Lúc Vạn Tư Tề tha được con mèo say về tới Thải Cát viện, hạ nhân đã nấu xong thuốc giã rượu. Nhiêu đó đủ thấy Vạn Tư Tề đưa người này về phòng mất bao nhiêu sức lực.
Vạn Tư Tề ấn người xuống giường, đưa bát thuốc đến trước mặt Hoắc Cải, nói: “Nào, ta mời đệ chén này.”
Hoắc Cải dũng cảm tiếp nhận, ừng ực uống sạch. Sau đó nhăn nhó nói với Vạn Tư Tề: “Quản lí, chúng ta đã thỏa thuận rồi mà, rượu ngoại không do ta phụ trách!”
“Quản lí là ai?” Tên không thành thật nào đó làm như không có chuyện gì hỏi lại.
“Vạn Nhận Luân chứ ai!” Hoắc Cải nhắc đến tên người nào đó thì liền nghiến răng nghiến lợi.
Vạn Tư Tề vô cùng kinh ngạc: “Vạn Nhận Luân? Đó không phải là tên đệ sao?”
Hoắc Cải tức đến sùi bọt mép: “Ai là Vạn Nhận Luân chứ, ngươi mới là Vạn Nhận Luân, cả nhà ngươi đều là Vạn Nhận Luân!”
(Vạn Nhận Luân đồng âm với “Vạn nhân luân”. Cách đặt tên này cũng thiệt là độc ác…)
Vạn Tư Tề kiên trì giải thích: “Cả nhà ta không phải Vạn Nhận Luân, nhưng cả nhà ta đều họ Vạn. Ta không phải là Vạn Nhận Luân, nhưng con ma men đệ đệ nào đó của ta tên là Vạn Nhận Luân.”
“Đúng, chính là tên khốn Vạn Nhận Luân kia.” Hoắc Cải vỗ vai Vạn Tư Tề, bi phẫn lên án.
“Cái tên cặn bã như thế, sống lãng phí lương thực, chết lãng phí đất đai! Để xã hội yên ổn cần lôi ra bắn chết. Cũng không biết sau này con nhỏ nào thiếu phước tám đời mới có thể bị trói buộc với tên bại hoại đó cả đời, mà nếu bị trói buộc cả đời thật thì cũng coi như là chuyện tốt, xem như là giải quyết khó khăn cho xã hội, kính dâng cuộc đời cho nhân dân, vậy tám đời thiếu đức coi như xí xóa được rồi…”
Vạn Tư Tề bị Hoắc Cải làm cho triệt để chấn động rồi, hắn từng gặp người say rượu chửi người, cũng từng gặp người say rượu chửi mình, nhưng mà chưa từng thấy say rượu rồi, lại chửi mình đến cẩu huyết lâm đầu, thao thao bất tuyệt, cao hứng bừng bừng như thế…
Xem ra, hiệu quả của giải rượu là, tên nào đó không mời rượu nữa, đổi thành sám hối.
“Đệ cũng không cần mắng ác như thế, dù sao Vạn Nhận Luân cũng là…” Nghe ai đó thao thao bất tuyệt phun ra mấy lời tự hạ mình như thế, Vạn Tư Tề rốt cuộc nhịn không được chen miệng vào.
“Ngươi sao lại nói giúp tên hỗn đản Vạn Nhận Luân này, ngươi là ai hả?” Hoắc Cải khó chịu nhìn Vạn Tư Tề.
“Ta là đại ca y.” Vạn Tư Tề dài mặt trả lời.
“Đại ca y? Là ai hả?” Hoắc Cải vẻ mặt mê man.
“Vạn Tư Tề.” Vạn đại ca nghiến răng nghiến lợi.
“Ô, là ngươi hả.”
Hoắc Cải thẳng thắn nói: “Ngươi cũng không phải thứ gì tốt đẹp, biết ngươi tệ nhất điểm nào không?”
Vạn Tư Tề đen mặt, lỗ tai lại yên lặng dựng lên: “Điểm nào?”
Hoắc Cải vỗ mép giường, cả giận nói: “Ngươi nuôi chó! Ngươi cư nhiên nuôi chó, lại còn là chó bự! Ngươi nói ngươi người này, không việc gì thì nuôi chó làm chi? Nuôi chim nuôi cá thật là tốt, còn có thể bớt tiền mua thịt. Cho dù muốn nuôi chó, nuôi con chó cái không được sao? Tự nhiên đi nuôi chó đực! Thật khiến người ta hận mà!!!”
Vạn Tư Tề nhìn đôi mắt chân thành của Hoắc Cải, lần thứ hai thật sâu, thật sâu mà, trăn trở.
Ta nuôi chó thì trêu ai chọc ai? Ngươi có cần phải tỏ ra khổ lớn thù sâu đến mức đó không?
“Đệ sao lại ghét ta nuôi chó?” Vạn Tư Tề quyết định phải làm rõ rốt cuộc nuôi chó có điểm nào khiến thiên nộ nhân oán như thế.
“Ngươi không nuôi chó, Vạn Thử Ly có thể như vầy như vầy lại như vầy sao?”
“Như vầy là như thế nào?”
“Chính là như vầy đó.”
“Rốt cuộc là như thế nào?”
“Đáng ghét, con người ngươi đúng là không sáng dạ gì cả.”
“…”
Vạn Tư Tề tự đáy lòng cảm thấy, mình đi nói chuyện với con mèo say này ngay từ đầu đã là một sai lầm.
Thế nhưng, Vạn đại ca là một bé ngoan có kiên trì có kiên nhẫn, vì thế hắn lại hỏi lần nữa “Ta nuôi chó, liên quan gì tới Vạn Thử Ly?”
Hoắc Cải trầm mặc chốc lát, chăm chú nói: “Ngươi thật muốn biết?”
Vạn Tư Tề gật mạnh một cái biểu thị quyết tâm.
Hoắc Cải nở nụ cười, khuôn mặt hồng hồng lộ hai cái lúm đồng tiền khả ái “Tình yêu ơi, ngươi hiểu ta mà, ta chưa bao giờ spoil, muốn biết tiếp theo thế nào, hãy xem cập nhật ngày mai. Nhớ, không nên xem rồi không ủng hộ nha ~ “
Vạn Tư Tề trước nụ cười hòa ái dễ gần của Hoắc Cải triệt để không hiểu gì hết, người này có ý gì?
Vì vậy, Vạn Tư Tề sau khi bị biến thành khách hàng cần chuốc gục xong, được Hoắc Cải cưỡng chế thăng cấp thành độc giả đang cầu spoil.
“Này, đừng có ngủ.” Vạn Tư Tề lay lay Hoắc Cải đang nhắm mắt muốn ngủ, “Nói ta biết, Vạn Thử Ly muốn làm gì con chó kia rồi ngủ tiếp.” Chó nhà hắn bị người ta tơ tưởng rồi, không hỏi rõ sao có thể yên tâm.
Nhưng mà, con mèo say nào đó trong thời gian không được năm giây, từ mèo say biến thành mèo ngủ, trưng ra bộ dạng sét đánh không hay.
Vạn Tư Tề mang theo chút buồn bực đắp chăn cho Hoắc Cải. Đứng dậy, rời đi.
“Bịch.” Phía sau truyền đến một tiếng va đập trầm đục.
Vạn Tư Tề quay đầu, chỉ thấy ánh nến hồng bao bọc lấy giường, mà trên giường đã không một bóng người. Mắt chuyển xuống dưới, trên mặt đất, trong chăn gấm cuộn thành một đống lộ ra khuôn mặt nghiêng phấn nộn của thiếu niên, nhíu mày, hàng lông mi dày buông xuống, môi cong lên “ư” một tiếng, lộ vẻ khó chịu.
Cũng phải, cho dù là ai đang từ trên cái giường mềm mại ngã bịch xuống đất cũng đều không thoải mái.
Vạn Tư Tề hảo tâm trở lại trước giường, đem thiếu niên từ mặt đất nhặt lên, nhét lại về giường.
Tên nào đó trở lại thiên đường liền lộ ra một nụ cười thỏa mãn, khuôn mặt nhỏ ở trên gối hạnh phúc cọ cọ, sau đó ôm chầm lấy cánh tay Vạn Tư Tề đang ghém chăn giúp y.
Vạn Tư Tề thân thể cứng ngắc, lập tức đem tay rút trở về, ai biết Hoắc Cải còn nắm chặt hơn.
Vạn Tư Tề nhíu mày, kéo mạnh, cảm giác thứ trong tay sắp giãy đi mất làm Hoắc Cải quyết định thật nhanh. Nhào tới, ngoàm một cái cắn lấy bàn tay Vạn Tư Tề.
“Bát trân liên hoa bao…” Môi đỏ mọng mở ra, hai tay xiết chặt liên hoa bao tưởng tượng, khóe môi nhếch lên, thanh âm như kẹo mật, kéo dài dính dấp, vừa như nói mớ lại vừa như làm nũng.
Vạn Tư Tề khóe miệng co quắp, làm khó ngươi rồi, say ác vậy còn một chữ không sai thuộc lòng tên đồ ăn.
Một bàn tay lớn khác nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của thiếu niên, không nặng nhưng rất kiên định mà giật nó ra, cứu vớt liên hoa trảo của mình!
Vạn Tư Tề ôm cái tay bị cắn ra dấu răng, căm giận trừng Hoắc Cải một lát, cuối cùng chả làm gì hết, xoay người rời đi. Hắn không thèm chấp nhặt với tiểu quỷ!
Vạn Tư Tề đi ra cửa, phân phó hai câu.
Câu đầu tiên: “Sáng mai bảo người làm cho y một hộp bát trân liên hoa bao.”
Câu thứ hai: “Trong thời gian này giấu Tham Lang ở hậu viện, kẻ nào tới tìm chó cũng đều không được nói. Còn có, không cần xích.”
Nhờ phúc bát thuốc đêm qua, Hoắc Cải sáng sớm đã tỉnh, tiếp đó liền đối diện với khuôn mặt đại tiện của nha hoàn nhà mình…
Hoắc Cải che mặt, bà cô này sao cũng tới đây rồi?
Mỹ nữ, không để ta ít thấy ngươi vài ngày được sao? Chúng ta có cần phải lưu luyến không rời như vậy không? Ngươi không lên sàn phá hoại tâm tình của ta thì không chịu được sao?
“Tỉnh rượu thì dậy thôi, đại công tử phái người đem đồ ăn sáng tới.” Nha hoàn hướng về phía bàn bĩu bĩu môi, trên bàn đang đặt một hộp đựng thức ăn rất tinh xảo.
Hoắc Cải đi tới trước, mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong chất đầy bát trân liên hoa bao, ít cũng phải hai mươi cái…
Hoắc Cải nhịn không được run rẩy, không bình thường, tuyệt đối không bình thường. Vạn Tư Tề này rốt cuộc muốn gì, từ khi gặp mình đã biểu thị sự “Thân thiết” không dưới ba lần, chúng ta không quen biết nha, cái bộ dạng quan tâm đệ đệ này ngươi bày ra cho tình nhân Ly nhi của nhà ngươi xem được không?
Hay là nói… hắn muốn chơi P? Thu cả hai đệ đệ vào túi?
Thế giới này thật quá tà ác… (ĐH: tà ác rốt cuộc là ai chứ hỗn đản!)
Hoắc Cải vừa ăn điểm tâm vừa hồi tưởng xem tối qua mình đã làm gì, có thể khiến cho Vạn Tư Tề bất chấp tất cả để lung lạc như thế. (ĐH: tặng một hộp thức ăn cũng tính là bất chấp tất cả để lung lạc? -_-!)
Kết quả người này không nhớ được gì cả. Vì vậy Hoắc Cải trực tiếp không trăn trở vấn đề này nữa, dù sao thì với tính cách của mình chắc cũng không làm ra chuyện gì kinh thế hãi tục đâu.
Việc cấp bách là làm sao giải quyết đứt con chó nhà Vạn Tư Tề. Nói mới nhớ, con chó kia bị xích ở đâu ấy nhỉ?