Có người cầm kiếm, cố gắng chống đỡ thân thể, cưỡng chế vận dụng linh khí còn sót lại trong người.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nam Nhiễm, gằn từng chữ nói: "Ta đồng quy vô tận với ngươi!"
Dứt lời, người kia liền cầm trường kiếm lao thẳng về phía Nam Nhiễm.
Bên này, Nam Nhiễm còn chưa có động tác gì.
Đã nghe được một giọng nói truyền từ xa truyền đến.
"Dừng tay!" Thanh âm rất có uy lực.
[Phanh!]
Có một cổ lực lượng từ phía tây truyền đến, chặn ngang công kích của đệ tử Thanh Sơn Phái kia.
Ngẩng đầu nhìn theo.
Chỉ thấy phía xa có một nam tử mặc y phục xanh lam nhạt đang đi đến.
Dáng người tiên phong đạo cốt.
Khuôn mặt ôn nhu.
Trong tay cầm Thiên Trúc Kiếm, từ trên trời hạ xuống, đứng trước mặt Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm ngẩng đầu, liếc mắt một cái.
Sau đó lập tức dời tầm mắt sang chỗ khác.
Không quen biết.
Lúc này, roi dài trong tay cô đã biến trở lại thành tiểu hắc cầu, bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay.
Người này vừa xuất hiện, các đệ tử Thanh Sơn Phái vừa nãy còn mang theo vẻ mặt phẫn uất muốn đồng quy vô tận với Nam Nhiễm nay đều cung kính cúi đầu.
Hai tay ôm quyền.
"Chưởng môn."
Hệ thống nhắc nhở: [ký chủ, hắn là Cô Tô Trần, chưởng môn đương nhiệm của Thanh Sơn Phái, cũng chính là người đã tặng ngọc bội cho cô ở núi Thánh Sơn.]
Được hệ thống nhắc nhở như vậy.
Nam Nhiễm cảm thấy có chút ấn tượng.
Cô lắc lắc tiểu hắc cầu vài cái.
Tiểu hắc cầu vô cùng không tình nguyện.
Chậm chạp phun ra một quả trái cây.
Tiểu hắc cầu này không có bản lĩnh nào khác.
Nuốt đồ thì cũng thôi đi.
Không ngờ tới nó còn trộm để lại một quả vô tướng quả cho bản thân.
Nhưng kỳ quái hơn chính là nó không thể ăn.
Vậy thì cất giữ thứ này để làm gì?
Nam Nhiễm lại lắc lắc nó vài cái.
Lúc này, tiểu hắc cầu mới chịu phun ra một miếng ngọc bội.
Ngọc bội vừa xuất hiện trong tay Nam Nhiễm.
Ánh mắt của Cô Tô Trần liền như phát sáng.
Trách không được hắn lại cảm thấy vị cô nương mang mặt nạ này có hơi quen mắt.
"Là nàng."
Nam Nhiễm giơ tay, ném ngọc bội cho hắn.
Cô nhớ trước đây người này đã nói nếu có việc gì cần giúp đỡ cứ mang ngọc bội đến tìm hắn.
Nam Nhiễm nhàn nhạt mở miệng: "Đừng để người trong phái của ngươi xuất hiện trước mặt ta."
Âm hồn không tan còn yếu ớt không làm được việc gì nên hồn.
Chỉ mới đánh hai cái đã lăn ra đất giả bộ bị thương, giống như cô đang khi dễ bọn họ.
Hệ thống: [...]
Ký chủ đang nói tiếng người sao?
Nam Nhiễm vừa dứt lới, đã nghe thấy một đệ tử trong đó căm giận nói: "Chưởng môn, người này ba lần bốn lượt ra tay giúp đỡ Yêu Vương, chắc chắn bọn họ là một đám. Phải diệt trừ cả hai!"
Lời lẽ chính đáng, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Cô Tô Trần chau mày: "Trừ Yêu Vương?"
Tầm mắt hắn đảo nhanh qua đám đệ tử ở đây: "Ai nói chuyện này với các ngươi?"
Đệ tử kia bị chưởng môn làm cho bất ngờ, thấp giọng: "Chưởng môn, Yêu Vương không chỉ gϊếŧ người vô số còn moi tim người khác, hành vi phạm tội chồng chất, một ngày không gϊếŧ sẽ không thể bình ổn được lòng dân!"
Cô Tô Trần phủi sạch bụi dính trên y phục, động tác nhẹ nhàng tao nhã, khiến người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Hắn nhàn nhạt mở miệng: "Sự tình chưa được điều tra rõ ràng, không cần tự tiện phỏng đoán. Đợi đến lúc đại hội kết thúc mới có thể kết luận hung thủ là Yêu Vương hay là người khác."
Lời này của Cô Tô Trần đã khiến cho tất cả mọi người ngây ngẩn.
Đây là có ý gì?
Không phải Yêu Vương? Hung thủ là người khác?
Sao có thể?
Rõ ràng bọn họ đã tận mắt chứng kiến kẻ đó là Yêu Vương.
Cô Tô Trần mở miệng: "Được rồi, trở về hết đi!"
Chưởng môn đã mở miệng, sao đám đệ tử bọn họ có thể không tuân theo?
Cả đám vội vàng ôm quyền.
"Vâng!"
Sau đó nhanh chóng đỡ nhau rời đi.
Đương nhiên trong số đó vẫn có người không cam lòng.
Không thể gϊếŧ chết Đồ Khả Tình, bọn họ thật sự không cam lòng.
Đợi mọi người rời đi, trước cửa tiệm ăn chỉ còn lại hai người Nam Nhiễm và Cô Tô Trần.
Cô Tô Trần thu hồi Thiên Trúc Kiếm trong tay.
Cầm ngọc bội đi đến trước mặt Nam Nhiễm.
Không biết vì sao, vẻ mặt của hắn đã ôn hòa hơn trước rất nhiều.