Cô Tô Trần đưa ngọc bội lại cho Nam Nhiễm.
Giọng nói ôn hòa chậm rãi vang lên: "Bảo bọn họ rời đi vốn là trách nhiệm của chưởng môn. Không được tính là một yêu cầu. Ngọc bội này, nàng cứ giữ đi. Đợi đến khi nàng có yêu cầu gì hãy trả lại cho ta."
Nam Nhiễm nghe xong, mí mắt giật giật.
"Ừ!" Không chút để ý đáp một tiếng.
Duỗi tay cầm lấy miếng ngọc bội kia.
Cô Tô Trần nhìn cô, ánh mắt thoáng hiện lên tia hoang mang khó tả.
Hắn không tự giác giơ tay lên muốn tháo mặt nạ trên mặt Nam Nhiễm xuống.
Nhưng tay còn chưa kịp đụng tới, Nam Nhiễm đã giơ tay chặn lại cổ tay của hắn.
Cô nâng mí mắt lên, đôi con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Cô Tô Trần.
Thuận miệng phun ra hai chữ: "Thế nào?"
Cô Tô Trần lấy lại tinh thần từ trong hoang mang.
Ý cười ôn nhu trên mặt hắn vẫn không giảm.
"Ngày đó, nàng vào phòng của ta để tìm cái gì?"
Hắn vừa dứt lời liền phát hiện một cỗ hơi thở cường đại xuất hiện.
Theo bản năng quay đầu nhìn về phương hướng phát ra hơi thở đó.
Chỉ thấy, Túc Bạc mặc một thân áo đen, vẻ mặt lạnh lùng đang đứng lặng trước cửa.
Sự tồn tại của hắn khó làm người khác bỏ qua.
Nam Nhiễm sờ vô tướng quả trong tay, thưởng thức: "Không biết ngươi đang nói cái gì."
Nói xong, cô liền cất bước, định đi về phía Túc Bạch.
Kết quả, mới đi được nửa bước, cả người đã bị Cô Tô Trần kéo về.
Bước chân của Nam Nhiễm ngừng lại.
Còn chưa kịp nói chuyện thì đã cảm nhận được một cổ lực lượng cường đại từ xa đánh về phía này.
Cô Tô Trần buông lỏng tay ra, cả người lui về sau vài bước.
[Phanh!]
Một đạo lực lượng mạnh mẽ sượt ngang qua bả vai Cô Tô Trần, đánh thẳng về phía bức tường sau lưng hắn, tạo ra một cái lỗ rất to.
Theo sau, thân ảnh của Túc Bạch liền xuất hiện trước mặt Nam Nhiễm.
Bàn tay tinh xảo cầm lấy cánh tay Nam Nhiễm, kéo cô vào lòng ngực rắn chắc của mình.
Mí mắt hắn hạ xuống, ngay cả một cái liếc mắt cũng chưa từng dừng lại trên người Cô Tô Trần.
Lực chú ý hoàn toàn đặt hết lên người Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm vừa ăn trái cây, vừa để một bàn tay khác lên người Túc Bạch.
Đối với mấy việc như ôm ôm ấp ấp dạ minh châu, từ trước tới nay, cô đều rất có hứng thú.
Thấy hắn cứ nhìn mình mãi, Nam Nhiễm rũ mắt, tự đánh giá bản thân từ trên xuống dưới một lượt.
Cuối cùng, tầm mắt dừng trên vô tướng quả trong tay.
Hắn muốn cái này?
Nghĩ như thế, cô giơ tay lên, đút vô tướng quả cho Túc Bạch.
Tầm mắt Túc Bạch đảo nhanh qua bàn tay đang cầm vô tướng quả của Nam Nhiễm.
Môi mỏng lạnh khẽ mở, cắn một miếng lớn.
Nội tâm của hệ thống.... đây là vô tướng quả đó.
Ăn cái này xong thì trong vòng hai canh giờ sẽ không thể vận dụng tu vi.
Cô Tô Trần nhìn hành động thân mật của hai người, cả người cứng ngắc, muốn nói lại thôi: "Nàng..."
Cuối cùng cái gì cũng không nói.
Trong mắt thoáng hiện lên tia mất mát.
Im lặng xoay người bỏ đi.
Túc Bạch nhìn bóng dáng rời đi của Cô Tô Trần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ánh chiều tà chiếu rọi cả vùng trời, chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói một câu: "Nàng đến phòng hắn làm gì?"
Nam Nhiễm lắc đầu: "Không thân."
Túc Bạch duỗi tay, cầm lấy khối ngọc bội trong tay Nam Nhiễm.
Mí mắt khẽ buông che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.
Hắn nhàn nhạt nói: "Không thân?"
Khối ngọc bội này chính là ngọc bài chân truyền của chưởng môn Thanh Sơn Phái.
Hắn duỗi tay ôm chặt vòng eo của Nam Nhiễm, rồi kéo cả người cô vào lòng.
Có một lúc cảm xúc trong người hắn quay cuồng một cách khó hiểu nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Chỉ nghe hắn bình đạm nói một câu: "Khi nàng ở cùng người khác, nàng cũng nói không thân với bản tôn?" Càng nói, cánh tay đang ôm eo cô càng dùng sức hơn.
Cả người toát ra hơi thở lạnh băng, không biết tại sao hôm nay lại tức giận.
Nam Nhiễm thật sự cảm thấy hắn rất khó hiểu: "Không biết chàng đang nói cái gì." Vừa nói, vừa duỗi tay sờ hắn.
Túc Bạch trầm mặc một hồi, yết hầu chuyển động: "Nàng nói dối cũng giỏi thật."