ, cùng vào bồn nước nóng. So với cơ thể hoàn mỹ của một vài chàng trai thời cổ đại, Lưu Hồn lại là mẫu hình thư sinh yếu đuối gầy gò, vầng ngực trắng toát bằng phẳng.
Hơi nước bốc lên vấn vít xung quanh, mông lung mờ ảo, mang vài phần ý vị.
“Lưu”, Diêm vương vừa mở miệng đã gọi kẻ nô dịch của mình: “Đến kỳ lưng cho ta”.
Lưu Hồn quyết cự tuyệt, “Hạ quan không phải nữ nhân, không làm được việc ấy”.
Kỵ lưng thôi mà, thật cứng nhắc, “Vậy để ta kỳ lưng giúp ngươi”. Diêm vương với tay túm lấy chiếc khăn định thực hành ngay lập tức.
“Sợ ngài quá”, Lưu Hồn né chàng, “Ta giúp ngài kỳ lưng vậy”. Hắn cầm lấy khăn, đến kỳ lưng cho Diêm vương, chẳng thèm quan tâm tới hình tượng của mình nữa.
“Tại sao ngươi luôn giữ dung mạo này, sao không thử thay đổi một lần xem?” Diêm vương cảm thấy hắn rất thiệt thòi với khuôn mặt đã đeo đuổi hơn hai trăm năm nay, hẳn là nên thay đổi.
“Thay đổi? Thay đổi như thế nào?” Giống như Diêm vương, mấy tháng lại thay đổi dung mạo một lần sao?
“Thay đổi trở nên tuấn tú hơn.” Diêm vương phủ định, “Không được... ngươi không thích phô trương”. Còn thay đổi trở nên bình thường? Hiện nay hắn đã rất đỗi bình thường rồi. Lưu Hồn mạnh tay kỳ lưng, dung mạo của hắn có ảnh hưởng gì tới Diêm vương cơ chứ?
“Thay đổi...” Chàng vẫn chưa hình dung ra, chỉ cảm thấy một kẻ luôn trầm mặc như Lưu Hồn, dáng vẻ nên tao nhã một chút, điềm đạm một chút, và cũng đặc biệt hơn một chút.
Đã làm bạn hơn hai trăm năm, cực kỳ hiểu nhau, thiếu hắn, chàng làm việc gì cũng thấy không tròn vẹn.
“Không thay đổi không được sao?” Trăm năm đời người, chẳng qua cũng chỉ một khuôn mặt. Hắn không oán trách, nhưng cấp trên cứ thay đổi dung mạo liên tục để kiểm nghiệm năng lực của hắn, cũng khiến hắn cảm thấy mệt mỏi.
Diêm vương quay đầu thầm đánh giá Lưu Hồn, bỗng nhiên bông đùa thốt ra một câu, “May mà dáng ngươi cũng không phải quá khó coi”.
Lưu Hồn tốt bụng lại mỉm cười, biết rằng bản thân không nên đến nơi này cùng chàng. Hắn bình thản nằm xuống, để làn nước ấm ngập qua tai, mắt, mũi, không nghe thì tâm sẽ không rối bời.
“Làm quỷ cũng có điểm tốt.” Lưu Hồn nhàn nhã ngắm nhìn từng gợn sóng sắc xanh trên mặt nước, từ dưới nước có thể nhìn thấy khuôn mặt của Diêm vương, méo mó không còn tuấn tú đẹp đẽ nữa.
“Lưu”, giọng nói của Diêm vương truyền qua làn nước, chàng thích gọi tên hắn, chỉ một tiếng là “Lưu”: “Mọi người đều nói Diêm vương muốn người nào chết canh ba, thì người đó chẳng thể sống tới canh năm”.
“Hồn phách của ngươi do ta giữ lại, ngươi phải ở bên ta một trăm năm nữa.” Diêm vương sợ hắn đến quán gửi ký ức để đi đầu thai, nếu như thế, chàng sẽ mất đi rất nhiều lạc thú.
Lưu Hồn không đáp, chỉ lặng lẽ trầm mình xuống nước, càng xuống càng sâu.
... Một ngàn hai trăm năm trước Con tim đau nhói...
Buổi gặp gỡ hữu nghị trăm năm khó khăn lắm mới có được một lần, dung mạo vốn rất bình thường của đám thiên quan, không hiểu sao trong ngày gặp mặt lại trở nên vô cùng xinh đẹp, tuấn tú.
Lưu Hồn hoảng hốt nhìn mười bảy, mười tám “Diêm vương” trước mặt, “Tại sao lại biến thành dung mạo này?”, là bị ảnh hưởng từ cấp trên bất lương của mình phải không?
Dao Thận mỉm cười thần bí, “Ngươi cũng nên hiểu, buổi gặp gỡ trăm năm luôn là thời gian mà thiên quan phải chịu khổ nhất”. Quỷ quan địa phủ thấy thiên quan dung mạo bình thường chẳng khác gì con người, lại càng chẳng e dè, chen nhau vào, đặt hàng loạt câu hỏi cổ quái.
Ra là vậy, Lưu Hồn cũng nhận ra, hôm nay đúng là hiếm thấy, chúng quỷ quan đều tụm lại từng nhóm, bộ dạng rất điềm đạm.
“Mấy ngày trước, khi tâm trạng tên tiểu tử kia đang tốt, đã cho ta một chủ ý, chính là để thiên quan biến thành dung mạo tựa như tiên nhân.” Dao Thận điềm nhiên quét mắt về phía đám quan, từ từ lộ ra nụ cười từ bi mà bao dung, quả nhiên đã làm kinh sợ những quỷ quan mới nhậm chức, “Hiệu quả rất tốt”.
Muốn theo đuổi mỹ nữ cần có dũng khí, muốn tiếp cận thần tiên cũng như vậy. Ở địa phủ này, sự tồn tại của Diêm vương cũng giống như thần, nếu không, sao có thể đùa giỡn với sở thích của đám quỷ quan mù quáng hâm mộ chàng chứ.
“Tâm trạng đang tốt?” Là lần Diêm vương ngồi làm nhà cái mà giành đại thắng giữa đám quỷ quan sao? “Ngài ấy có rất nhiều chủ ý quỷ quái.”
Dao Thận đồng ý, “Hơn nữa hắn có thể tìm được tử hồn thích hợp như ngươi để đảm đương chức Tổng quản lý hành chính địa phủ, cũng được xem như là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời hắn”. Trọng âm nhấn mạnh vào từ “Duy nhất”.
Thích hợp làm Diêm vương? Đây đúng là chuyện quá ư nực cười, “Đối với chức vụ này, ta không có hứng thú”. Soán ngôi sao?
Dao Thận chợt tỏ vẻ khó hiểu, “Hắn chưa từng nói với ngươi à? Sau khi nhiệm kỳ một ngàn năm của Diêm vương kết thúc, nếu không tìm được người kế nhiệm, hắn sẽ phải tiếp tục nhậm chức. Ta cho rằng ngươi chính là người kế nhiệm của hắn”. Người này làm việc rất thuần thục, lại cẩn thận, thực thà.
Một ngàn năm... nhiệm kỳ của Diêm vương còn một trăm năm nữa...
“Vậy còn ngài ấy?”
“Làm thiên quan hoặc tiếp tục đầu thai.” Dao Thận chỉ mong chàng đi đầu thai, không muốn phải tiếp tục làm việc với kẻ yêu nghiệt đó nữa.
Làm thiên quan để rồi một trăm năm mới gặp nhau một lần, hay là sau khi đầu thai, chẳng còn biết tông tích thế nào nữa?
Lưu Hồn sững người nhìn kẻ nào đó đang nở nụ cười tùy tiện, tiến về phía mình.
“Lưu, sao vậy? Sao nhìn dung nhan tuyệt thế của bản Diêm vương mà lại ngẩn người ra như vậy?”
Hắn cười khổ, thì ra chàng gọi hắn là “Lưu”, chính vì muốn giữ lại hắn bên mình.
So với chiến tranh lạnh, còn có gì khiến ta khổ sở hơn?
Diêm vương đáp, là sự coi thường.
Dạo gần đây Lưu Hồn không biết có phải đang trong “thời kỳ mãn kinh” hay không, mà đối với chàng cả ngày lạnh nhạt, chẳng thèm đếm xỉa, liếc mắt lấy một cái.
“Không có gì.” Bị hỏi, hắn cũng chỉ thờ ơ đáp cho qua chuyện, sắp xếp tư liệu trên giá sách. Diêm vương cứ quanh quẩn bên cạnh.
“Nói thẳng vào vấn đề đi, trốn tránh không phải là phong cách của ngươi.” Diêm vương nói khích khi Lưu Hồn xoay lưng về phía chàng.
Quả nhiên Lưu Hồn đứng dậy đi lại, nghĩ ngợi hồi lâu mới khẽ hỏi: “Ta có một nghi hoặc, mấy trăm năm trước ngài điều ta đến làm việc dưới trướng của ngài, là tại sao? Có phải là vì... ngài muốn ta trở thành người kế nhiệm? Hãy nói thực lòng với ta”.
Diêm vương sững người, “Đúng vậy, đúng là ngươi rất thích hợp để kế nhiệm”, nói thực lòng, khi ấy chàng cũng nghĩ như vậy.
Lưu Hồn không cách nào khống chế được nỗi bi thương đang giăng đầy trong mắt, bản thân hắn cũng chẳng biết mình đang buồn vì chàng tìm hắn làm người kế nhiệm ngàn năm, hay buồn vì từ đầu đến cuối chàng chưa hề cho hắn biết chuyện này. “Được, ta đồng ý với ngài. Sau khi ngài làm đủ nhiệm kỳ một ngàn năm, ta sẽ thay ngài, dù sao công vụ này ta cũng đã xử lý mấy trăm năm rồi, trăm hay không bằng tay quen, ta không hề gì.”
Không ngoái đầu lại, hắn nói xong liền bước ra ngoài.
Để hắn kế nhiệm? Diêm vương ngồi ngẩn ra, tưởng tượng sau một trăm năm nữa Lưu Hồn sẽ ở trong căn phòng trống không vắng vẻ, ngày qua ngày lại xử lý những công việc mà chàng thấy cực kỳ nhàm chán khô khan này.
Với tính cách của Lưu Hồn, chuyện này chắc cũng chẳng có gì đáng buồn, chưa hẳn là điều gì đau khổ, nhưng mà...
Chàng đặt tay lên vị trí của con tim, chẳng biết là ảo giác hay là nỗi đau thực sự tồn tại đang cảnh tỉnh chàng, chàng không nỡ.
... Một ngàn một trăm năm trước Tiếc nuối...
“Từ nay về sau, ngươi chính là Tổng quản lý hành chính địa phủ mới.” Diêm vương vén vén lọn tóc bảy màu, dù sao cũng giải quyết được chuyện phiền phức này, “Để tránh xung đột với tên của ta, ta đề nghị ngươi hãy nghĩ ra một cái tên khác, được gọi là Diêm vương, chỉ mình ta mà thôi”.
Tịch Đức lơ đễnh gật đầu, ngồi trên ghế tiếp tục nghiên cứu “Nội quy công tác Tổng quản lý hành chính địa phủ”.
“Ngoài ra, đây là ký ức của ta, ký ức trước khi qua cầu Nại Hà đều ở đây.” Chàng trao cho Tịch Đức một quả cầu lung linh sắc màu, thấy y nhận rồi mới ngồi vào bên kia ghế sô pha.
“Ký ức?” Ký ức của chàng có năm màu sặc sỡ, “Không thể dứt bỏ luôn sao?”.
Diêm vương thoải mái ngồi dựa vào sô pha, “Ta không muốn quên đi một người”.
“Thê tử của ngài?” Tịch Đức nghĩ đến người yêu mình, liền thấy đồng cảm.
Diêm vương lắc đầu, “Không phải, yêu thầm, là người ta thầm thương trộm nhớ”. Một ngàn năm qua, chàng không phải chưa từng yêu ai, chàng hiểu được thực chất vì sao mình luôn muốn Lưu Hồn ở bên bầu bạn.
Nhưng nói yêu rất dễ dàng, duy trì mới khó khăn.
Mấy trăm năm trước khi gặp Lưu Hồn, chàng từng thấy rất nhiều cảnh bi hoan ly hợp, cũng mấy lần yêu đương nhiệt tình cháy bỏng, rồi lại cảm thấy lạnh lòng mà chia tay, mối tình dài nhất cũng chưa đến mười năm, cứ như vậy không biết bao nhiêu lần. Bản thân chàng cũng không tin mình sẽ yêu ai lâu dài được. Vậy nên lần này, chàng chỉ có thể lặng lẽ thầm yêu, dù sao cũng ở bên hắn được mấy trăm năm.
“Cố gắng duy trì tình cảm của ngươi và cô ấy, đó là lời chân thành ta muốn nói với ngươi.” Chàng vừa dứt lời thì Lưu Hồn bước vào phòng làm việc, nhìn thấy Tịch Đức, hắn có chút ngờ vực.
“Lưu, ngươi đến thật đúng lúc, hắn là Tổng quản lý hành chính địa phủ mới được bổ nhiệm.” Diêm vương chỉ sang Tịch Đức.
Mới bổ nhiệm? Ánh mắt Lưu Hồn từ Tịch Đức chuyển sang Diêm vương.
“Ngươi muốn đầu thai, nên đương nhiên phải chuyển cho quỷ quan khác.” Diêm vương dõi ánh nhìn sâu sắc về phía hắn, “Ngươi được tự do”. Sẽ không bị ràng buộc, không phải gặm nhấm ngàn năm cô tịch nữa.
Tự do? Khi hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý làm Diêm vương?
Hóa ra tất cả đều không phải trong lòng bàn tay hắn, Lưu Hồn cười khổ, đến nay chuyện duy nhất hắn có thể làm đã tiêu tan rồi, hắn như ngây dại.
... Một ngàn một trăm năm trước Nguyện vọng...
“Ngươi đã lựa chọn đi đầu thai, nói cho ta nguyện vọng của ngươi?”
“Nguyện vọng?” Diêm vương đã từng nghĩ qua, “Một ngày nào đó của kiếp sau được đầu thai làm người, ta muốn có dung mạo tuyệt đẹp, chỉ số thông minh hai trăm, tình yêu hoàn mỹ”.
Còn có nguyện vọng như thế sao? Thật là trước nay chưa từng thấy. Loại người này nếu vừa sinh ra đã mang tư chất thông minh, sẽ liền bỏ xa những người bình thường, không phải chết sớm vì trời đố kỵ hồng nhan, cũng sẽ tiềm ẩn nguy cơ hại dân hại nước.
Dao Thận cũng đầu đau như búa bổ, nghiêm túc mà nói, đây được tính là ba nguyện vọng, nhưng nếu không đáp ứng, vạn nhất kẻ đó ở lại làm thiên quan, như thế sẽ tốt sao? “Tại sao ngươi không lựa chọn duyên tình bảy kiếp cùng hắn?” Hắn, cả hai đều biết họ đang nhắc tới ai.
Diêm vương lắc đầu, “Tình yêu của ta cứ để tự nó đến, không cần dùng vận mệnh áp đặt”. Nếu kiếp sau gặp lại hắn, trái tim chàng sẽ thực sự rung động, chàng không cần thiên phủ phải sắp xếp cho tình duyên của mình.
“Tình yêu ư, nguyện vọng của ngươi, ta phê chuẩn.” Dao Thận hận không thể tống khứ chàng đi sớm hơn, trông bộ dạng phiền não vô cùng.
Đương nhiên, Dao Thận trở thành thiên quan cũng cần phải có một chút tính toán, đích thân ngài đã sắp đặt vận mệnh của Diêm vương, theo như ý muốn, chàng sẽ chết trẻ trong luân hồi mỗi kiếp.
Theo như ý muốn...
... Một ngàn năm trước Lời hứa...
Bên cầu Nại Hà, bóng Lưu Hồn đứng lặng lẽ hồi lâu.
“Lại đến tiễn y?” Triều Vân bên cạnh hỏi hắn.
“Kiếp trước y đầu thai làm con báo, xảo quyệt mà dũng mãnh.” Diêm vương đầu thai được bốn mươi năm thì hắn trở về địa phủ, không đi đầu thai, hết lần này lại đến lần khác, dõi ánh mắt lên cầu Nại Hà, tiễn tử hồn Diêm vương đi đầu thai.
Nhưng đến hôm nay, hắn cũng đi đầu thai.
“Đây là ký ức của ta, cô cất giữ hoặc Tịch Đức bảo quản đều được. Nếu sau một ngàn năm, Tịch Đức không tìm được người kế nhiệm, có thể đến tìm ta, chỉ cần ký ức của ta được khôi phục, ta sẽ kế nhiệm.” Tính tình hắn khoan thai, thời gian đối với hắn mà nói cũng chỉ như những thứ tầm thường mà thôi.
Triều Vân nhận lấy quả cầu ký ức trắng phau, thoáng chút ngập ngừng, “Có được không?”. Lời hứa này đúng là rất nặng.
Lưu Hồn không trả lời, mỉm cười nói đến chuyện khác, “Cuộc sống con người của y, hẳn là sẽ vô cùng đặc sắc”. Đáng tiếc, bốn mươi năm lần này, Diêm vương không đầu thai làm người, nếu không cũng có thể có chút kiến thức.
Đúng là nên ngưỡng mộ, đáng ngưỡng mộ, ngưỡng mộ sự hoạt bát của chàng, tỏa ánh hào quang cướp đi linh hồn của những người bên cạnh, sự ấm áp chàng chẳng biết từ khi nào đã khiến hắn không kiềm chế được mà lại gần, tiếp tục lại gần, rồi cuối cùng bị thiêu đốt mà không hề biết,
“Lưu Hồn, ta đồng ý với ngươi, chỉ cần có khả năng, ta nhất định sẽ để các ngươi tương ngộ tại nhân gian.” Bất luận là cầu xin Tịch Đức, hay là khẩn cầu thiên quan.
“Cảm ơn, ta đi đây.” Cuối cùng hắn cũng bước lên cầu Nại Hà, quên đi những ngày xa xưa.
Tịch Đức đến chậm một bước, “Hắn đi rồi sao?”.
“Ừm.” Triều Vân chợt thấy đau lòng, “Ký ức này chàng cất giữ nhé”.
Tịch Đức ngẫm nghĩ một hồi, “Để ở chỗ nàng đi. Diêm vương nói được bên nhau thật khó, hắn vẫn chưa bước được bước đầu tiên”. Y ôm chặt ái thê, “Một ngàn năm sau, nàng đem ký ức này giao cho Lưu Hồn, ta đem ký ức này giao cho Diêm vương, chứng minh bước lùi kiếp trước của Diêm vương, tuyệt đối là sai lầm”.
Triều Vân gật đầu đồng ý, “Ừm, chắc chắn như thế”.
“Chắc chắn như thế.”
... Giờ này phút này Trùng phùng...
“Chàng đang làm gì thế?” Nhiếp Thất Thất tiến lại gần, nhận ra Tô Dục đang cầm hai quả cầu ký ức đứng ngây người, “Chàng lén xem kiếp trước của chúng ta hả?”.
Tô Dục định thần lại, nhìn vào ánh mắt phức tạp thâm trầm của nàng.
Nhiếp Thất Thất cho rằng chàng sợ mình tức giận, cười nói, “Đưa cho chàng thì chắc chắn sẽ có ngày chàng lôi ra xem mà”. Chàng ngay đến quãng thời gian khi nàng còn sống cũng đã điều tra ngọn ngành, huống hồ là những kiếp trước có thể thấy được dễ như trở bàn tay thế này. “Chàng yên tâm, thiếp không tức giận, cũng không buồn phiền đâu.”
Chàng đã tìm lại được nụ cười, “Ta cũng đang định nói Thất Thất của ta trước nay luôn đại nhân đại lượng”.
“Chàng thấy ký ức kiếp trước của thiếp có gì đặc biệt không?” Bảo không tò mò chỉ là giả dối.
Tô Dục cố ý ra vẻ thần bí, cau mày lắc đầu, rồi lại thở dài, sau đó mới nói, “Ta đã yêu một người, nàng cũng từng yêu một người, hai bên đều có tình ý”.
“Thật sao? Là ‘Happy ending’?”
“Không”, sau khi nghĩ ngợi giây lát, chàng bổ sung, “Chỉ có thể nói là để lại niềm tiếc nuối”. Không được ở bên nhau, bởi vì một kẻ quá nhanh nhẹn, thấu triệt, còn một kẻ lại luôn chậm nửa phách.
“Vậy thiếp không cần xem nữa.” Thất Thất sợ những câu chuyện buồn, đời này mắc nợ một mình Tô Dục là đủ rồi, nếu lôi thêm cả kiếp trước ra nữa, thế giới của nàng chắc sẽ sụp đổ mất.
“Tốt!” Tô Dục rất vừa lòng, “Tìm ta có việc gì?”.
“Thiếp muốn thông báo cho chàng về vũ hội hóa trang tối nay, đừng quên tham gia đấy.”
“Chúng ta chẳng phải sẽ đi cùng nhau sao?” Ánh mắt Tô Dục chợt động, liền biết kẻ nào đang giở trò, “Tiểu Thiến lại muốn làm gì?”.
“Cô ấy nói sẽ hóa trang cho thiếp dung nhan mà chàng không ngờ tới, nếu chàng không tìm được thiếp, sẽ phải cho cô ấy và Tiểu Tưởng nghỉ một tuần, để họ đi âm hưởng tuần trăng mật, chàng có dám đánh cược không?” Thất Thất cuối cùng cũng đã bị Tiểu Tưởng và Tiểu Thiến làm hư, bắt đầu biết gây loạn.
Ngược lại, Tô Dục chẳng hề bận tâm, “Cược, tại sao không dám chứ?”.
Chàng nhéo mũi Thất Thất, “Bất luận nàng có dung mạo như thế nào, là nam hay nữ, chỉ cần linh hồn bất biến, ta nhất định sẽ nhận ra, sẽ tìm được nàng”.
... Một ngày sau... Âm mưu...
Thiên quan Dao Thận khó lắm mới tranh thủ được chút thời gian rảnh rỗi, nói chuyện phiếm cùng với chúng quỷ quan.
“Dao Thận, ngài cảm thấy thế nào, đột nhiên Diêm vương trước đây lại trở lại làm Diêm vương, hình như hơi kỳ lạ.” Quay đi một vòng, chớp mắt đã ngàn năm.
“Kỳ lạ, đúng là kỳ lạ”, Dao Thận gật đầu, “Nhưng Tịch Đức đã rất khẩu khí nói phải để họ ở bên nhau, như vậy tự nhiên sẽ càng ràng buộc”.
“Ta cảm thấy không chỉ bởi nguyên nhân đó đâu”, vị thiên quan kia mỉm cười kỳ dị, “Một ngàn năm trước ngài để thê tử của hắn ở lại thiên cung... còn hắn lại tìm tên yêu tinh kia trở lại làm Diêm vương, lẽ nào không phải có lòng muốn báo thù ngài?”.
Yêu tinh? “Không phải đâu, Tô Dục mặc dù cùng một linh hồn với kẻ yêu nghiệt kia, nhưng tình huống được bổ làm Diêm vương lại khác, chỉ cần hắn không đi tìm ký ức của kiếp trước, thì vẫn sẽ ngoan ngoãn làm Diêm vương thôi.” Lặng lẽ xử lý sự vụ, không mang lại phiền phức cho thiên phủ.
“Vậy thật đáng tiếc...” Nam thiên quan thực sự đã quá buồn chán với một ngàn năm bình lặng vừa qua, thật muốn ôn lại xem trò vui của một ngàn năm trước nữa, “Hôm qua hắn đã thấy ký ức của kiếp trước”.
“Cái gì?” Dao Thận kinh hoàng thất sắc.
Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện ngay.
Diêm vương ở địa phủ liên lạc, “Thiên quan Dao Thận thân yêu, để biểu thị lòng cảm tạ của ta với ngài, vì ngài đã cố sức làm những kiếp trước của ta phải chết trẻ, thỉnh ngài hãy thay ta xử lý công việc tạp vụ, ta và Thất Thất phải đi hưởng tuần trăng mật lần thứ hai trăm sáu mươi mốt. Nếu ngài không đồng ý, cũng chẳng có vấn đề gì to tát, dù sao cũng chỉ mấy trăm năm nữa ta sẽ lên thiên phủ làm thiên quan, đích... thân... ta... sẽ... đến... thăm... ngài...”.
Tịch Đức cố gắng nhẫn nhịn một ngàn năm, cuối cùng cũng báo thù thành công...