Editor: Shmily
----------------------
"Anh làm sao biết không quan trọng, quan trọng là có phải em thi được điểm hay không?" Thất Dạ nhẫn nại hỏi.
"Đúng vậy." Đường Đậu Đậu cũng rất thẳng thắn thừa nhận.
"Cho nên em không muốn tốt nghiệp?" Tiếng nói trầm thấp, có chứa vài phần nguy hiểm.
"..." Cô có thể ăn ngay nói thật rằng... cô không muốn có được không?
"Nếu như không lấy được bằng tốt nghiệp thì về sau ở bên ngoài đừng nói là em quen biết anh." Thất Dạ ra tối hậu thư, ý tứ đương nhiên cũng rất rõ ràng, nếu Đường Đậu Đậu không lấy được bằng tốt nghiệp thì coi như sẽ phủi sạch quan hệ với hắn.
Đường Đậu Đậu: "..."
Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói chuyện nữa.
Thẳng tới khi Thất Dạ đem xe chạy tới bên ngoài cửa lớn Hạ gia, nhìn Đường Đậu Đậu xuống xe, hắn mới lạnh lùng ném ra một câu: "Gần đây cẩn thận một chút, Trịnh Vũ ra tù rồi."
Nói xong liền dẫm chân ga rời đi.
Nhìn hướng xe rời đi, Đường Đậu Đậu nhíu mày.
Trịnh Vũ ra tù rồi?
..........
Ba ngày sau đó, Hạ Thập Thất phát hiện mình đã lên trang nhất của các nhà truyền thông rồi.
Cả tin tức trên TV lẫn tạp chí, báo chí, chỉ cần là cái có thể truyền phát thông tin thì đều tràn ngập hình ảnh của cô.
Bối cảnh của bức hình là trường cấp ba Nhị Trung Dạ Thành.
Nội dung ảnh chụp là cô đang đánh nhau.
Mà phía dưới ảnh chụp còn có một hàng chữ to: >
Hạ Thập Thất dựa vào sofa, vừa xem vừa cười.
Ai tốt với cô thế, lại còn có thể đưa cô lên trang nhất cơ chứ?
Tùy tiện cầm lấy hộp thuốc ở trên bàn trà lên, rút ra một điếu, sau khi bật lửa liền ngậm ở trong miệng, hít sâu một hơi rồi thở ra một vòng khói.
Lúc này mới tiếp tục cầm lấy tạp chí, vô cùng có hứng thú lật xem từng tờ một.
Sáng sớm nay dì Hứa đã phát hiện ra mấy tấm ảnh chụp đó, thế nhưng lại sợ Hạ Thập Thất nhìn thấy sẽ buồn nên liền cố ý giấu đi, không nghĩ tới vẫn là bị Hạ Thập Thất thấy được, không khỏi có chút lo lắng.
Bà vội vàng tiến lên an ủi cô: "Hạ nhị tiểu thư, cô đừng tức giận, có người chụp lén cô, lại còn cố ý đăng lên báo, đây rõ ràng là đang muốn chọc giận cô mà. Cô ngàn vạn lần đừng mắc mưu chúng!"
"Cháu không tức giận." Hạ Thập Thất cười hì hì, "Chụp ảnh cháu xinh như vậy, cháu còn muốn cảm ơn người ta đây này."
"..."
Dì Hứa lúc này mới phát hiện, lực chú ý của Hạ Thập Thất cùng bà căn bản là không cùng trên một đường thẳng.
Bất quá thấy cô có vẻ không tức giận gì, dì Hứa cũng an tâm hơn, nói: "Không phải đám người đó chụp đẹp mà là Hạ nhị tiểu thư vốn dĩ đã xinh đẹp rồi."
Giờ phút này, Hạ Thập Thất đang mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản phối với một cái quần đùi, lười nhác dựa vào ghế sofa, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc.
Rõ ràng là một động tác bất nhã như vậy, thế nhưng cô lại có thể làm tới soái khí, thập phần hấp dẫn người khác như vậy.
"Dì Hứa, dì nói quá chuẩn luôn." Hạ Thập Thất tươi cười lật ảnh chụp xem, sau đó nháy mắt ý bảo dì Hứa qua đây.
"Tấm ảnh này chụp không tệ lắm, có điểm gợi cảm." Hạ Thập Thất chỉ vào một bức ảnh trong đó, trên bức ảnh, tóc cô nhẹ nhàng bay trong gió, làn da trắng như trứng gà bóc, xác thật kiều diễm tới cực điểm.
Dì Hứa gật đầu, sau đó không nhịn được bật cười.
Nhìn thái độ này của cô, bất an trong lòng bà cũng chậm rãi buông xuống.
Thời điểm Hạ Thập Thất đang thưởng thức mấy tấm hình này thì toàn bộ Dạ Thành đã nháo tới ồn ào, náo nhiệt.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Hạ Thập Thất đã trở thành chủ đề nghị luận sôi nổi của toàn bộ người dân ở cái Dạ Thành này.
Cô vốn là dân xã hội đen, đây cũng chẳng phải chuyện bí mật gì. Mà bởi vì cô là người phụ nữ của Tịch Đình Ngự nên từ trước tới nay không ai dám nói gì trước mặt cô, thế nhưng ở sau lưng, bọn họ lại không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ, nói ra nói vào.