Truyện được đăng tại truyenwiki.com tuyethabinhchi.
Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ.
~~~
"Hồ nháo! !"
Thành chủ nghe xong chuyện, liền ném chén trà trong tay xuống đất.
Những người còn lại câm như hến, quỳ trên mặt đất không dám nói tiếp.
"Lầu Tinh Lạc là ai? Hắn làm gì dễ bắt như vậy?" Thành chủ tức giận tới mức đập bàn "Các ngươi vậy mà cũng không ngăn nó, mặc cho nó làm càn!!"
Lúc trước thành chủ cũng vẫn cho là không cần quan tâm Lầu Tinh Lạc quá nhiều, hắn chẳng làm được gì đâu.
Cho đến lúc hắn rời khỏi Phạm Không thành. . .
". . ."
Thiếu thành chủ đã lên tiếng, bọn họ nào dám chống đối.
Thành chủ mắng người xong, tỉnh táo hơn một chút, "Nữ tử cùng đi với hắn trông như thế nào?"
". . ."
Bọn họ cũng chưa gặp qua, tất cả mọi chuyện đều là Lâu Lăng Vũ kể lại.
Thành chủ xém chút nữa là bị đám người này làm cho tức đến ngất đi.
"Còn không mau đi tìm! !" Thành chủ gầm thét.
. . .
Lâu Lăng Vũ mất tích đến ngày thứ hai cũng chưa thấy người.
Thành chủ sai toàn bộ người phủ thành chủ đi tìm, kết quả chỉ tìm được cái thuyền bị vứt bỏ kia.
Bọn họ phát hiện một chút vết máu trên thuyền, cũng không biết là của ai.
Trong phủ thành chủ người người cảm thấy bất an, không ai dám thở mạnh, sợ chọc giận thành chủ, liền sẽ mất đi mạng nhỏ.
Hai ngày sau, người của phủ thành chủ phát hiện một phong thư ở bên ngoài.
Trong thư chứa trang sức của Lâu Lăng Vũ, còn có một lá thư, nội dung đơn giản, lấy tiền chuộc người.
Thành chủ nhìn thấy nội dung trong thư, hoài nghi có phải mình nhìn nhầm hay không.
Bọn họ không giống người thường, những thứ như tiền, chỉ là vật ngoài thân.
Những chuyện hay xảy ra nhất là vì kì trân dị bảo mà bắt cóc người để trao đổi.
Bây giờ lại chỉ đòi tiền?
Không có ai nhìn thấy người đưa tin.
Cũng không có bất cứ phương thức liên hệ nào.
Thành chủ cho dù muốn làm cái gì cũng không có chỗ ra tay.
Phạm Không thành chính là không bao giờ thiếu tiền, con trai mình trong tay người khác, thành chủ cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng cho người đi chuẩn bị tiền.
Ngày thứ hai lại đưa tới một phong thư.
Tiền chuộc tăng lên gấp đôi, bởi vì còn có một đứa con trai ở trong tay bọn cướp.
Nếu như trong lúc bình thường, thành chủ có thể sẽ không để ý tới.
Nhưng hắn bây giờ hắn cần Lâu Tinh Lạc, vì Kỳ Lân Đồ trong tay hắn, thành chủ không thể không chuộc người.
Trên thư không có địa điểm giao dịch, chỉ có thể chờ tin tiếp theo.
Thành chủ cho người ta canh giữ ở bên ngoài, xem là ai đưa thư tới.
Kết quả nửa đêm chỉ bắt được một con chim đưa đến trước mặt thành chủ.
Thành chủ chỉ vào con bồ câu không lớn không nhỏ, ngữ điệu kỳ quái: "Chính là nó?"
"Đúng thế."
Bọn họ tận mắt nhìn thấy con chim này ngậm thư thả xuống.
Thành chủ đem con kia chim lật qua lật lại kiểm tra, xác định đây chỉ là một con chim phổ thông, phổ thông đến không thể lại phổ thông hơn.
Nội dung trong thư là để hắn đem tất cả mọi thứ đặt lên chiếc thuyền bọn họ tìm đến, sau đó lái thuyền đến mặt sông, rồi tất cả mọi người phải rời khỏi thuyền.
. . .
Thành chủ đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn trên thư, để lại mấy người trên thuyền.
Thế nhưng bọn họ đợi đến trời tối cũng không thấy ai, ngược lại chỉ lấy được quần áo nhuốm máu, phía trên có viết mấy chữ.
—— Tất cả mọi người phải đi.
Thành chủ: ". . ."
Thành chủ không dám để người lại, đem tất cả mọi người rút.
Khi trời tờ mờ sáng, có chiếc thuyền nhỏ từ mặt sông đi tới, Lâu Lăng Vũ nằm ở bên trong, nhìn qua không có gì đáng ngại.
Đợi bọn hắn đi tìm lại chiếc thuyền lớn kia, đã sớm không còn tung tích.
Giống y như lúc Lâu Lăng Vũ mất tích.
. . .
Thuyền lớn giống như u linh phiêu diêu trên mặt sông.
Ánh trăng chiếu xuống, rơi trên mặt nước, sóng nước lăn tăn.
Trên thuyền, Linh Quỳnh vui rạo rực ngồi trên rương, bên người rơi vãi đầy linh tệ lấp lánh ánh bạc.
Lâu Tinh Lạc đứng ở một bên nhìn nàng, mặt lộ ra chút nhu hòa.
Ban đầu Linh Quỳnh dự định chỉ muốn chọc Lâu Lăng Vũ tức giận một chút thôi.
Nhưng lúc cùng Lâu Lăng Vũ giao dịch, hắn cứ nói năng càn rỡ với Lâu Tinh Lạc, nàng liền thay đổi chủ ý.
Người của Lâu gia trước đó còn muốn gϊếŧ nhãi con nhà nàng.
Kiếm chút lợi ích thì có sao?
NPC tồn tại, chính là vì đưa trang bị cho người chơi nha!
Cho nên lúc này mới có chuyện chuyện đằng sau.
"Chia cho ngươi một nửa nè." Linh Quỳnh ngửa đầu nhìn hắn, nhìn có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn đau cho đi.
Dù sao nếu là không có cái đạo cụ Lâu Tinh Lạc này, và rắn đen cùng hỗ trợ, sẽ không dễ dàng như vậy.
Nàng cũng không phải kiểu người qua cầu rút ván.
Lâu Tinh Lạc: "Ngươi lấy đi, ta không dùng."
Con mắt Linh Quỳnh sáng lên, vui mừng nhướng mày, "Ngươi thật là một người tốt."
Lâu Tinh Lạc: ". . ."
Rắn đen bò từ trong nước lên, trực tiếp cuỗm đi một cái rương, "Hắn không muốn thì ta muốn!"
Rắn đen cảm thấy mình có bỏ công sức ra, dựa vào nó mới khiến cho những người kia không thấy vị trí con thuyền, cho rằng thuyền biến mất giữa không trung, giữ rương một cách tự tin đường hoàng.
Linh Quỳnh liếc mắt nhìn nó, ngâm nga giai điệu bài hát nào đó, quay người đi giày vò cái rương khác.
Một cái rương mà thôi.
Linh-giàu có-Quỳnh không quan tâm.
Rắn đen nuốt cái rương vào trong bụng, những thứ linh tệ này ẩn chứa linh khí, mặc dù không nhiều, nhưng mà một cái rương như vậy, cũng có thể hấp thu được không ít linh khí.
. . .
Nửa tháng sau.
Linh Quỳnh ngồi trong xe ngựa, hướng mặt nhìn ra phía rừng núi hoang vu, hữu khí vô lực hỏi người đi bộ bên ngoài Lâu Tinh Lạc, "Còn xa lắm không?"
Trong tay Lâu Tinh Lạc có một tấm bản đồ, trên bản đồ có một tuyến đường đang phát sáng.
Đây chính là thứ hắn lấy được trong lần huấn luyện đó.
Chỉ cần có họ hàng gần huyết mạch, sẽ có thể chuẩn xác tìm được địa điểm đặc biệt để triệu hoán thần thú.
"Cũng sắp đến rồi."
Sau khi rời khỏi Phạm Không thành, vốn là nên đưa Linh Quỳnh về.
Nhưng Linh Quỳnh không chịu, nhất định phải đi theo hắn, cho nên bây giờ mới có cục diện như này.
Lâu Tinh Lạc gấp bản đồ lại, để xe ngựa dừng lại.
"Phía trước xe ngựa không qua được, phải xuống đi."
". . ."
Linh Quỳnh nhìn về phía trước một chút.
Vì sao nàng không ở trong thành tiêu dao khoái hoạt, phải chạy đến hoang sơn dã linh chịu tội.
"Cứu mạng! !"
Từ xa có tiếng kêu cứu, cách nơi này của bọn họ hẳn là một khoảng cách rất xa, nghe không rõ.
Lâu Tinh Lạc cùng Linh Quỳnh liếc nhau, "Có người."
Linh Quỳnh: ". . ."
Ở nơi hoang vu thế này, không chừng là yêu quái đấy!
"Cứu mạng. . . Cứu. . . Mạng. . ."
Thanh âm kia đứt quãng.
Nhưng cách bọn họ càng ngày càng gần.
Linh Quỳnh vén rèm lên nhìn ra ngoài, vươn tay về phía Lâu Tinh Lạc.
Lâu Tinh Lạc đỡ nàng xuống, nàng mới vừa đứng vững, một bên khác liền có một bóng người, lảo đảo xuất hiện.
Đó là một nữ tử, đầu tóc rối bời, quần áo tả tơi, ngập tràn vết máu.
Nhìn thấy người sống, mặt mũi nữ tử tràn đầy hi vọng, chạy về phía bọn họ, cầu cứu, "Cứu mạng. . . Mau cứu ta! !"
Linh Quỳnh lấy tư thế 'Hoàng thái hậu', để tay lên bàn tay Lâu Tinh Lạc, lười biếng nhìn nữ tử chạy tới.
Trên khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, lúc này vậy mà nhìn không ra quá nhiều cảm xúc.
Phần lớn thời gian Lâu Tinh Lạc đều cảm thấy nữ hài tử này dịu dàng vô hại, mềm mại như thỏ trắng, nhưng có đôi khi lại cảm thấy không hài hòa.
Lúc này hắn tựa hồ đã biết rõ không hài hòa ở đâu.
Nàng chỉ là nhìn qua dịu dàng vô hại, nhưng một ít hành động lại rõ ràng viết bốn chữ 'Lạnh lùng vô tình'.
"Cứu ta!"
Sau lưng nữ tử đột nhiên xuất hiện vô số dây leo, đuổi theo sát đất, quấn chặt mắt cá chân của nữ tử.
"Cứu. . . A! ! !"
Nữ tử bị dây leo kéo lê trên mặt đất, để lại những vệt máu dài.
Ngón tay nàng cào cấu khắp mặt đất, tuyệt vọng nhìn người đứng bên kia.
—— ---- Vạn vật đều có đường phân cách —— ----
Tiểu tiên nữ: A a a bỏ phiếu! Cố lên ~~
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~