Trời đất lúc sơ khai, là một mảng hỗn mang, từ vô đến hữu, là một kỳ tích.
Giang Tưởng luôn đem chuyện mình được sinh ra liên hệ với hành động vĩ đại khai thiên lập địa, vì mỗi quỷ quan đều nói với hắn, sự tồn tại của hắn là độc nhất vô nhị, chưa từng có tiền lệ.
“Tưởng Giang”, cái tên này do bản thân hắn tự chọn, hắn thích tiếng chiêng trống kêu “cheng cheng cheng” trong các bài hý khúc của nhân gian, chúng có thể bố cáo cho thiên hạ biết sự tồn tại của hắn, sự ra đời của hắn. Quỷ quan khác từng nói với hắn rằng, ở nhân gian, trẻ con được sinh ra là chuyện đáng mừng, hoặc khua chiêng gõ trống, hoặc tặng trứng gà đỏ[], có rất nhiều tập tục, nhưng còn hắn?
[] Theo tục lệ xưa, nhà nào sinh con thì biếu trứng gà nhuộm đỏ.
Sự tồn tại của hắn đại diện cho việc trái quy định, đại diện cho sự kỳ quái, đại diện cho tội nghiệt.
Hắn được sinh ra tại địa phủ, mẫu thân cũng vì bị trừng phạt mà hóa thành tro tàn.
Đối với mẫu thân mà nói, hắn không có ấn tượng gì, cũng chẳng biết mẫu thân là cái gì, không có quỷ quan nào dạy hắn những điều đó, vì thế hắn cũng chẳng hề cảm thấy đau lòng. Còn tất cả học thức và năng lực ngôn ngữ của hắn, đều là nhờ tích lũy pháp thuật lâu dài mà có được, bỏ qua những luân lý cơ bản nhất.
Một ngàn năm trước, khi hắn nói “thích” Triều Vân, hắn chưa từng nghĩ đến sự bất ổn chuyện đó gây ra, phải chăng nên xin lỗi Tịch Đức. Hắn vốn chẳng biết cái gọi là “Vợ bạn, chớ đùa”, hắn chỉ đơn thuần ngưỡng mộ họ khi còn sống có thể yêu thương nhau, đến khi chết rồi vẫn được bên cạnh nhau.
Tưởng Giang ghét nhất cảm giác bị chia cách, hắn muốn gia nhập với họ, vậy thì tại sao ba người lại không thể ở bên nhau? Khi ấy hắn không hiểu được.
Đợi đến khi hắn hiểu, Triều Vân đã trở thành thiên quan, Tịch Đức cũng không còn gặp hắn nữa.
Giữa khoảng trời đất bao la vô tận, chỉ còn lưu lại một mình hắn.
Nhiếp Thất Thất được điều đến triều Minh, là do Tưởng Giang kiến nghị với Ngô Quỷ đầu: Sự tương ngộ giữa Nhiếp Thất Thất và Tô Dục, cũng là để hắn giúp Triều Vân hoàn thành lời hứa với Lưu Hồn, chứ hắn không cố ý trêu chọc nữ Quỷ sai ấy.
“Ngươi không được ăn hiếp Thất Thất, cô ấy là hảo bằng hữu của lão nương, lão nương cực kỳ ngưỡng mộ cô ấy!” Nói xong, Nhiếp Tiểu Thiến liền tặng cho hắn một đá. Kể từ lúc đó, hắn biết, người con gái này thuộc loại “cuồng ngược đãi” theo cách miêu tả của người đời.
Tưởng Giang cũng chẳng phải kẻ dễ bị bắt nạt, hắn vì muốn cho Tiểu Thiến mở mắt, lại càng ra sức “chỉnh” Thất Thất. Để tạo ra lý do chính đáng, hắn còn đổ một canh bạc mà bản thân nắm chắc phần thua với Ngô Quỷ đầu. “Lão nương” hung dữ kia, Tưởng Giang hắn chẳng sợ, hắn vốn không có mẹ mà.
Từ đấy, Tiểu Thiến cứ ba ngày hai lần tìm hắn đấu quyền cước, thề rằng phải đánh hắn tơi bời, vì thế bọn họ cứ qua qua lại lại, rồi càng quen thân hơn.
“Tiểu Thiến, cô chắc chắn mình thực sự không phải là ‘Mẫu Dạ Xoa’ chứ?” Lời Tiểu Tưởng vừa thốt ra, Tiểu Thiến đã vung quyền cước lao tới.
“Tiểu Tưởng, ngươi xong đời rồi đấy! Còn dám gọi ta là Mẫu Dạ Xoa!” Cô ấy đuổi đánh Tiểu Tưởng, hai người cứ chạy vòng vòng quanh trụ đá.
“Nhưng chính cô khiến ta phải gọi thế mà, Mẫu Dạ Xoa.” Tưởng Giang hắn lúc nào cũng rất biết phục thiện.
“Tưởng Giang!” Tiểu Thiến hỏa khí bốc cao ba trượng.
Cuối cùng, hắn chạy mệt rồi, liền kéo Tiểu Thiến đang uể oải đến ngồi lên bậc thềm đá ở địa phủ, “Ôi dào, ta mới xem qua ‘Bách khoa nhân gian’, ‘Nhiếp Tiểu Thiến’ chính là tên của quỷ, cô rất thích làm quỷ phải không?”.
Tiểu Thiến liếc xéo hắn một cái, “Quản việc không đâu”, nhưng vẫn trả lời, “Kiếp trước ta từng hại người, Nhiếp Tiểu Thiến cũng từng hại một chàng thư sinh, bọn ta đồng bệnh tương liên, liền mượn tên cô ấy dùng”.
Chẳng hiểu tại sao, mỗi khi Thất Thất hỏi, Tiểu Thiến đều thấy rất khó để nói rõ nguyên do, nhưng đối với hắn, cô ấy lại có thể thoải mái nói ra như vậy. Có điều, Tiểu Thiến biết, hắn tuyệt đối sẽ không an ủi cô ấy giống như Thất Thất, chỉ nói mấy câu châm chọc cho vui mà thôi.
Nhưng Tưởng Giang lại không hề nói với Tiểu Thiến.
Sự ra đời của hắn, cũng là sự kết thúc của mẫu thân hắn.
Nhiếp Tiểu Thiến dạo gần đây luôn đi tìm một tên quỷ đáng ghét, mà tên quỷ đáng ghét đó mang họ Tưởng tên Giang. Thông thường, mỗi khi Thất Thất không có thời gian ở bên cô ấy, Nhàn Thục cũng không có thời gian chuyện trò cùng cô ấy, hắn chính là chiếc ống dẫn khí bên cạnh, dành thời gian cho cô ấy.
“Tiểu Tưởng...” Cô ấy tìm tới một tầng lầu, bên trong trống không, chẳng có quỷ quan nào. “Tưởng Giang? Ngươi đi đâu thế hả?”
Bình thường vào giờ này, hắn đều ở đây “phát độc”, rất hiếm khi thấy hắn ra khỏi cửa.
“Hôm nay huynh có thấy Quỷ sứ Tiểu Tưởng không?” Cô ấy đi xuống lầu, hỏi một Quỷ sứ khác.
Quỷ sứ kia hi hi ha ha trả lời, “Cô không biết sao? Tiểu Tưởng lại phạm lỗi rồi, vẫn là lỗi lớn, đang bị Diêm vương đích thân thẩm vấn”. Tiểu Tưởng thường xuyên gây rắc rối, cực kỳ nổi tiếng trong đám quỷ quan.
Tiểu Thiến thảng thốt giật mình.
“Cô sao thế, chẳng có chút tinh thần nào cả?” Tiểu Tưởng hỏi Tiểu Thiến, cả ngày cô ấy chỉ thẫn thờ ngồi trên ghế đá dài chỗ giao giới.
Tiểu Thiến nhìn lên chiếc vòng cảnh cáo trên tay hắn, thở dài, “Ta rất sợ Thất Thất sẽ vì Tô Dục mà hồn phi phách tán”.
“Hồn phi phách tán không tốt sao?” Khóe miệng hắn nhướng cao, “Ở địa phủ, hồn phi phách tán không hề đại diện cho việc chết chóc của nhân gian, tại một nơi nào đó biến mất và hoàn toàn kết thúc”.
Hắn rất muốn nếm thử cảm giác của cái chết.
“Đương nhiên là không tốt rồi!” Tiểu Thiến vô cùng nghiêm túc nói, “Người lo lắng cho cô ấy đều sẽ thương tâm đau lòng”.
“Cô lo lắng cho cô ấy sao?”, hắn hỏi, cố gắng giấu đi vẻ ngưỡng mộ. Hắn ngưỡng mộ Thất Thất, khi còn sống và sau khi chết đều có thể khiến người ta thương, thật may mắn biết bao!
“Đương nhiên, cô ấy là bạn tốt nhất của ta.” Tiểu Thiến hiếm khi đủ mẫn cảm để nhận ra được tâm sự của hắn như vậy, cô ấy vỗ vai hắn, “Ta cũng sẽ lo lắng quan tâm ngươi”.
“Thật sao?” Tiểu Tưởng hào hứng hẳn lên.
“Vòng cảnh cáo của ngươi, chớ có để nó biến thành màu đỏ.”
Cô ấy không hiểu, điều Tiểu Tưởng cần, chính là được hồn phi phách tán.
Giữa khoảng trời đất này chưa từng tồn tại sự sống nào là vô duyên vô cớ, hồn phách nào là vô gia vô chủ.
Hắn từng là một linh hồn tro bụi, bị giam giữ trong thiên ngục của thiên phủ. Một ngày nọ, một người mẹ đã hạ sinh ra đứa con của mình tại địa phủ, đứa bé này không có kiếp trước, không có nhân duyên, vì thế thiên phủ mới phóng thích hồn phách của hắn, gửi gắm lên người cậu bé. Còn hồn phách của người mẹ kia, trở thành thứ trao đổi, sau khi hóa thành tro tàn, lại bị giam giữ trong thiên ngục.
Cứ như thế trải qua trăm năm ngàn năm, không được siêu sinh. Trừ khi... có một ngày nào đó, lại có quỷ quan hoặc thiên quan nào đó đại náo thiên phủ, sau khi hồn phi phách tán, mới có thể hoán đổi bà ấy ra.
Những bí mật này của hắn là do Triều Vân, hiện là thiên quan đã nói ra trong cuộc gặp gỡ trăm năm một lần giữa thiên phủ và địa phủ.
“Ta nói cho huynh biết, chỉ là hy vọng huynh có thể hiểu được nguyên do biến mất của mẫu thân mình.” Triều Vân nói cực kỳ nghiêm túc, “Không phải bảo huynh vi phạm giới luật của thiên phủ, tự tìm đến ‘cái chết’ để đổi lấy bà”.
Tiểu Tưởng vẫn giữ cái vẻ tưng tửng, chẳng để tâm tới lời khuyên của Triều Vân, “Đừng nói những điều này, mẫu thân ta vẫn khỏe chứ?”.
“Bà rất lo lắng cho huynh.”
Đừng để người lo lắng ình phải buồn phiền đau lòng, đáng tiếc hắn không làm được.
“Nói với bà rằng, ta sẽ sớm hoán đổi để bà ra.”
“Lỗi vi phạm nghiêm trọng lần này, không giống với những gì ngươi từng làm.” Diêm vương Tô Dục đang lật lại xem xét những ghi chép về việc vi phạm quy định của Tiểu Tưởng, dày đến mấy tập. Chàng làm Diêm vương, chưa đầy mười năm, rất nhiều hồ sơ còn chưa kịp xem qua, nhưng hồ sơ của Tiểu Tưởng, đã lôi ra khoảng mười lần trở lên.
“Ta biết kiếp nạn lần này khó mà tránh được, ta cũng chẳng bận tâm bị phạt hồn phi phách tán.” Chàng đã đảo lộn số mệnh của hàng vạn người phàm tục, chuyện nghiêm trọng như thế chưa từng xảy ra ở địa phủ này.
“Ngươi rất muốn ‘chết’ phải không?” Bằng trực giác, Tô Dục cảm nhận được có gì đó bất thường.
“Rất muốn, muốn lắm.” Hắn mỉm cười hờ hững, chỉ nóng lòng muốn phóng thích mẫu thân của mình.
“Không được!” Cánh cửa phòng làm việc bật mở, Nhiếp Tiểu Thiến sau khi vào phòng lập tức quỳ trước mặt Tô Dục, “Diêm vương, xin hãy nương tình!”.
Cùng lúc, Thất Thất ở phía sau cũng quỳ xuống, “Tô Dục, chàng hãy tha cho Tiểu Tưởng đi!”.
Kẻ gây chuyện Tiểu Tưởng lại không hề cảm kích, “Việc công cứ làm theo quy định, ta đã làm thì không sợ bị trừng phạt”.
“Tiểu Tưởng!” Lúc này Tiểu Thiến thật sự muốn giết chết hắn cho xong.
Tô Dục cảm thấy chuyện này cực kỳ thú vị, mục đích của Tiểu Tưởng rất bí hiểm, “Ngươi vì chuyện mẫu thân sinh ra mình mà phải hồn phi phách tán, hay chỉ vì bản thân ngươi không muốn mãi mãi bị giam tại địa phủ, nên mới một lòng muốn ‘chết’?”. Nếu muốn thoát khỏi địa phủ, đúng là chỉ có cách này.
Chàng quay sang giải thích sơ lược cho Tiểu Thiến và Thất Thất về thân thế của Tiểu Tưởng.
“Lúc này ta vì cả hai nguyên nhân đó.”
“Không, Tiểu Tưởng!” Tiểu Thiến đang quỳ trên đất nhảy bổ đến ôm hắn, “Sau khi hóa thành tro bụi sẽ chẳng còn gì nữa, mẫu thân ngươi vất vả sinh hạ ra ngươi, là để làm gì chứ? Chẳng phải bà muốn cho ngươi có cơ hội được nhìn ngắm thế giới này hay sao?”.
Tiểu Tưởng lắc đầu, hắn vốn chẳng có cơ hội đầu thai, vậy thì tồn tại mãi ở địa phủ này cũng có tác dụng gì chứ.
Tô Dục chợt thấy khó xử, người ta một lòng muốn lao vào đường chết, ngăn lại có vẻ không đúng lắm, nhưng tâm trạng của bà xã đại nhân cũng không thể không để tâm đến, hảo bằng hữu của nàng mà xảy ra chuyện, chàng cũng sẽ phải cùng chịu tai ương. May mà chàng cực kỳ nhanh nhạy, đã nghĩ ra cách giải quyết cho tình huống khó khăn này.
“Tưởng Giang, lần này ngươi phạm lỗi lớn, vốn không thể dung thứ, nhưng nếu có quỷ quan nào tự nguyện nhận một nửa hình phạt của ngươi, bổn Diêm vương sẽ mở lượng khoan hồng. Chỉ có điều, quỷ quan này từ nay về sau phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chia với ngươi, nếu ngươi còn phạm phải tội lớn lần nữa, kẻ bị hồn phi phách tán không phải chỉ một mình ngươi thôi đâu.” Chàng mỉm cười gian xảo, “Ở nhân gian từng có một từ để nói về chuyện này, hẳn là ngươi chưa từng nghe qua, chính là ‘Liên tọa pháp’[]”.
[] Liên tọa pháp tức là một người phạm pháp thì những người xung quanh đều bị liên lụy.
“Điều này, sao có thể?” Tiểu Tưởng đúng là chưa từng nghe qua.
“Ta bằng lòng!” Tiểu Thiến nói chen vào, âm lượng rất lớn, cứ như vừa đáp lời cầu hôn vậy.
“Cô!” Tiểu Tưởng trừng mắt nhìn Tiểu Thiến, trong lòng có vẻ đang vô cùng tức giận, nhưng cảm giác ngọt ngào lại từ đâu ùa đến thế này?
“Thực sự chẳng còn cách nào nữa.”
Một ngàn năm lặng lẽ trôi qua, cuối cùng hắn cũng tìm được người đồng hành sẽ không bỏ rơi hắn.
Ba trăm năm sau.
“Tưởng Giang.” Thiên quan Dao Thận nói, “Ngươi có biết hôm nay ta tìm ngươi có chuyện gì không?”.
“Ta chưa từng đoán trước những việc sẽ xảy ra? Làm sao biết được?” Hắn trả lời lấy lệ.
Dao Thận mỉm cười, “Hôm nay Nhiếp Thất Thất bảo Tô Dục tìm ta, cô ấy muốn sử dụng nguyện vọng của mình trước thời hạn”.
“Nguyện vọng? Đâu có liên quan gì tới ta.” Nguyện vọng của Quỷ sai làm đủ một trăm năm phải không? Liên quan gì tới hắn? Từ khi hắn sinh ra đến nay luôn bị hạn chế không thể can thiệp vào công việc của Quỷ sai, tuyệt đối chẳng được chạm chân tới nhân gian.
“Đương nhiên có liên quan, nguyện vọng của cô ấy chính là muốn ngươi được đầu thai, nhập vào luân hồi.” Nhiếp Thất Thất nói nàng và Tô Dục không có gì phân biệt, vì thế hai người bọn họ còn có một nguyện vọng nữa, nàng muốn tác thành cho Tưởng Giang và Tiểu Thiến.
Tưởng Giang kinh ngạc đến mức không thốt nổi thành lời? Đối với hắn, đầu thai là một chuyện quá ư xa xỉ, hắn chưa bao giờ dám mong tới.
“Đây là những gì báo đáp cho ngươi vì một ngàn năm làm quỷ quan, một ngàn năm cống hiến cho địa phủ, thiên phủ sẽ sắp xếp để ngươi và Tiểu Thiến sau khi chuyển thế có được mối lương duyên trời ban.” Đây cũng là tâm nguyện của mẫu thân Tưởng Giang trong thiên ngục.
Tưởng Giang quỳ xuống, mặt hướng về phía đông, nhìn khoảng không trắng xóa, chẳng thấy điểm tận cùng.
Hắn chỉ muốn đến nhân gian nhìn một cái là được rồi, từ trước đến này đó là nơi hắn chưa bao giờ đặt chân tới, sinh ra, lớn lên, lấy vợ, sinh con, chết, bất luận vui buồn, đối với hắn mà nói, đủ quý báu nhất rồi.
Cuối cùng, hắn sẽ trở lại địa phủ, trở lại thiên ngục, đổi lấy tự do ẫu thân, vĩnh viễn bị giam cầm.
Ở một không gian nọ của thế kỷ Hai mươi mốt.
“Anh lại đến muộn rồi!” Cô gái tay chống nạnh, trừng trộ trước mặt chàng trai.
“Chẳng qua là dậy muộn một chút, ra cửa muộn một chút, lên xe muộn một chút”, chàng trai cười híp mí, “Chẳng qua là muộn một chút mà thôi”.
Còn chưa biết phản tính hả! Cô gái đá một cái, chàng trai lại nhanh nhạy né tránh được, “Con gái, sao cứ hở ra là động tay động chân như thế?”.
“Không được hả?” Giọng cô gái cao vút.
“Được! Được!” Chàng trai xoa dịu, “Cho em thắng trận này đấy”.
Cuối cùng cô gái cũng mỉm cười, rạng rỡ như hoa mới nở.