Hoắc Cải nghiến răng, nghiến răng rồi lại nghiến răng, không nỡ mang trẻ con ra dụ thì không giết được sói, không nỡ mang thân thể ra dụ thì không ngược nổi lưu manh! Tên này còn ra vẻ nghiêm túc dạy dỗ, trước lúc bắt đầu đã tự nhủ, bản thân là một thụ nhu nhược si tình mà e thẹn nóng lòng muốn học thành tài tuyệt đối không thể tát cho hắn hai cái đẩy ra được.
Đúng lúc Hoắc Cải trong lòng chọc lỗ mũi, nhổ nước bọt, bứt tóc, không gì là không làm với Đông Phương Vị Minh, độ ấm phủ lên người mình đã rời khỏi.
“Ngươi không thích người khác chạm vào mình sao?”
Đột nhiên nghe được một câu đứng đắn đến thế, Hoắc Cải ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt ôn nhuận của Đông Phương Vị Minh. Tim thịch một cái, ấp úng nói: “Cũng không phải, chỉ là động tác của huynh hơi quá thân mật một chút.”
Đông Phương Vị Minh than nhẹ một tiếng: “Là ta suy nghĩ chưa chu toàn, vì trước kia ta chưa từng dạy qua người nào như ngươi, tuy đã có chút cố kỵ, nhưng cuối cùng vẫn có chút nóng vội.”
Khóe miệng Hoắc Cải giật giật điên cuồng, đây là muốn bắt phải thả đúng không, là bốc thuốc đúng bệnh phải không, là vừa đánh vừa xoa phải không?
Hiện giờ có một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt là Đông Phương Vị Minh nghiêm túc rồi, không còn coi mình là đồ chơi có thể tùy ý điều giáo nữa, mà đã xem là nhân vật quan trọng cần phải dạy dỗ. Tin xấu là Đông Phương Vị Minh nghiêm túc rồi, nhưng người này trong nguyên tác chưa từng nghiêm túc, cho nên lúc này người này đã tiến hóa thành một Boss hoàn toàn mới vẫn chưa có chỉ số tham khảo.
Đông Phương Vị Minh thấy Hoắc Cải trầm mặc, chỉ biết nói tiếp: “Nếu như ngươi không thích ta chạm vào ngươi, vậy thì việc học sẽ khá gian nan đấy, chỉ dựa vào lời ta dạy chỉ sợ khó có hiệu quả. Tóm lại, vẫn cần ngươi phải thả lỏng tâm thần mới được, ngươi nếu như mỗi lần nghĩ đến người đó lại trở nên vụng về như vậy, thì có học bao nhiêu chiêu đi nữa, đến lúc đó chỉ sợ không sử dụng được chiêu nào.”
Hoắc Cải gật đầu, khiêm tốn thụ giáo. Tôi sai rồi, tôi hối hận rồi, giả ngu đến mức này là không thành thật, là đáng bị chê trách.
Đông Phương Vị Minh cũng không dây dưa chuyện này nữa, đẩy một chén trà đến trước mặt Hoắc Cải nói: “Dục tốc thì bất đạt, chúng ta gác chuyện này sang một bên đã, nói về những chuyện khác nhé?”
Hoắc Cải chớp chớp mắt: “Nói về chuyện gì?” Nói về tình yêu? Hay là nói về vấn đề học phí?
“Chỉ là thích nói gì thì nói thôi, không cần căng thẳng.” Đông Phương Vị Minh cười cười đầy vẻ an ủi: “Ví dụ như, nói một chút về ấn tượng của ngươi về ta chẳng hạn.”
Hoắc Cải mở miệng nói một tràng: “Kiếm đảm cầm tâm (vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ), phong lưu tiêu sái, bề ngoài xinh đẹp, bên trong nho nhã, thực là một diệu nhân cả đời mới gặp.”
Hoắc Cải trong lòng lẩm bẩm: ‘Lang tâm cẩu phế, bạc tình bạc nghĩa, bề ngoài kim ngọc, bên trong thối nát, thực là một tiện nhân cả đời mới gặp.’
“Lời ngươi nói quá sự thực rồi thì phải?” Đông Phương Vị Minh thấp giọng hàm súc một câu.
“Có việc cần nhờ người ta, tất nhiên phải nịnh nọt rồi.” Hoắc Cải tà ác phun thẳng một câu.
Đông Phương Vị Minh hắc tuyến: “Này này, có ai thẳng thắn như ngươi không hả?”
“Ai bảo huynh được khen rồi còn tỏ ra thông minh?” Hoắc Cải vô tội nghiêng đầu chớp chớp mắt.
Đông Phương Vị Minh nhịn không được cười khẽ ra tiếng, Hoắc Cải cũng cười theo. Một lời nói đùa, hai yêu nghiệt nuôi quỷ thai trong lòng không ngờ vô hình trung đã gần nhau hơn không ít.
Đông Phương Vị Minh: “Nếu như ngươi không ngại, không bằng nói với ta về người trong lòng của ngươi, ta cũng tiện tham mưu cho ngươi hơn một chút.”
Lộ đuôi hồ ly rồi phải không? Hoắc Cải thầm nói: Muốn mượn danh nghĩa của ca ca tri tâm thăng cấp từ người trợ giúp thành bạn tri kỷ sao, không hổ là Đông Phương Vị Minh, cần biết rằng, từ cổ chí kim có bảy phần mười các tiểu thụ cũng được người hảo tâm khuyên nhủ, khuyên nhủ thế này rồi liền xuất tường đó. Gia, thân là một hồng hạnh lúc nào cũng sẵn sàng xuất tường, gia sẽ tỏ ra rất được an ủi.
“Tướng mạo hắn rất tuyệt vời, tính tình rất tuyệt vời, tài năng rất tuyệt vời, đối xử với ta cũng rất tuyệt rất tuyệt vời.” Hoắc Cải tốt xấu gì cũng là một nhà văn, bịa ra người tình trong mộng hoàn toàn không có áp lực.
Tình yêu rất mù quáng, tình yêu bịa ra thì càng mù quáng.
Đông Phương Vị Minh nhìn dáng vẻ xấu hổ đó của Hoắc Cải, trong lòng thầm nghĩ: Có khi ngươi cũng có việc cần nhờ đến hắn ấy nhỉ? Hơn nữa việc cần nhờ lại còn rất lớn. (Bạn này đang tự nhủ rằng bạn Cải khen người tình trong mộng quá lên là vì cũng có việc cần nhờ như đang nhờ bạn í ^^)
“Ngươi thực sự nghĩ như vậy sao?”
Hoắc Cải gật đầu, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi mà, tất nhiên là thập toàn thập mĩ.
Đông Phương Vị Minh lắc đầu cười: “Người mà ngươi kể không phải là người, mà là thần. Người và thần không có duyên đâu, chỉ có người và người mới có thể bên nhau lâu dài thôi. Ngươi phải kéo hắn từ trên mây xuống, mới có thể đối diện với hắn. Người đó không thể chỗ nào cũng toàn vẹn hoàn mỹ cả đúng không?”
Hoắc Cải ra vẻ suy nghĩ lung lắm, thật lâu mới trả lời: “Tính tình hắn lạnh lùng một chút, ta vẫn luôn không nhìn thấu tâm tư của hắn.”
Đông Phương Vị Minh không đưa ra lời nhận xét nào, hỏi: “Đôi tay này của ngươi mềm mại như búp sen, xem ra ngươi cũng thuộc dòng dõi phú quý. Ta thực rất hiếu kỳ, hắn phải đối xử thế nào với ngươi mới có thể xứng đáng với hai chữ “tuyệt vời” ngươi đã nói?”
Hoắc Cải trầm mặc một lúc, cảm thấy cho dù có bịa chuyện thế nào thì cũng rất dễ bị Đông Phương Vị Minh nhìn ra lỗ hổng, cuối cùng nặn ra một câu: “Không nói cho ngươi biết. Hơn nữa, tay ta mềm mại là do trời sinh, chẳng liên quan gì đến phú quý hay không.”
Đông Phương Vị Minh kéo tay của Hoắc Cải lên, quan sát tỉ mỉ một lượt, mới mở miệng: “Ngươi quả thực có một bàn tay rất đẹp, mười ngón dài mảnh, mười móng tròn trịa, rất thích hợp đánh đàn, nhưng không biết rốt cuộc ngươi có biết đánh hay không. Có được đôi tay như thế này, nếu như không biết đánh đàn, thì đúng là lãng phí của trời cho rồi. Nếu như ngươi thật sự không biết, ta đồng ý dạy cho ngươi.”
Hoắc Cải ngây ra một chút, hình như đây là lời thoại Đông Phương Vị Minh nói với Vạn Nhận Luân trong nguyên tác thì phải, sau đó Vạn Nhận Luân phấn khởi theo Đông Phương Vị Minh học đàn, tuy là mới học nhưng lại tiến bộ rất nhanh, ngay cả Trần Bách Chu cũng khen ngợi không thôi tài nghệ đánh đàn của hắn. Kết quả cuối cùng đổi lại là……
Bị tình nhân cũ ôm hận trong lòng của Trần Bách Chu nhổ mất mười móng tay, không còn có thể đánh đàn được nữa.
Nguyên tắc sinh tồn trong thế giới quỷ súc điều thứ hai: Vĩnh viễn không được khoe khoang cái gọi là tài nghệ, hủy diệt sự kiêu ngạo từng có, là lối mòn vẫn luôn dẫn tới ngược tâm.
Công thức “Học đàn = Nhổ móng tay = Đau không muốn sống” suy diễn ầm ầm trong đầu Hoắc Cải, sau đó cha kế nào đó bị sức tưởng tượng quá mức phong phú của mình khiến cho cả người lạnh run.
“Sao thế?” Đông Phương Vị Minh cảm thấy người phía trước đang run rẩy, có chút không hiểu được.
“Ta không biết đánh đàn, cũng không định học đánh đàn.” Khẩu khí của Hoắc Cải gần như thô lỗ, nhắm mắt, ôm nắm tay, nắm chặt lấy móng tay vào trong lòng bàn tay, thân thể cứng ngắc mới chầm chậm thả lỏng.
Bên tai truyền đến tiếng nước róc rách khe khẽ, sau đó mũi liền ngửi thấy hương trà.
Hoắc Cải nhìn lại, không ngờ là Đông Phương Vị Minh rót trà bưng đến trước mặt mình. Hoắc Cải nhận lấy chén trà, vừa ngước mắt lên, liền bắt gặp ánh mắt ôn nhuận của Đông Phương Vị Minh, khẽ sững sờ, sau đó gật đầu mỉm cười cảm ơn.
Nhè nhẹ nhấp một ngụm, độ ấm vừa phải, mang theo một chút nóng bỏng, nhưng không khiến người ta khó chịu. Ngửa cổ, nâng chén, nước trà ấm nóng tràn vào họng, khiến cho sự lạnh lẽo trong lòng dần biến mất.
Hoắc Cải hạ chén trà xuống, than nhẹ một câu. Có thể pha nước trà lạnh trong cốc và nước nóng trong bình một cách hài hòa như vậy, Đông Phương Vị Minh xem ra cũng đã bỏ nhiều tâm sức rồi.
“Đa tạ.” Hoắc Cải hữu lễ mỉm cười. Sự cảnh giác trong lòng đối với Đông Phương Vị Minh lại tăng thêm: Sự ôn nhu đến mức tuyệt vời, chăm sóc quá mức chu đáo tỉ mỉ, con cá này, đúng là có thể cắn ngươi được đấy.
“Nào, ta dạy ngươi tiếp.” Đông Phương Vị Minh vừa nói vừa cầm thỏi mực lên: “Ngươi nhìn ta vén tay áo này, cánh tay lộ ra ngoài một tấc (~cm), quá ngắn thì chẳng có gì vui, quá dài thành ra thô bỉ. Lúc mài mực, cánh tay phải như đang vẽ, chậm mà uyển chuyển. Cổ tay phải mềm mại như cá bơi, uyển chuyển mà nhanh. Ngươi đến thử xem.”
Hoắc Cải tất nhiên rất nhanh tiếp nhận ý tốt của người khác, tiến bộ rất nhanh.
Biểu diễn một hồi, đổi lấy sự tán thán chân thành của Đông Phương Vị Minh: “Không ngờ, ngộ tính của ngươi lại cao như vậy, tinh mâu khép hờ, núm đồng tiền khẽ nở, thật đúng là khiến người ta tiêu hồn đãng phách.”
Hoắc Cải mồ hôi chảy thành giọt, hiệu quả thị giác đó thuộc về kỹ năng tự trang bị của thân thể này, không liên quan gì đến gia đâu nha.
Hoắc Cải buông thỏi mực xuống, làm ra vẻ nhút nhát nói: “Vừa rồi chỉ là ta trong lúc mài mực nhớ đến dáng vẻ của hắn khi nhấc bút viết chữ, lập tức liền không kiềm chế nổi tình cảm của mình…”
Đông Phương Vị Minh gượng gạo gật đầu, ánh mắt một thoáng mơ màng. Hoa đẹp vô cùng nhưng lại không nở vì mình, thật đúng là… rất thú vị.
Hoắc Cải cảm thấy nhiệt độ bên người giảm mạnh xuống, nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Sợ là sắp tới giờ Dậu rồi (-h chiều) tôi cũng sắp phải về nhà ăn cơm rồi.”
“Không bằng ta mời ngươi?” Đông Phương Vị Minh vui vẻ mời.
Hoắc Cải lắc đầu: “Không được, nhà có giờ cấm.”
Đông Phương Vị Minh thấy Hoắc Cải ý chí kiên quyết, cũng không miễn cưỡng: “Những điều hôm nay ta dạy, ngươi đã hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Hoắc Cải gật đầu như giã tỏi.
Đông Phương Vị Minh trầm tư một hồi mới nói: “Lần tới gặp nhau, ngươi hãy nghĩ cách biểu diễn nhãn thức với ta.”
Hoắc Cải: “Đó coi như là bài tập sao?”
Đông Phương Vị Minh chớp chớp mắt: “Điều đó là tất nhiên, là học sinh sao lại không làm bài tập được? Ngươi hãy chuẩn bị cho tốt nhé, đợi hôm sau ta đến kiểm tra.”
Hoắc Cải tỏ vẻ xin lỗi, nói: “Ngày mai không được rồi, ngày mai ta phải đến trường học, sau ngày mới có một ngày nghỉ. Chúng ta đến lúc đó gặp lại.”
Sắc mặt của Đông Phương Vị Minh lập tức trở nên có chút khó coi, lạnh lùng đáp lại một câu: “Đến lúc đó gặp lại.” liền phất tay áo đi khỏi.
Hoắc Cải lắc lắc đầu: Cái tên này, chẳng lẽ giận rồi? Quả nhiên là tính tình con nít, không có người chơi cùng là bực mình. Haizz, ai bảo quyền chủ đạo không phải ở trên tay ngươi mà là trên tay gia làm chi?
Chỉ có thời gian mới tạo nên nhung nhớ, chỉ có nhung nhớ mới tạo nên tơ vương, chỉ có tơ vương mới dẫn đến si mê. Tiểu Minh, xin hãy dốc sức mà…… lăn qua lộn lại đi!
Cuộc sống ở trường học của Hoắc Cải không có gì đáng nói, ai bảo trọng tâm đào tạo của lò luyện cử nhân này không phải là minh kinh mà là tiến sĩ chứ, người không chuyên nghiệp học minh toán như Hoắc Cải tất nhiên chỉ có thể đi chỗ khác, không làm phiền đến người ta thôi. Cho nên cuộc sống của Hoắc Cải rất nhàn hạ, chỉ cần mỗi ngày lượn một vòng trong học quán của trường là được. Còn về phía dưới bìa sách trông nghiêm túc đứng đắn trong tay cậu bọc thứ gì, ta không tiết lộ đâu.
Do tiểu thuyết này vẫn chưa có ý tiến hóa thành sách trồng vườn, cho nên chúng ta hãy để thời gian bay qua như tiền giấy đi, nháy mắt đã đến sau ngày .
Ngày đó, người hầu trong khắp Vạn trạch phát hiện, Tam thiếu gia của nhà mình khó khăn lắm mới có được một ngày nghỉ, sáng vừa dậy một cái liền luẩn quẩn suốt trong thư phòng, đúng là một ngày không học liền cảm thấy tâm thần bất an, thực là khiến học trò khắp nơi đều ngưỡng mộ.
Đương nhiên, chân tướng luôn rất tàn khốc, Hoắc Cải chẳng qua cũng phạm phải một tật xấu giống mọi học trò trên thế gian, đến tận lúc trước khi đi học mới phát hiện ra chưa làm bài tập.
“Ừm… đạo của nhãn thức, cũng chính là nhìn thấy rồi cảm nhận, về bản chất cũng chính là để lộ ra một phần thân thể. Phải biểu diễn thế nào đây?” Hoắc Cải chau mày, nhức đầu suy nghĩ.
“Nói cho cùng, bài tập này đúng là một cơ hội rất tốt để sắc dụ Đông Phương Vị Minh một cách đường đường chính chính, như vậy diễn xuất đơn giản quá thì nhất định là không được, phải có ý tưởng mới, phải khác biệt một chút, phải khiến cho một kẻ sành sỏi tình trường như Đông Phương Vị Minh phải chảy nước rãi mới được.”
Hoắc Cải bắt đầu lật lại những sách truyện bao la như biển trong đầu……
Hoắc Cải vòng quanh thư phòng một vòng, hai vòng, ba vòng. Cuối cùng, đập tay một cái nói: “Chính là cái này, buộc bằng ruy băng!”
“Trong khách điếm chắc sẽ có đạo cụ, có điều… vẫn nên chuẩn bị trước một lượt mới được.”
—————————-
[Tiểu kịch trường – Người tình trong mộng tiểu kịch trường vô trách nhiệm]
Đông Phương Vị Minh: Không biết người trong lòng ngươi dáng vẻ thế nào?
Hoắc Cải suy nghĩ thật lâu, đứng dậy, cao giọng hát:
“Hắn dáng dấp uy nghi, tướng mạo đường hoàng. Đôi mắt sáng như sao, hai mày rậm như được vẽ.” (Đó là Võ Tòng.)
“Hắn vẻ ngoài anh tuấn, tướng mạo cao quý. Vầng trán cao rộng như bầu trời, cả người không dính bụi trần.” (Đó là Đường Tăng.)
“Tính tình khoan hòa, ít nói, hỉ nộ không để lộ trên nét mặt.” (Đó là Lưu Bị.)
“Hành động lập dị tính tình ngoan cố, không để tâm đến lời gièm pha của thế nhân.” (Đó là Giả Bảo Ngọc.)
Vạn Tư Tề đi qua: Ai đang nói về ta?