Truyện được đăng tại truyenwiki.com tuyethabinhchi.
Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ.
~~~
Vút ——
Dây leo tốc độ nhanh như chớp, cuốn lấy nữ tử kia rồi biến mất ở trong bụi cỏ.
Nữ tử kêu lên vài tiếng kêu thảm thiết, sau đó liền im bặt.
Linh Quỳnh: "......"
Ta XXX!!
Dây leo trên thế giới này đều hung tàn như vậy à?
Tấm bản đồ của Lầu Tinh Lạc chỉ về hướng nữ tử kia biến mất, cho nên cho dù biết bên kia có thể rất nguy hiểm, bọn họ vẫn phải đi về hướng về đó.
Đây chính là biết rõ núi có hổ vẫn đi vào.
Ai.
Cũng là vì đứa con yêu cả!
Linh Quỳnh cầm một cọng cỏ trong tay, đi dạo "Cái nơi dã ngoại hoang vu này, vì sao lại có người?"
Lầu Tinh Lạc không rõ, nhìn cách ăn mặc của nữ tử kia, giống như đệ tử môn phái nào đó.
"Cẩn thận chút."
Linh Quỳnh lập tức được nước lấn tới, đưa tay ra "Ngươi nắm tay ta đi."
Lầu Tinh Lạc: "......"
Hắn là bảo nàng phải cẩn thận với người khác.
Lầu Tinh Lạc nhìn tay nhỏ lơ lửng trong không trung, tiểu cô nương đối diện ngậm một nụ cười yếu ớt, trong con ngươi tựa hồ có chút chờ mong.
Lầu Tinh Lạc hít sâu một hơi, nắm chặt tay của nàng.
Tay của tiểu cô nương vừa trắng lại nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn, yếu đuối như không xương, nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn dần dần ấm lên.
Hắn tận lực bỏ qua cảm giác hưởng thụ khác thường kia.
Coi như tay trái của mình nắm tay phải.
......
Vừa đi qua đám cỏ rậm rạp, phía trước liền xuất hiện một mảnh rừng lớn, trong rừng đầy rẫy dây leo, mà qua khe hở nhìn vào bên trong thấy một thứ gì đó lơ lửng trên không giống như một cái kén tằm bình thường.
Linh Quỳnh kéo cánh tay Lầu Tinh Lạc, nhỏ giọng hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy cái đó có phải người hay không?" Thật làm cho người ta sợ hãi.
Trong đầu Lầu Tinh Lạc cũng vừa lóe lên ý nghĩ này.
Cánh rừng rất yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang cũng không nghe thấy.
Có không ít những cái kén tằm kia, nhìn sơ qua cũng thấy ít nhất phải cái.
Lầu Tinh Lạc: "Ta đi xem thử một chút, ngươi đứng chờ ta một lát."
Linh Quỳnh: "Ừm."
Lầu Tinh Lạc nhìn cánh tay một chút, nói: "Ngươi buông ta ra trước."
Linh Quỳnh buông hắn ra, Lầu Tinh Lạc đi về phía bên kia, dừng trước cái kén tằm gần nhất.
Hắn thử mở kén tằm ra.
Dây leo quấn quanh cực kỳ chặt, cố gắng nửa ngày cũng chỉ mở ra được một đường nhỏ.
Nhưng một đường nhỏ cũng đã đủ để thấy rõ bên trong.
Bên trong dây leo có một thứ chất lỏng sền sệt, mơ hồ có thể thấy được có người nằm bên trong.
【 Tình yêu, rút thẻ không?】
"Không rút, lăn!" Không có tiền!
【 Tình yêu, thật sự không rút sao?】 Vinh Diệu biết Linh Quỳnh có tiền, bắt đầu lừa gạt khắc.
"Tự ba ba có thể xử lý mọi thứ!"
Vinh Diệu thở dài, vô cùng tri kỷ nhắc nhở, 【 Tình yêu, trò chơi của chúng ta là rút thẻ nuôi con.】
Ngươi có thể vô dụng.
Nhưng cho dù có thực lực mà không muốn để ngươi qua ải, ngươi cũng sẽ chết ở ải này.
Linh Quỳnh nghe hiểu ý ngầm của Vinh Diệu, khuôn mặt nhỏ hơi hơi vặn vẹo, tức giận đến phồng má.
Nàng có thể không phải là người, nhưng Vinh Diệu thật sự là chó.
Linh Quỳnh nhìn Lầu Tinh Lạc bên kia một chút, thịnh thế mỹ nhan cực kỳ đẹp.
Hít sâu.
Thở ra.
Nuôi con vui vẻ, nuôi con vui vẻ, nuôi con vui vẻ,........
......
[ Ngọc xuyên ]
Mặt thẻ chính là mảnh rừng này, nhìn qua tựa hồ không có gì đặc biệt.
Linh Quỳnh nghi ngờ đóng thanh tiến trình lại, Lầu Tinh Lạc bên kia cũng về rồi, hắn một bên xoa tay vừa nói: "Bên trong là người, hẳn là những cái dây leo kia làm."
"Chúng ta cần đi qua không?"
Lầu Tinh Lạc dò xét bốn phía, "Chắc là chỉ có băng qua cánh rừng này mới có đến chỗ chúng ta muốn đi."
"A, vậy thì đi thôi."
Lầu tinh lạc chần chờ một chút "Có thể sẽ gặp nguy hiểm, ngươi nhất định phải đi chung với ta sao?"
Không ai biết tình hình bên trong như thế nào.
Vì sao nhiều người bị quấn thành kén tằm treo ở nơi này như vậy.
Hắn không hy vọng Linh Quỳnh đi vào cùng mình.
Linh Quỳnh kéo khóe môi cười một chút "Ta không đi vào với ngươi, ngươi mới gặp nguy hiểm."
"???"
"Đi thôi." Linh Quỳnh đi vào bên trong trước "Nếu ngươi không đi bây giờ mà còn đợi nữa thì trời sẽ tối, nhưng ta không muốn đi vào buổi tối."
"Nguyệt cô nương!"
Lầu Tinh Lạc không ngăn được Linh Quỳnh, chỉ có thể đi cùng cô vào trong rừng đi.
Toàn bộ những cây cổ thụ đều bị dây leo quấn lấy, thỉnh thoảng còn có thể thấy những vật treo lơ lửng hình kén.
Trong này nếu như cũng là người......
Thì phải có biết bao nhiêu người chết ở đây?
Càng đi sâu vào trong, ánh sáng càng mờ nhạt, trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị hôi thối khó ngửi.
Xào xạc——
Cánh rừng yên tình đột nhiên vang lên một âm thanh.
Lầu Tinh Lạc vô ý thức giữ chặt tay Linh Quỳnh, tiến lên một bước chắn trước mặt nàng.
Xào xạc——
Lá cây ở bốn phương tám hướng tựa hồ cũng đang run rẩy, nhưng nhìn không thấy có thứ gì xuất hiện.
Linh Quỳnh nắm lấy cánh tay hắn, thò đầu ra nhìn "Là thứ gì thế?"
"Không thấy......" Lầu Tinh Lạc cảnh giác nhìn bốn phía.
Bá ——
Mặt đất đột nhiên mọc ra một sợi dây leo, phóng về phía bọn họ.
Lầu Tinh Lạc không ngờ cái thứ đồ chơi này sẽ chui ra từ dưới đất, kéo Linh Quỳnh tránh sang bên cạnh, đưa tay chém đứt một đoạn dây leo.
Dây leo rơi trên mặt đất, chớp mắt liền chui vào bùn đất, không thấy tung tích.
Một giây sau, từ một hướng khác, lại là hai sợi dây leo đồng thời mọc ra, trườn qua tập kích.
Đáy lòng Lầu Tinh Lạc biết rõ thực lực của Linh Quỳnh, nhưng hắn vẫn theo bản năng che chở cho nàng.
Dây leo chui từ mặt đất ra càng ngày càng nhiều, gần như muốn bao vây bọn họ lại.
Lầu tinh lạc chém đứt mấy sợi dây leo, "Đi!"
......
Toàn bộ cánh rừng đâu đâu cũng là địa bàn của dây leo, dù bọn họ chạy về bất kì hướng nào, đều sẽ có vô số dây leo nhảy ra chặn lại.
Tốc độ tái sinh của những cái dây leo này cực nhanh, cho dù là chặt gãy thành từng khúc, cũng rất nhanh sẽ mọc lại.
Những thứ đồ chơi này căn bản là đánh không chết.
Linh Quỳnh bị Lầu Tinh Lạc kéo chạy như bay trong rừng.
Dây leo chưa từng vọt tới từ một hướng, quần ma loạn vũ xen lẫn trên cây cối bốn phía, tạo thành một bức lại một bức tường bằng dây leo.
Dây leo bức bọn họ đến trong một vòng tròn.
Lầu Tinh Lạc nhăn mày, đang muốn nói chuyện cùng Linh Quỳnh, dư quang đột nhiên liếc thấy trong lòng bàn tay cô bùng lên một ngọn lửa.
Cô đưa tay phóng ra, ngọn lửa chạm vào dây leo, vụt một cái cháy lên.
"Không phải như thế này là xong sao?"
Lầu Tinh Lạc trầm mặc một chút "Ngươi nhìn lại một chút."
Dây leo mặc dù bị cháy, thế nhưng lá cây vẫn xanh biếc như cũ, không có chút vết tích bị cháy nào.
Dây leo vung văng quật mình xuống đất, mấy lần là dập tắt được lửa.
Vừa vươn ra lại là bộ dạng như mới, phách lối lủng lẳng trong không khí, phảng phất như đang cười nhạo Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh: "......"
Ta X!
Cái này mà cũng được?
Đây con mẹ nó là loại thực vật gì?
"Những thứ dây leo này rất kỳ quái." Lầu Tinh Lạc nói: "Một lát nữa ta nghĩ cách chặn bọn chúng lại, ngươi tìm cơ hội chạy trước."
Lầu Tinh Lạc vừa nói xong, người bên cạnh bỗng nhiên không thấy tăm hơi.
Mi tâm hắn giật giật hai lần, nhìn về phía trước.
Trong tay tiểu cô nương đã có nhiều hơn một con dao găm, y phục màu sắc diễm lệ trong khu rừng toàn màu xanh lá cây làm nổi bật lên, càng nhìn càng cảm thấy xinh đẹp khoa trương.
Dây leo giương nanh múa vuốt từ không trung đánh úp về phía nàng.
Nàng nhẹ nhàng vung tay lên, dễ dàng chém đứt một đoạn dây leo.
Dây leo bị chém xuống, trong nháy mắt héo khô, mà không chui vào mặt đất giống như trước.
Dây leo tới gần Linh Quỳnh tựa hồ bị kinh sợ, rụt về sau một khoảng cách, do do dự dự mà không dám tiến lên phía trước, không còn kiêu căng phách lối như vừa rồi.
Linh Quỳnh giơ dao găm ra ngắm nghía, vẫn còn rất tốt.........
Đây là khi nàng vừa tới Nhạc Lộc sơn trang, Giáng Canh lấy ra cho nàng, nói là tổ tông truyền lại, binh khí này rất lợi hại, cho nàng dùng phòng thân.
Con dao găm này từ dáng vẻ đã hiện ra hai chữ đáng tiền, nhưng nàng cũng không nhìn ra có chỗ nào lợi hại.
Phía trước nàng cũng từng lấy ra để gọt vỏ, gọt hoa quả......
Linh Quỳnh cười cười, nhìn về hướng dây leo, nụ cười dần dần trở nên biếи ŧɦái.
——— Vạn vật đều có đường phân cách ———
Tiểu tiên nữ: Bỏ phiếu chưa nào?
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~