Chương
Minh vương hắc ám VS Thiên sư sơ cấp ()
Edit by Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Sau khi về đến nhà, Vô Dược xử lý miệng vết thương của mình một chút, thấy xung quanh miệng vết thương toả ra một chút hắc khí, hơi hơi nhíu mi. Vốn dĩ chỉ là bị xước một chút, không tính là nghiêm trọng. Nhưng bất đắc dĩ vì âm khí quá nặng, cho nên miệng vết thương cũng nghiêm trọng thêm.
Bất quá may mắn là cô còn có thuốc mỡ đặc chế của Ly Thương, sau khi bôi lên một chút, hắc khí liền tan đi rất nhiều, miệng vết thương tựa hồ cũng tốt hơn một chút.
Cô bế anh đang ngủ ở một bên lên, chậm rãi đi vào phòng tắm. Thả vào trong nước một đạo phù, phù hoà tan vào trong nước, nhưng nước một chút cũng không vẩn đục, ngược lại càng có ý tứ trong lành hơn.
Vô Dược sau khi cởi quần áo của anh xong, mới chậm rãi để anh vào trong nước. Cô không có xả nước đầy bồn tắm, để anh ngồi xuống vừa vặn đến bả vai.
Tiểu Bảo Bảo tựa hồ cảm giác được bản thân đang ở nơi khác, mới mơ hồ mở mắt. Sau khi thấy cô, lại chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cũng không biết có phải bởi vì sinh ra đã không phải nhân loại, cho nên so với những Bảo Bảo khác có rất nhiều điểm bất đồng hay không. Anh không nói ghét tắm rửa hoặc là nói thích nghịch nước. Anh rất ngoan ngoãn để cô giúp anh tắm rửa xong.
Phù là phù đặc chế, đặc biệt có thể che dấu và áp chế lệ khí. Bởi vì sau khi hút lệ khí và quỷ lực của quỷ khác, lệ khí trên người anh sẽ tăng lên. Vì không để người khác phát hiện, mỗi lần anh hút lệ quỷ xong, cô đều sẽ dùng phù nước giúp anh tắm rửa, giúp anh che bớt lệ khí trên người.
Tiểu Tư Mộ rất ngoan, sau khi tắm rửa xong, cô đặt anh lên giường, anh vẫn ngoan ngoãn ngủ như cũ.
Vô Dược cúi đầu hôn hôn gương mặt anh, sau đó mới chậm rãi đứng dậy đi tắm rửa.
Ở thời điểm Vô Dược đi vào tắm rửa, anh mới chậm rãi mở đôi mắt ra, đồng tử huyết sắc hồng đến doạ người, trên người toả ra hắc khí. Nhưng chờ đến thời điểm cô bước ra, đều không thấy những cái đó nữa. Chỉ có một Bảo Bảo đang ngoan ngoãn ngủ.
——
Thời gian lại đi qua hai năm, Vô Dược thay đổi một chung cư tương đối với tốt một chút. Vẫn luôn cùng anh sinh hoạt ở bên nhau, đương nhiên mấy năm nay cô cũng không từ bỏ việc tìm kiếm nam thần.
Thoạt nhìn Tiểu Tư Mộ cũng giống như đứa trẻ bảy tuổi, ngồi ở một bên chậm rãi lật sách. Nhưng mà đôi mắt luôn cố ý hoặc vô tình nhìn cô ghé vào dương cầm phát ngốc.
Nếu có người nghiêm túc nhìn, sẽ thấy tay lật sách của anh đang bất tri bất giác buộc chặt. Đồng tử màu đen cũng chậm rãi nhiễm nhan sắc khác, cả người tản ra hơi thở tối tăm, trong đầu chỉ có một ý tưởng thập phần không vui: Cô lại nghĩ đến người khác!
Anh không rõ vì sao cô luôn nghĩ đến người khác, chẳng lẽ cô không thích chỉ hai người bọn họ cùng nhau sinh hoạt sao? Rõ ràng bọn họ cùng nhau sinh hoạt vui vẻ như vậy, vì sao cô còn muốn có người khác?
Rõ ràng anh đã nghe lời như vậy, anh nghĩ người kia nhất định sẽ không nghe lời giống anh như vậy. Chẳng lẽ anh làm không tốt sao? Vì sao cô còn muốn để cho người khác tham gia vào sinh hoạt của hai bọn họ?
Vô Dược phát ngốc hồi lâu, tựa hồ đã nhận ra nhiệt độ không khí bên cạnh hạ xuống, quay đầu lại nhìn thoáng qua anh đang đọc sách. Phát hiện anh vẫn đang ngoan ngoãn đang đọc sách như vậy, ánh mặt trời chiếu lên trên mặt anh, khuôn mặt tinh xảo giống như được chạm ngọc, đẹp đến kỳ cục.
Vô Dược yên lặng suy nghĩ, thật không rõ vì sao sư phụ của nữ chủ phải coi anh trở thành ác ma. Rõ ràng chính là một thiên sứ còn đẹp hơn Quỷ Vương, hơn nữa lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Vô Dược chậm rãi hướng anh đi đến, sau đó ôm anh vào trong ngực. Nhìn thoáng qua quyển sách thâm thuý trong tay anh, nhẹ giọng hỏi: "Tư Mộ có thể đọc hiểu không?"
Tiểu nam hài gật gật đầu, môi đỏ khẽ mở trả lời: "Có thể."
//