Thời gian cũ, địa điểm cũ, Đông Phương Vị Minh ôm một bọc vải hình chữ nhật lên lầu, vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy tình hình trong phòng, ngừng lại một chút, sau đó cười “phụt” một tiếng.
Đông Phương Vị Minh một tay ôm bọc vải một tay chỉ vào Hoắc Cải cười nghiêng cười ngả, nghiễm nhiên là một bộ dáng vui mừng khi kẻ khác gặp họa – không ngờ tên này cũng có lúc ngốc nghếch như thế, lại bị móc rèm móc vào đuôi dây buộc tóc có gắn hạt châu ngũ sắc, cũng không biết với cái đầu nhỏ đó của y làm thế nào có thể bị mắc lên được, bây giờ trông như một con thỏ bị xách tai lên, vùng vẫy đôi tay sống chết không giãy ra được.
“Cười cái gì mà cười, còn không qua đây giúp.” Con thỏ bị cười đến đỏ mặt tía tai nghiến răng nạt nộ.
Đông Phương Vị Minh xấu bụng cẩn thận đặt từ từ bọc vải trong lòng xuống, lúc này mới thong dong đi về phía Hoắc Cải.
Mà con thỏ nhỏ trong lúc đó vẫn cứ nhảy nhót muốn chạm được vào móc rèm cao cao kia, nhưng vì nguyên nhân chiều cao nên lần nào cũng thất bại, buồn bã vô cùng.
“Đừng sốt ruột, không phải ta đến rồi đây sao?” Đông Phương Vị Minh nhãn nhã nói, đi đến bên cạnh Hoắc Cải đang không ngừng nhảy nhót, giơ tay lên.
Đúng lúc này, con thỏ đã sốt ruột đến đỏ cả mắt không ngờ lại dứt khoát giật mạnh dây buộc tóc giữa móc rèm và búi tóc một cái, lập tức…
Dây buộc tóc đứt, những lọn tóc xanh bung ra như pháo hoa bùng lên mà rơi xuống trong nháy mắt, trong không gian thoáng qua một vòng cung đen nhánh, sau đó mềm mại, ngoan ngoãn nép vào hai bên má.
Dây buộc tóc đàn hồi lại, vì nguyên do hai bên đều rơi hạt châu, giao hòa với nhau trong không gian, hạt châu của một đầu rơi vào trong kẽ tay hơi hé mở, dây lụa vòng qua lưng bàn tay, nhẹ nhàng ràng buộc xương cổ tay nhỏ nhắn, sau đó trên cánh tay nhỏ vì giơ lên mà xích lõa, uốn lượn, quấn quanh, xoay chuyển…
Tấm rèm bằng sa mỏng đỏ hồng bị giật ra khỏi khung móc rèm bằng bạc, từ trên cao là là bay xuống, sau đó rơi xuống, bao bọc lấy hai người dưới rèm, ngăn cách với bên ngoài, bước cào một cõi hồng trần khác. Ánh sáng hỗn độn tô lên không gian chật hẹp này một màu ráng chiều đẹp lạ thường.
Đây là một bữa thịnh yến không có tiếng động, nó bất chợt hiện ra, đoạt mất toàn bộ hô hấp và tầm nhìn của khách xem một cách quá bất ngờ. Đen và trắng, đỏ sậm và trắng ngần, ráng chiều và u tối, nổi bật lẫn nhau, giao thoa lẫn nhau, ăn mòn lẫn nhau. Không thể cất tiếng nói, không thể cử động, mà tâm thần còn nặng nề hơn hô hấp, nó ngừng trệ trong giây phút kinh diễm, muốn đem mị sắc trước mắt hung hăng nuốt vào trong bụng, nhưng lại mang theo ánh nhìn trân trọng và sự e sợ khi chạm vào rất khó hiểu, cho nên chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, cùng đắm chìm với âm thanh.
Hô hấp càng nặng nề hơn, yết hầu chuyển động, con ngươi mở to…
Con mồi đã nhìn thấy hết nhất cử nhất động của thợ săn, mang theo ý cười giảo hoạt, nghếch cằm lên, con tim có một luồng ấm áp nhàn nhạt chảy qua, oán niệm của chú ấn Cúc hoa đối với Đông Phương Vị Minh đã giảm phần . Cho nên khóe mắt lông mày cũng nhiễm ý cười, hiệu quả không tồi, không uổng công mình đã luyện tập mười mấy lần.
“Tiên sinh, ngài có hài lòng với bài tập về nhà của đệ tử không?”
Ánh mắt của Đông Phương Vị Minh gắn chặt lên sợi dây lụa đỏ sậm, con mãnh thú trong lòng đã rục rịch ngóc đầu dậy, hắn chưa từng khống chế dục vọng vì bất cứ ai, cũng chưa từng cần phải khống chế dục vọng vì bất cứ người nào. Những ngón tay thon dài nắm chặt lấy hai cổ tay mảnh khảnh, thân thể cũng theo đó mà cúi xuống.
Nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như đã nhịn đói ba ngày của Đông Phương Vị Minh, không hiểu sao Hoắc Cải chợt nhớ đến một lời thoại rất sáo mòn mà mình vẫn thường sử dụng cho tiểu công: “Lửa ngươi châm lên tất nhiên nên để ngươi đến dập.” Tình cảnh tiếp sau đó, thông thường là tiểu thụ bị tiểu công đè xuống OOXX lại XX, cho đến khi lời thoại của tiểu thụ từ “Đừng, đừng…” thành “Cầu ngươi, cầu ngươi…”
Bóng tối trước mắt không ngừng phóng to, tim Hoắc Cải đập điên cuồng, không được, nếu còn không phản kháng nữa thì bị sử dụng như nhân viên chữa cháy mất. Cần phải khiến Đông Phương Vị Minh dừng lại…
“Ngươi nói thử xem, nếu như ta bày ra tư thái thế này trước mắt hắn, hắn có động tâm hay không?” Người nào đó đang bị kìm hãm đột nhiên ôm ấp hy vọng đối với Đông Phương Vị Minh mà hỏi một câu.
Giống như trên bức tranh vô cùng đẹp đẽ bị vẩy mực lên một cách thô lỗ, tim Đông Phương Vị Minh bất chợt bị câu hỏi này tạt nước, lạnh lẽo thấu xương.
Đúng vậy, người trước mắt này không giống với tất cả những người trước kia, cho dù y ở dưới thân mình cũng không chút ngượng ngùng, cho dù thân thể của y không chút khoảng cách với mình, mị sắc của y từ trước tới nay chưa từng thuộc về mình, mà thuộc về một tên súc sinh nào đó chưa biết tròn méo béo dẹt ra sao.
Dã thú của dục vọng bị lý trí ghìm chặt cương, dục vọng trong thân thể kêu gào lồng lộn muốn bất chấp tất cả mà cướp đoạt, mà chiếm lấy. Trong lòng thậm chí đã tính toán xem làm thế nào mới có thể áp chế sự phản kháng của đối phương, lột bỏ quần áo, tiến quân thần tốc.
Đông Phương Vị Minh nhắm mắt lại, bất ngờ cắn vào đầu lưỡi, hung hăng đè nén mọi kích động. Đông Phương Vị Minh hắn không thèm dùng bạo lực để bắt giữ con mồi. Hắn là một con bạc bất bại lấy tim làm thức ăn, lấy thân làm người hầu, mà không phải là một cầm thú chỉ yêu cầu nhục dục, lấy vũ lực để giành thắng lợi chính là sự thất bại về tâm trí, cho nên, hiện giờ vẫn chưa phải lúc.
Lúc mở mắt ra, Đông Phương Vị Minh đã khôi phục bộ dáng lười nhác như trước, hắn thả lỏng bàn tay đang nắm lấy cổ tay Hoắc Cải ra, sau đó cởi bỏ đoạn dây buộc tóc đang trói lỏng hai cánh tay Hoắc Cải ra.
“Làm tốt lắm.” Giọng nói của Đông Phương Vị Minh trầm thấp đến mức khá nguy hiểm, hắn nhét dây buộc vào trong tay Hoắc Cải, vén rèm sa lên bước dài đi ra.
Hoắc Cải bất động thanh sắc thở một hơi dài dài, phán đoán của bản thân không sai, Đông Phương Vị Minh cho dù có là lưu manh thì cũng là lưu manh cao cấp, sẽ không thèm sử dụng những thủ đoạn không chút hàm lượng kỹ thuật như cưỡng gian.
Hoắc Cải tóm một cái kéo rèm sa ra, ngồi trước bàn trang điểm sẵn có của khách điếm, cầm lược cẩn thận buộc lại mái tóc dài, lúc quay lại, lại là một bộ dáng thư sinh đạo mạo nghiêm trang.
Lúc này Đông Phương Vị Minh đã quỳ trước bàn thấp ở gian ngoài, bọc vải lớn hình chữ nhật được đặt ngang trên bàn, lụa dùng làm vải bọc rất tuyệt, mặt lụa tinh mịn có thêu những đám mây lớn, tầng tầng lớp lớp, đậm đậm nhạt nhạt, hoa lệ vô cùng. Hoắc Cải có thể dùng một đôi mắt của một nhà chuyên gia dỏm mà đoán định, chỉ riêng tấm lụa này thôi cũng đã đáng giá năm lượng bạc trắng.
“Hôm nay chúng ta học gì?” Hoắc Cải ngồi nghiêm trang trên một tấm đệm cái bên bàn, nhìn chăm chăm bọc vải, hiếu kỳ hỏi.
“Đạo của nhãn thức ngươi đã hiểu rõ, cái lần này ta dạy ngươi tất nhiên là về đạo của nhĩ thức rồi.” Ngón tay thon dài lần lượt bóc từng lớp vải bọc ra, cuối cùng lộ ra một cây dao cầm () màu đen làm từ gỗ ngô đồng.
Hoắc Cải sững sờ, Đông Phương Vị Minh cố ý.
Lần trước phát hiện phản ứng của mình đối với đàn không bình thường, lần này cố ý mang đàn đến, là muốn moi ra chuyện không thể nói ra của Vạn Nhận Luân đối với đàn sao? Vừa phát hiện ra tâm lý người ta có tổn thương là lập tức nắm lấy vết sẹo rỉ máu vạch ra từng chút một, để tìm một cơ hội tiếp cận với chỗ sâu trong nội tâm, Đông Phương Vị Minh đúng là không hổ danh quỷ súc. Còn mình nên bày ra vẻ mặt như thế nào đây?
“Ta nói rồi, ta không học đàn.” Hoắc Cải lạnh giọng, nói.
“Ta cũng không nói sẽ dạy ngươi mà, chỉ là mượn đàn làm công cụ để ngươi hiểu được nhĩ thức mà thôi.” Đông Phương Vị Minh vươn tay gảy trên dây đàn theo thứ tự, cung – thương – giác – trưng – vũ.
Hoắc Cải không nói nữa, chỉ là ánh mắt sáng quắc nhìn Đông Phương Vị Minh.
Đông Phương Vị Minh cúi đầu nhìn Hoắc Cải, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười như có như không: “Âm nhạc sinh ra từ trái tim, mọi loại cảm xúc đều có thể mượn âm nhạc mà truyền đạt, ngươi hãy lắng nghe cho kỹ.”
Tay Đông Phương Vị Minh chậm rãi giơ lên, ống tay áo rộng trượt từ cổ tay xuống khủy, lộ ra cẳng tay thon gầy, hai tay ấn xuống, như hồ điệp lướt trên ngọn cỏ, một tay nhấn, một tay nhảy múa, tiếng đàn dâng lên bên tai như tiếng nước tiếng gió…
Đông Phương Vị Minh khép hờ hai mắt, cúi đầu tiếp tục đàn, nghĩ tới việc hắn bảy tuổi đánh đàn, mười năm tuổi không ai dám dạy, mười bảy tuổi đạt đến đỉnh cao, mấy năm trở lại đây, không biết có bao nhiêu người muốn bỏ ra ngàn kim để cầu một khúc đàn của hắn mà không được.
Hắn không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng đối phương đắm đuối vào tiếng đàn, khúc nhạc này hắn viết riêng cho Hoắc Cải, uyển chuyển triền miên, tình ý trong đó sâu sắc, ái ý chân thành, Hoắc Cải hễ hiểu một chút về âm nhạc, đều không thể không chút động lòng. Đến lúc khúc nhạc kết thúc, mình lại nhắc lại một câu: “Âm nhạc sinh ra từ trái tim.” Tên tiểu đồ nhi này cho dù trong lòng đã có người, chắc cũng không thể làm như không thấy gì trước mảnh chân tình của mình. Chỉ cần y có chút tâm tư, vậy thì sớm muộn gì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
Hoắc Cải ngồi ngay ngắn, hai mắt mơ màng, lúc này trong lòng y chỉ có một suy nghĩ: Tiếng đàn của Đông Phương Vị Minh tại sao lại quá mức, quá mức… buồn ngủ đến thế?
Hoắc Cải, hai mươi bốn tuổi, quá lứa nam thanh niên, từ đầu cấp hai đã cống hiến toàn bộ bầu nhiệt huyết của mình cho rock’n roll, càng điên cuồng thì càng không dứt bỏ được. Dao cầm cái thứ chỉ có năm điệu, tinh tinh tang tang mãi mà không biết muốn truyền đạt điều gì thực sự không hợp khẩu vị của y, cầm cái cồng đập loạn một hồi nói không chừng còn hợp khẩu vị y hơn một chút.
Cho nên Đông Phương Vị Minh cầm nghệ cao siêu thành ra hết sức bi kịch mà… đàn gảy tai trâu, còn là một con trâu thích đeo tai nghe rống như điên mỗi lúc rảnh rỗi.
“Ha ân…” Hoắc Cải cuối cùng không nhịn được cúi đầu khe khẽ ngáp một cái.
“Tưng.” Dây đàn thoáng chốc đứt văng.
Hoắc Cải qua loa lên tiếng hỏi han: “Tay huynh không sao chứ, đang đàn yên lành tại sao lại đứt vậy? Mấy thứ hay gảy dây nên bảo dưỡng định kỳ, bằng không rất dễ xảy ra sự cố.”
Các chủ Đông Phương cầm nghệ trác việt đối diện với thái độ lim dim ngủ gật, làm như chuyện không liên quan đến mình của người nào đó cuối cùng không nhịn nổi nữa, nổi giận rồi. Bản thân đã tốn cả ba ngày để sáng tác riêng một khúc, còn tự mình mang đàn đến là vì cái gì chứ vì cái gì! Chẳng lẽ là để cho một tên ngu ngốc đốt đàn nấu hạc (sát phong cảnh) xem xem tình hình bảo dưỡng của dây đàn hay sao?!
Đông Phương Vị Minh nghiến răng nghiến lợi, nhấn từng chữ từng chữ một: “Ngươi lĩnh ngộ được điều gì từ tiếng đàn vừa rồi?”
‘Mình hình như ngửi thấy sát khí trong câu hỏi thì phải… là ảo giác sao?’ Hoắc Cải không dám chắc lắm, nghĩ, sau đó khách sáo, qua quýt nói: “Như tiếng đàn trên thiên đường, trong nhân gian khó mà có được.”
“Kỳ thực ngươi căn bản không nghe ra cái gì cả đúng không?” Đông Phương Vị Minh âm trầm hỏi, cho rằng chỉ cần ba hoa chích chòe mà khen là gia sẽ buông tha cho ngươi sao, thực sự quá ngây thơ rồi.
‘Này này, sát khí đã thực chất hóa rồi!’ Hoắc Cải gian nan nuốt một ngụm nước bọt: “Là học trò ngu muội.”
“Ta nghĩ, thân là học trò, ngươi toàn hoàn nên chịu chút giáo huấn vì sự ngu muội của mình.” Đông Phương Vị Minh một tay nắm lấy cổ tay của Hoắc Cải, hung dữ nói: “Xòe tay ra!”
Hoắc Cải hết sức vô tội nhìn Đông Phương Vị Minh: Cho dù có biểu diễn hỏng, thẹn quá hóa giận cũng không nên đánh tay ta tiết giận chứ, ngươi là đứa trẻ ranh càn quấy hay sao?
Cũng may Đông Phương Vị Minh không nghe thấy tiếng lòng của Hoắc Cải, bằng không không liều mạng với tên tiểu tử này không được.
Bàn tay đó của Đông Phương Vị Minh cứng như còng thép, trong nhất thời đúng là không thể giằng ra được. Hoắc Cải tuy là học trò, nhưng tuyệt đối không có giác ngộ giống như học trò cổ đại bị thầy giáo trừng phạt về thể xác, tâm tư vội xoay chuyển, trong chốc lát, đã tìm được ra một cách rất hay mà có thể một hòn đá trúng hai con chim.
Hoắc Cải không còn giãy giụa nữa, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc: “Các chủ Đông Phương, huynh biết vì sao lần trước ta lại phản ứng quỷ dị như thế đối với chuyện học đàn không?”
“Vì sao?” Đông Phương Vị Minh nhìn bộ dạng chân thành bộc bạch của Hoắc Cải, thành ra bình tĩnh lại nhiều, mà huống chi, một phần nguyên nhân lớn nhất hắn vác đàn đến là để biết được đáp án này.
“Cầm kỳ thi họa, là bốn tài nghệ văn nhân nên có. Ta thân là một Nho sinh, bất luận thế nào cũng không nên phản ứng như thế đối với tiếng đàn đúng không? Thế nhưng, tại hạ bẩm sinh có một điều đáng tiếc, vừa nghe thấy tiếng đàn liền thiu thiu muốn ngủ. Do vậy mà lần trước huynh nhắc đến việc học đàn, ta mới vừa kinh vừa sợ, chỉ sợ sau khi huynh biết được ta không hiểu phong lưu như thế sẽ cười chê. Haizz, đây vốn là một điều ta day dứt trong lòng từ lâu, trước tới nay không muốn thể hiện trước người khác, nhưng để tránh gây nên khoảng cách giữa ta và huynh cũng đã bất chấp rất nhiều rồi.”
Mặt Hoắc Cải đầy vẻ vô sỉ “Đó, ta đã chịu nhục nhiều thế cơ mà.”, vừa có thể giải thích cho việc thất thố lần trước, vừa khiến cho Đông Phương Vị Minh tức giận mà không có chỗ trút, phản công lại, diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
Thiên hạ rộng lớn như vậy, đúng là… không chuyện lạ gì là không có. Đông Phương Vị Minh miễn cưỡng nuốt ngụm ức trong lòng xuống, thầm lẩm bẩm mười lần: ‘Không phải lỗi của ta, là gặp phải người không giỏi. Không phải khúc nhạc có vấn đề, mà là người ta không biết thưởng thức!’
Đông Phương Vị Minh không hổ là nhân vật Boss máu cao, phòng cao, sau khi kế hoạch lấy tiếng đàn để bày tỏ tình yêu bị vô tình chà đạp thê thảm đã nhanh chóng khôi phục tinh thần, quyết định nhảy đến bước tiếp theo của kế hoạch.
Đông Phương Vị Minh cười híp mắt lại, tiến đến gần Hoắc Cải, thấp giọng nói: “Dùng âm nhạc để bày tỏ tình cảm là cách dụ hoặc tuyệt nhất, nếu như ngươi đã không hiểu âm nhạc, vậy thì nhĩ thức này sẽ gian nan hơn rất nhiều. Ngươi có biết lai lịch của cái tên Tú Bị Các này không?
‘Tên cái Các rách này của ngươi là do ta gia ngươi đặt ra, sao có thể không biết điển cố của Tú Bị chứ?’ Trong lòng Hoắc Cải khịt mũi khinh bỉ trước bộ dạng ra vẻ thần bí của Đông Phương Vị Minh, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ ngây thơ: “Lai lịch thế nào?”
Thấy con mồi ngoan ngoãn rơi xuống hố, Đông Phương Vị Minh tự nhiên sẽ tiếp tục: “Truyền rằng một hôm lệnh doãn (một chức quan tương đương với tể tướng) của nước Sở là Ngạc Quân Tử Tích ngồi thuyền du ngoạn trên sông. Có một người nước Việt chèo thuyền thầm đem lòng mến mộ, dùng lời ca bày tỏ. Ngạc Quân biết được tình ý của người đó, liền đi đến mà ôm lấy, đem chăn thêu (tú bị) khoác lên thân người đó. Đây chính là điển cố Tú Bị. Ngươi có biết người nước Việt đó hát gì mà khiến Ngạc Quân yêu mến vậy không?”
Hoắc Cải phối hợp làm ra vẻ mặt ta muốn biết ta rất muốn biết.
Đông Phương Vị Minh hài lòng gật đầu, liếc một chút, bàn tay đó liền đặt xuống dây đàn, nhưng dường như nhớ ra điều gì, lại gượng gạo thu tay về, sau đó quay ra nhìn Hoắc Cải, mắt long lanh tràn đầy tình cảm, vỗ tay mà hát: “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.” (Núi có cây cây có cành, lòng ngưỡng mộ người mà người chẳng hay.) ()
Mặt Hoắc Cải lập tức đỏ lên, cúi đầu, rụt rè nói: “Ý của huynh là…”
Đông Phương Vị Minh mỉm cười, gật đầu.
“Muốn ta hát như vậy cho hắn nghe sao?” Hoắc Cải ngẩng đầu, do dự nói: “Có quá lộ liễu hay không?”
Đông Phương Vị Minh bi phẫn cào tường. (Bụi: Bợn í tưởng Hoắc Cải đã hiểu rằng bợn í nói thích em nên mới đỏ mặt cúi đầu:v)
Hoắc Cải rắp tâm dằn vặt người nhìn thấy sắc mặt đen sì kèm tím tái của Đông Phương Vị Minh mà nhịn cười không thôi: Thổ lộ rồi, thổ lộ rồi, tên ngốc này không ngờ lại thổ lộ rồi! Không phải buộc bổn thiếu gia giả vờ thuần khiết hay sao, mục đích của gia là câu đồ ngốc chứ không phải bao trai, tiêu chuẩn hành sự là cho ngửi, cho nhìn, cho sờ, không cho ăn, haizz, dạo này sao lắm người chạy đến tìm ngược thế nhỉ?
Kỳ thực cũng không thể trách Đông Phương Vị Minh tự rước nhục vào thân, nghĩ mà xem từ cổ chí kim từ đông sang tây có quỷ súc công nào không tự cho mình là vĩ đại, cứ luôn cho rằng chỉ cần bày tỏ tí ti thì bất kể ngươi là dâm oa đãng phu hay là trinh tiết liệt nam đều phải vội vàng nhào lên giường, cho dù miệng vẫn hét “yamete”, kỳ thực trong lòng lại cực kỳ cực kỳ mong muốn. (Hớ hớ, yamete, tiếng Nhật, JAV hay có tiếng này, ai biết không? =,,=)
Hơn nữa, trước kia Đông Phương Vị Minh điều giáo toàn là đám làm công xui xẻo ở nhà hắn, chỉ cần thương hại một chút, là tên nào tên nấy đều cảm động không thôi, một lòng hầu hạ. Lúc này muốn cưa cẩm Hoắc Cải, tên quỷ súc nào đó thông tin lạc hậu đồng thời quá mức tự cho mình vĩ đại, tự nhiên nhận định một cách đương nhiên rằng, chỉ cần mình thổ lộ đối phương nhất định sẽ tâm thần nhộn nhạo, trong lòng tự nhiên đổ rầm. Sau đó lại dẫn dắt dẫn dắt, ám muội ám muội liền dễ dàng trăng đến rằm trăng tròn, con mồi nhảy vào tay liền bắt.
Một bên hư tình bộc bạch, một bên giả ý vờ ngu, hai người thật ra chí hướng rất giống nhau.
Hai lần liên tiếp dày công thổ lộ lại bị chém ngang không thương tiếc, mọi kế hoạch tiếp sau đó đã lập nên từ trước tự nhiên không ốm mà chết. Đông Phương Vị Minh cuối cùng cũng nhận thức được sự nghiêm trọng của tình thế, sức mạnh của đối phương. Bất luận ra sao, bản thân cũng phải thay đổi chiến lược, ít nhất, cũng phải nắm được quyền chủ động nhất định.
Có điều, hôm nay không cách nào tiếp tục được nữa, Đông Phương Vị Minh sợ mình lại nhận thêm kích thích, nhịn không được mà trực tiếp ấn tên tiểu tử hỗn trướng này xuống đất mà cưỡng.
“Ta không phải bảo ngươi hát cho hắn nghe, chỉ là muốn ngươi lĩnh ngộ được ý tứ trong đó.” Đông Phương Vị Minh đứng dậy, hai mắt cong lên, cười vô cùng dịu dàng: “Bài học hôm nay kết thúc tại đây thôi, lần sau ta sẽ dạy ngươi đạo về tị thức (mũi, khứu giác), có điều ở đây không dạy được, ngươi phải đến Tú Bị Các của ta. Lúc nào ngươi thấy thuận tiện thì đến, ta lúc nào cũng cung kính chờ đợi đại giá. Đúng rồi, lúc gặp lại, nhớ biểu diễn đạo nhĩ thức với ta.”
Nói xong, Đông Phương Vị Minh không đợi Hoắc Cải trả lời liền phất tay áo mà đi, đi rồi, quá tổn thương lòng tự trọng rồi!
Hoắc Cải ở phía sau kinh hô: “Đàn của huynh!”
Đông Phương Vị Minh vẻ mặt thản nhiên quay trở lại, ôm đàn, lại vẻ mặt thản nhiên rời đi.
Hoắc Cải nhìn theo bóng lưng đầy oán niệm với mái tóc đen thả dài của Đông Phương Vị Minh, ngây thơ vô số tội mà cười.
Tiểu Minh à Tiểu Minh, sao ngươi lại để bị chọc giận mà đi thế hả? Lớn tướng thế kia rồi, khả năng chịu đựng tâm lý sao lại kém thế. Căn bản chẳng khác gì ranh con vừa bị ăn hiếp liền nói “Ta không chơi với ngươi nữa”, vừa khóc lóc chạy về.
Có điều đây chỉ là một chút xíu không nể mặt mà thôi, cũng không cần phải kích động nghiến răng nghiến lợi thế chứ? Tên ranh con nhà ngươi không phải cho rằng bốn biển đều là mẹ ngươi, ai cũng phải nuông chiều ngươi đấy chứ?! Quỷ súc cái thứ sinh vật quen sống hạnh phúc an nhàn này quả nhiên không chịu nổi chút xíu thất bại. Có điều cũng không thành vấn đề, chính là cái gọi là ngược luyến tình thâm, ta phụ trách ngược, Tiểu Minh ngươi phụ trách tình thâm là được rồi.
Hoắc Cải xoa xoa cằm, chuyển sang lo lắng về tương lai xa xôi: Đến Tú Bị Các cũng không phải là không được, có điều không biết tên Đông Phương Vị Minh này có chó cùng rứt giậu mà bỏ thuốc mê hay không. Còn nữa, bài tập về nhà đạo về nhĩ thức lần này nên biểu diễn thế nào đây? Sắc dụ tên ranh này lại có thể hóa giải một bộ phận lời nguyền, nhất định phải nghiêm túc đối đãi, nhưng những bài hát mình thuộc ngoại trừ rock ‘n roll ra thì chẳng có mấy bài thể loại khác, có thể vận dụng vào cổ đại thì lại càng hiếm, nếu khó quá không được, hay là mình hát “Thấp thỏm” cho hắn nghe?
[Dự cáo kỳ tới]
Đản Hoàng: Cha kế chẳng lẽ cậu định hát “Thấp thỏm” cho Đông Phương Vị Minh nghe thật sao?
Hoắc Cải: Không được sao?
Đản Hoàng: Cha kế, cậu xuống cấp rồi, cần phải biết người xuyên việt hát bài hát hiện đại cho người cổ đại nghe đã từ địa lôi thăng cấp thành thiên lôi đó thiên lôi đó nha! (Bụi: Thực sự không hiểu được chị Hoàng định nói gì, mình dịch nguyên văn đó, hix.)
Hoắc Cải: Ít nhất hiện tại chưa có ai xuyên việt hát “Thấp thỏm” mà.
Đản Hoàng: Cậu cho rằng bình cũ rượu mới thì không ai cười cậu thiếu đầu óc sáng tạo hay sao? Chưa có ai hát “Thấp thỏm” vì đó là thần khúc đó thần khúc đó nha, thà cậu hát “Mua bán tình yêu” cho Đông Phương Vị Minh nghe còn hơn!
Hoắc Cải: “Mua bán tình yêu” không tồi, khá dễ hát.
Đản Hoàng: Cậu đi chết đi cho chị nhờ, điểm sưu tầm của bộ này đã rất bi kịch rồi, hoa cũng ngày càng ít dần đi… Hu hu hu, nếu như cậu thật sự làm như thế trong truyện, số sưu tầm của chị sẽ giảm xuống đó, khốn kiếp!
Hoắc Cải: Này này, đừng khóc chứ.
Đản Hoàng: Nếu như cậu dám hát “Mua bán tình yêu” chị sẽ cho cậu bán thịt (tỏ ra gợi cảm)!
Hoắc Cải: …Không bán thịt, bán manh (ra vẻ dễ thương) có được không?
Đản Hoàng: Chị sẽ xem xét.