Truyện được đăng tại truyenwiki.com tuyethabinhchi.
Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ.
~~~
Linh Quỳnh dùng dao găm rất tốt, rất nhanh liền mở được một đường ra cho bọn họ.
Dây leo đuổi theo ở phí sau, mà không dám tới quá gần, sợ bị dao găm chém trúng.
Mặc dù lúc này đám dây leo không dám manh động, nhưng mà lại có một vấn đề khác.
Bọn họ hình như chỉ đi vòng vòng quanh chỗ này, không thoát ra được.
Bốn phương tám hướng nhìn kiểu gì cũng y như nhau.
Linh Quỳnh dừng lại, chống lên một cây khô, bĩu môi thở hắt ra "Ta không đi nữa, mệt muốn chết."
Lầu Tinh Lạc quét mắt một vòng đến đám dây leo vẫn đuổi theo bọn họ đằng sau, lúc nào cũng có thể tấn công "Ở đây chắc còn có trận pháp, nên chúng ta mới bị mắc kẹt."
Linh Quỳnh chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, đồng ý với kết luận của Lầu Tinh Lạc.
"Trận pháp trên đại lục ngoại trừ truyền tống trận, bình thường chỉ có ba loại công dụng chủ yếu, phòng ngự, công kích và ẩn tàng, nhưng trong này tựa hồ có cả ba loại......"
Linh Quỳnh đột nhiên hỏi: "Ngươi hiểu rất rõ đối với trận pháp đúng không?"
Lầu Tinh Lạc bị đánh gãy mạch suy nghĩ, "Có nghiên cứu sơ qua."
Linh Quỳnh: "Ngươi biết không?"
Lầu Tinh Lạc không hiểu, nhưng vẫn trả lời: "...... Biết một chút da lông."
Linh Quỳnh hơi dương khóe miệng lên, hai tay ôm khuôn mặt, nhìn rất là vui sướng, "Thật tốt."
Lầu Tinh Lạc: "???"
Lầu Tinh Lạc không biết Linh Quỳnh đang có ý đồ gì, tạm thời để qua một bên, tiếp tục suy nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.
"Muốn rời khỏi đây phải phá được trận pháp, cách tốt nhất chính là tìm được trung tâm trận."
"Vậy thì tìm thôi."
Lầu tinh lạc lắc đầu, "Không dễ dàng như vậy, ngươi nhìn bốn phía đi."
Khắp nơi đều đầy rẫy dây leo, những thứ dây leo này có kích cỡ giống nhau, che đi toàn bộ rừng.
Bây giờ nghĩ lại lúc vừa vào nhìn thấy những người kén kia cũng rất kỳ quái.
Bọn họ lúc vào có thấy một ít thật, nhưng mà kể từ khi bị dây leo tập kích, người kén cũng chưa từng xuất hiện thêm nữa.
Giống như xuất hiện là vì muốn dẫn bọn họ đi sâu vào.
......
Linh Quỳnh đã đoán mình có thể sẽ gặp lại nam chính Yến Vi Sơn lúc nào đó.
Nhưng mà cô không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Lúc Lầu Tinh Lạc đưa ra những lý luận phá trận kia, Linh Quỳnh đem tấm thẻ cô đã rút được kia xem lại một lần.
Cô phát hiện ngoại trừ những cái cây xanh um tươi tốt, dây leo sinh khí bừng bừng, trên mặt đất còn có một cây cỏ nhỏ, khô héo, vàng vọt.
Tất cả thực vật đều có sinh khí dồi dào.
Gốc cỏ khô héo kia xuất hiện quá kỳ lạ.
Đã có điểm đáng ngờ, vậy thì tìm thôi.
Tiếp đó khi tìm thấy gốc cỏ nhỏ kia, thì đụng mặtYến Vi Sơn.
Yến Vi Sơn không biết nhảy ra từ chỗ nào, đồng thời cũng muốn đi hái gốc cỏ nhỏ như Linh Quỳnh.
"Cẩn thận!"
Lầu Tinh Lạc bay người lên phía trước, ngăn cản Yến Vi Sơn, Yến Vi Sơn đánh một chưởng về phía Linh Quỳnh, ba người bị buộc phải tách ra.
Linh Quỳnh xoay người rơi xuống, dây leo bên cạnh chớp lấy thời cơ lao đến.
Bá bá bá ——
Dao găm phản chiếu ánh sáng, thoáng qua đáy mắt hai người, là dây leo chết khô rơi xuống.
Dây leo 'Vun vút' lui về, ẩn vào trong vô số những dây leo khác.
Cành cây khô héo ở trong đám lá xanh tươi tốt phi thường nổi bật.
"Tại sao ngươi lại ở đây?"
Yến Vi Sơn chú ý vào con dao trong tay Linh Quỳnh mấy giây, lại nhìn về phía Lầu Tinh Lạc đứng một bên.
Rõ ràng Yến Vi Sơn không quan tâm đến Lầu Tinh Lạc lắm, rất nhanh liền dời ánh mắt, cuối cùng rơi vào trên thân Linh Quỳnh.
Yến Vi Sơn biết Linh Quỳnh có thể hồi sinh người chết nhưng đương nhiên sẽ không tin tưởng tuyệt đối.
Hắn đã tra không ít tư liệu.
Đáng tiếc tư liệu còn lại không được đầy đủ,
Nhưng trong ghi chép duy nhất còn lại, có chút khớp với những gì cô nói.
Mặc kệ cô nói thật hay giả, hắn đều phải thử qua một lần.
Nhưng bây giờ cô vậy mà lại xuất hiện ở đây......
Ngón tay Linh Quỳnh kẹp thanh dao sắc bén, ghé mắt nhìn hắn "Vi Sơn Tiên Tôn không cố gắng cứu đồ đệ đi, ở đây làm cái gì?" Từ bỏ học trò bảo bối sao?
Yến Vi Sơn híp híp con mắt, chỉ vào gốc cỏ nhỏ khô héo nói "Ngươi không biết đây là cái gì sao?"
Linh Quỳnh: "......"
Linh Quỳnh đảo một vòng, hùng hồn, sống lưng thẳng tắp, "Ta đương nhiên biết."
Yến Vi Sơn: "Đây là cái gì?"
Linh Quỳnh thuận miệng nói ra cái tên trên mặt thẻ "Ngọc Xuyên."
Trước tiên lừa gạt lừa gạt...... Vân vân.
Ngọc Xuyên......
Ngọc......
Cmn!
Cái này mẹ nó không phải thứ lúc trước cô gạt Yến Vi Sơn, bắt hắn tìm để hồi sinh nữ chính sao?
Linh Quỳnh đã xem qua một ít sách trong Nhạc Lộc sơn trang, bên trong có không ít thứ loạn thất bát tao.
Lúc đó liền tùy tiện chọn lấy một vài thứ nghe tên rất quý hiếm lừa gạt hắn.
Ai có thể nghĩ tới bởi vì cái chuyện này mới chạm mặt ở đây!
Xe này bị lật rồi......
Linh Quỳnh đảo mắt vòng, đột nhiên chỉ ra sau lưng Yến Vi Sơn "Đó là cái gì!"
Nơi này không an toàn, Yến Vi Sơn ý thức nhìn về phía sau.
Đầu đã xoay qua chỗ khác, mới cảm thấy sai sai, lập tức quay đầu lại.
Linh Quỳnh đã cầm gốc cỏ nhỏ kia lui đến một khoảng cách an toàn.
Sắc mặt Yến Vi Sơn trong nháy mắt trầm xuống, "Ngươi muốn làm......"
Cơ thể Yến Vi Sơn đột nhiên lảo đảo một chút.
Rung cảm truyền đến từ dưới chân, càng ngày càng mãnh liệt.
Dây leo bốn phía rút đi như thủy triều, để lộ ra hình dạng nguyên bản của rừng cây.
Trong lòng đất tựa hồ có đồ vật gì đang chuyển động.
Linh Quỳnh tiến hai bước sang phía Lầu Tinh Lạc, còn chưa được chạm vào Lầu Tinh Lạc, mặt đất dưới chân bỗng nhiên biến mất.
Trong nháy mắt bóng tối bao trùm lấy cô.
Chỉ có thể cảm nhận được gió ào ào thổi tới, đập vào mặt.
Cổ tay Linh Quỳnh đột nhiên bị siết chặt, tiếp đó cả người đều bị ai đó ôm lấy, bên tai truyền đến tiếng tim đập dốn dập.
Linh Quỳnh ngửa đầu lên nhìn, thế nhưng ở trong bóng tối không nhìn thấy được bất kì cái gì.
"Lầu Tinh Lạc."
"Là ta."
Linh Quỳnh thở ra một hơi, ôm lấy eo Lầu Tinh Lạc, một giây sau hai người liền rơi xuống mặt đất.
Lầu Tinh Lạc ở dưới nên Linh Quỳnh không bị thương tích gì.
"Khụ khụ khụ......"
Linh Quỳnh che miệng mũi ngồi vào bên cạnh, bị sặc tro bụi đến mức không ngừng ho khan.
Bên cạnh vang lên một âm thanh nặng nề, hẳn là Yến Vi Sơn đã rớt xuống.
Linh Quỳnh kìm nén bực bội, kéo đứa con đến bên cạnh mình.
Lầu Tinh Lạc: "???"
Lầu Tinh Lạc bị kéo đến rất ngơ ngác, cuối cùng tự mình chống đất ngồi xuống, "Bị thương không?"
"Không có."
Khi nói chuyện ở đây sẽ có tiếng vang, nghe có vẻ không gian này rất lớn.
Ánh lửa chậm rãi sáng lên.
Lầu Tinh Lạc giơ cây đuốc chiếu quanh bốn phía, độ sáng cây đuốc có hạn, bốn phía vẫn đen kịt như cũ, không thể thấy rõ cái gì.
Yến Vi Sơn đứng cách đó không xa, gương mặt kia soái khí bức người kia bây giờ thật âm trầm.
"Nguyệt Tiêm Khôi, ngươi muốn làm gì?"
Nàng đã đột nhiên xuất hiện ở đây thì bỏ qua đi.
Còn cướp Ngọc Xuyên với hắn.
Nói là trùng hợp ai mà tin?
Thứ này rõ ràng là nàng nói với mình......
Linh Quỳnh ngữ khí vô tội: "Nói đạo lý chút nha, xem như ngươi nhổ cỏ trước, chúng ta cũng sẽ rớt xuống đây."
Ta mẹ nó làm sao biết còn có cơ quan!
Nếu biết thì ta sẽ nhổ sao?!
Yến Vi Sơn: "......" Nhổ cỏ? Ngọc Xuyên?
Đây chính là......
Sắc mặt Yến Vi Sơn đổi tới đổi lui, "Ngươi cần Ngọc Xuyên làm gì?"
Linh Quỳnh yếu ớt nói: "Ta chỉ muốn ra ngoài...... thôi mà."
Lý do đơn giản không màu mè này làm cho Yến Vi Sơn nghẹn họng luôn.
Hắn mặc dù cảm thấy Linh Quỳnh nhổ cỏ...... Không phải, tốc độ nhổ Ngọc Xuyên quá dã man.
Nhưng mà hắn cũng không thể phủ nhận, Ngọc Xuyên hẳn là thứ tạo ra tình cảnh bây giờ của bọn họ.
——— Vạn vật đều có đường phân cách ———
Linh Quỳnh: Nam chính đến đưa tiền cho ta, vung hoa
Tiểu tiên nữ: Tiểu khả ái đến đưa phiếu cho ta, vung hoa
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~