Vạn lão gia thấy Vạn Tư Tề tuy không hài lòng nhưng cũng đã đồng ý, có chút đắc ý nói: “Nào, uống rượu uống rượu đi.”
Chờ nha hoàn bên cạnh đem rượu rót đầy rồi, Vạn lão gia mới nhướn mày nháy mắt ra hiệu cho Vạn Thử Ly.
Vạn Thử Ly cũng nhướn mày nháy mắt lại, ý là hiểu rồi.
Vạn Thử Ly cầm chén đứng dậy, cung kính nói với Vạn Tư Tề: “Đại ca, đệ mời huynh một chén.”
Vạn Tư Tề mặt không chút biểu cảm nào, nhưng vẫn nể mặt vươn tay đến cái chén của mình, chỉ là động tác kia có chút gấp, tay áo vô ý phất phải, khiến chén rượu đổ ra, rượu tràn ra làm ướt hết tay áo của Vạn Tư Tề.
‘Ai nha, Vạn Tư Tề sao lại vội vàng như thế, rượu của Vạn Thử Ly còn chưa uống, đã ướt trước rồi.’ Đam mỹ lang nào đó nhìn bóng lưng Vạn Tư Tề xong lại tiếp tục vô sỉ mà nhộn nhạo.
Vạn Tư Tề nhìn tay áo dính rượu, mày nhăn lại, lập tức hướng Vạn lão gia chắp tay: “Thứ cho con không thể tiếp được một lúc.”, xoay người rời trận. Chỉ để lại Vạn Thử Ly đang đứng tại chỗ cung kính làm động tác mời.
Vạn Thử Ly hừ lạnh một tiếng, nặng nề đặt chén rượu xuống bàn, phát sinh một tiếng “bốp” thanh thúy. Vẻ mặt căm giận.
Hoắc Cải nhìn cảnh này, vừa nhét đồ ăn vào miệng, vừa yên lặng cười trên nỗi đau của hắn.
‘Nhướn mày nháy mắt mà lên rồi, lại phải xấu mày hổ mắt mà rút lui. Ngươi phất phất tay áo cũng không vớt lại chút thể diện nào đâu.’
“Bốp!”
Lần này không phải là tiếng chén rượu va chạm, mà là bàn tay bự của Vạn lão gia không chút lưu tình hỏi thăm cái ót của Hoắc Cải. “Ăn, ăn, ăn, chỉ có biết ăn! Giờ là lúc nào rồi, còn ăn, cái thứ mất thể diện.”
Hoắc Cải bình tĩnh sờ sờ cái ót đang mơ hồ đau, gác đũa xuống, không ăn nữa… đổi thành uống rượu.
Vạn Tư Tề rất nhanh trở lại, nhưng tâm tình mọi người không tốt, ăn bữa cơm cứ như lễ truy điệu, phải gọi là an tĩnh túc mục. Bọn họ ăn không phải là cơm, mà là tịch mịch…
Cũng may rượu này uống không tệ lắm, Hoắc Cải cảm thấy mỹ mãn giải quyết đứt cái bát trân liên hoa bao cuối cùng, bưng chén rượu lên, nhấm nháp, không ngờ Vạn Tư Tề trong cái thời tiết này lại đột ngột ném qua một ánh nhìn lạnh lẽo.
Hoắc Cải vẫn đang nhắm rượu YY nhất thời bị dọa, không khỏi bỏ lại chén rượu chột dạ cúi đầu.
Vạn Tư Tề lại như trước không chịu buông tha mà nhìn chằm chằm Hoắc Cải.
Hoắc Cải chớp mắt mấy cái, không hiểu.
Vạn Tư Tề quét mắt nhìn chén rượu Hoắc Cải sau đó nhướn nhướn mày.
Hoắc Cải thử thăm dò đặt tay lên chén rượu, Vạn Tư Tề hơi hơi gật đầu.
Thế là Hoắc Cải hiểu rồi…
Vạn Tư Tề cảm thấy mình chà đạp rượu nhà hắn, thấy mình uống vui vẻ như thế thì khó chịu.
Hoắc Cải đem chén rượu đẩy ra xa, sau đó lại cầm đũa lên.
Vạn Tư Tề trong chớp mắt từ băng sơn biến thành băng xuyên.
( băng xuyên: sông băng)
Lúc này nha hoàn bưng bầu rượu tới gần Hoắc Cải, đem cái chén trước còn có một nửa rót đầy. Hoắc Cải liếc liếc mắt nhìn Vạn Tư Tề, tầm mắt người này vẫn còn đang lưu luyến trên chén rượu của mình.
Hoắc Cải cũng không ngu, vậy nên cuối cùng y cũng đã hiểu được ý của Vạn Tư Tề:
Xem ra, Vạn Tư Tề muốn mình mời rượu a. Người này thật là xấu, Vạn Thử Ly mời không uống, lại muốn ta mời. Đây không phải là tính gây ly gián sao? Hắn cũng không nghĩ lại, với quan hệ của ta và nhị ca… cần quái gì người gây xích mích chứ! Giờ còn thiếu nước đánh nhau thôi, nếu còn ở trên vấn đề mời rượu đè đầu hắn, vậy không chừng sẽ lập tức quyết đấu!
Nhưng mà, dù sao đây cũng là địa bàn của Vạn Tư Tề, có câu gì nói là… Rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt.
Shakespeare đã từng nói qua, đắc tội Vạn Thử Ly hay đắc tội Vạn Tư Tề, đó là một vấn đề.
Vì vậy Hoắc Cải làm ra một quyết định, y bưng chén rượu lên… Một ngụm uống sạch.
Nha hoàn rót nữa Hoắc Cải cạn nữa, rót nữa cạn nữa. Dù sao y cũng đã hạ quyết tâm giả ngu rồi, gia chính là tới ăn chực uống chùa ngồi xem kịch, ánh mắt ám chỉ gì đó tiểu nhân vật ta đây nhìn không hiểu, không hiểu!
Hoắc Cải lòng thầm may mắn, may mà tửu lượng của mình cũng không phải thường, nhớ hồi đó, có lần nào Vạn quản lý đi ăn mà không kêu mình theo chứ, gia chính là uống rượu, cản rượu, chuốc rượu toàn tài ba trong một. Cái câu trong truyền thuyết ‘Một cân hai cân đầu không choáng, đỡ tường còn uống được nửa cân, về đến nhà suy nghĩ một chút, có thể uống thêm bảy tám lạng.’ chính là biệt hiệu của ta. (Cân: Đơn vị này của TQ bằng .kg)
Đáng tiếc anh hào tửu trận đồng chí Hoắc Cải đã quên mất một việc —— đây không phải là cái xác bách chiến tửu trận lúc xưa của y. Vạn Nhận Luân, tuổi, đời này lần đầu tiên uống rượu…
Vì vậy, không cần hồi hộp nữa, đồng chí Hoắc Cải ngàn chén không say, uống xong chén thứ ba này, triệt để nốc ao rồi.
Hoắc Cải cồn xông lên não liền vỗ bàn, đứng dậy, đoạt lấy bầu rượu trong tay nha hoàn, nhấc chén lên, xài Lăng Ba Vi Bộ chạy tới bên Vạn Tư Tề.
“Tim run rẩy, tay lẩy bẩy, ta kính ngài đây một chén rượu, ngài đây uống ta đây vui vẻ, ngài không uống ta sẽ không đi, nói không đi, sẽ không đi!”
Tên nhãi này ngay cả mấy câu mời rượu cũng phun ra rồi… Hơn phân nửa là coi Vạn Tư Tề thành khách hàng cần chuốc gục.
Nhất thời, tất cả khán giả tại hiện trường cũng đều tim run rẩy, tay lẩy bẩy. Kể cả ai đó đã chờ được mời rượu từ lâu, đồng chí Vạn Tư Tề.
Vạn Tư Tề nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Hoắc Cải, cảm giác phức tạp, giống như cái bánh có nhân đã chờ từ lâu tự nhiên rớt từ trên trời xuống, kết quả cắn vào miệng rồi mới biết nó bị thiu.
Hoắc Cải thấy người này không uống, càng thêm hăng hái, lãnh đạo phái ta tới chính là để giải quyết những tên cứng đầu thế này đây!
Hoắc Cải nâng chén hướng Vạn Tư Tề, giật dây nói: “Người ở giang hồ, sao có thể không uống rượu?”
Vạn Tư Tề vẻ mặt đắn đo, đang muốn mở miệng, ngón tay Hoắc Cải dán lên môi hắn: “Không cần nói bất cứ điều gì, đại ca thân thiết nhất của đệ, ca không uống đệ không cạn, để đệ vui ca nhất định phải uống.”
Vạn Tư Tề cảm thấy không thể tiếp tục thế này được, ai biết tiếp theo đây tên tiểu tử này có thể phun ra mấy lời buồn nôn nào nữa. Vì vậy Vạn Tư Tề bưng chén rượu lên, uống.
Nhưng mà… nhiệm vụ trường kỳ của Hoắc Cải trên bàn rượu là gì chứ, không phải mời rượu mà là chuốc rượu!
Vì vậy Hoắc Cải uống sạch rượu trong chén mình, lại rót đầy chén nữa cho Vạn Tư Tề. “Trời không mây đất hạn hán, chén vừa nãy không tính. Một chạm hai uống là nguyên tắc xưa nay rồi, chuyện tốt thành đôi hai bên đều hài lòng.”
Vạn Tư Tề nhìn chén rượu giơ lên trước mặt mình, sâu sắc, thật sâu sắc mà đắn đo.
“Trước sàng ánh trăng sáng, ngỡ mặt đất phủ sương, nâng chén hẹn đối diện, uống rượu uống cả đôi.” Xong, Lý Bạch cũng bị kéo xuống nước rồi.
(Hai câu đầu là Tĩnh dạ tư của Lý Bạch, cả bài nó thế này “Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương, cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương.”)
Hai chén thì hai chén vậy, Vạn Tư Tề ôm theo nguyện cảnh tốt đẹp rằng uống xong được yên thân, cầm rượu, lại uống sạch.
Chuốc rượu có hiệu quả, Hoắc Cải lý nào lại buông tha, đoạt lấy bát canh của Vạn Tư Tề, nâng lên rót đầy tiếp. Chú ý, là bát, là bát!
“Lòng kích động, tay run run, ta rót đại ca chén rượu này, đại ca không uống chê ta xấu.”
Vạn Tư Tề nhìn chằm chằm vào rượu sóng sánh trong bát, lặng lẽ không nói gì.
Vạn lão gia thấy Hoắc Cải say rượu đùa giỡn đại ca, yên lặng quay đầu, nói với Vạn Thử Ly: “Con nếu có được phần vô sỉ của y, đừng nói một chén, một vò phỏng chừng đại ca con cũng phải uống.”
Bị nghệ thuật mời rượu của Hoắc Cải khiến cho há họng cả kinh, Vạn Thử Ly lẳng lặng gật đầu.
Vạn Tư Tề quay đầu, nói với Vạn lão gia: “Xem ra rượu này của tam đệ không uống đến cùng không được rồi, sắc trời đã tối, không bằng phụ thân nghỉ ngơi trước, tam đệ cứ để con chăm sóc.”
Tuy trong lòng, Vạn lão gia rất muốn ở lại coi trò vui đến cùng, nhưng xét thấy sắc mặt Vạn Tư Tề đang biến thành màu đen, bản thân không nên trái lời thì tốt hơn…
Vì vậy Vạn lão gia cùng Vạn Thử Ly nhanh nhẹn rút lui, để lại con mèo say nào đó vẫn đang kiên trì chuốc rượu. “Tình cảm như thép, thì đừng từ chối, thế nào cũng phải uống đến khi dạ dày xuất huyết. Tình cảm sâu sắc thì một ngụm cạn, chờ lát nữa anh em ta cùng ca đi truyền nước!”
Vạn Tư Tề một tay giật bình rượu trong tay Hoắc Cải, xách áo con mèo say tha ra ngoài.
Hoắc Cải lúc này còn chưa kịp phản ứng, trở tay ôm cánh tay Vạn Tư Tề, giọng nhão nhoét ra nói: “Đại ca ở trên ta ở dưới, ngài nói bao lần thì bấy lần.” (Ghi chú: có câu mời rượu này thật, không phải là Đản Hoàng tự chế. Nguyên bản là: lãnh đạo ở trên ta ở dưới, ngài nói bao lần thì bấy lần. Mấy vị đại nhân không thuần khiết này thiệt là, che mặt.)
Vạn Tư Tề run run một cái, trực tiếp che miệng Hoắc Cải. May mà mình đã sớm mời mấy người phụ thân đi hết rồi, nếu không lời này rơi vào tai người khác, không biết sẽ nghĩ thế nào đây?
Tác giả lảm nhảm: Hoắc Cải đệ đệ uống say+Vạn Tư Tề đem người ném về phòng ngủ+nguyệt hắc phong cao=?