Chương
Minh vương hắc ám VS Thiên sư sơ cấp ()
Edit by Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Khoé môi Vô Dược khóe môi giơ lên, vừa lòng gật gật đầu. Sau đó lại hôn hôn gương mặt anh, nhẹ giọng nói: "Tư Mộ của mẹ giỏi quá. Không hổ là con trai của mẹ."
Khi nghe được hai chữ con trai kia, anh theo bản năng nhăn mi lại, tựa hồ rất không thích cái xưng hô này. Nhưng Vô Dược cũng không nhận thấy được, còn sa vào trong vui sướng của bản thân.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo của anh, suy nghĩ thật lâu: "Tư Mộ, mẹ mang con đi công viên giải trí chơi được không?"
Thời điểm lại nghe được hai chữ kia, mặt anh hoàn toàn đen, tựa hồ có chút tức giận phun ra: "Không phải mẹ."
Anh vừa nói sau, hai người đều sững sờ tại chỗ. Vô Dược trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng như thế nào, qua một hồi lâu mới nói: "Được rồi, nếu em không thích, vậy gọi chị đi."
"Ngư Ngư..." Anh theo bản năng không muốn khiến cô không vui, nhưng mà hai chữ kia bất luận như thế nào, anh cũng sẽ không gọi ra miệng.
Cô nhìn bàn tay nhỏ nắm chặt lấy quần áo của cô, sờ sờ đầu anh, mở miệng nói: "Đừng khẩn trương, chị không tức giận."
Anh ngẩng đầu nhìn cô, tựa hồ đang muốn hỏi. Hỏi cô có phải thật sự không tức giận hay không.
Vô Dược gật gật đầu, tựa hồ vì chứng minh cô thật sự không tức giận, liền hôn trên má anh một cái. "Được, thay quần áo đi, chúng ta lát nữa liền ra cửa."
Nam hài nghe vậy, ngoan ngoãn buông đồ vật trong tay. Trở lại phòng ngủ thay quần áo.
Vô Dược nhìn thân ảnh của nam hài bất đắc dĩ cười cười. Không nghĩ tới ngoại trừ anh, cô còn có thể đối với người thứ hai có tính tình như vậy. Vì sao lại không phải anh? Rõ ràng hai người giống nhau như vậy. Ngoại trừ việc Bảo Bảo ngoan của cô biết nghe lời hơn một chút, không có động một chút liền hắc hóa, thì hai người quả rất giống nhau như đúc.
Bỗng nhiên cúi đầu thấy huyết thề trên ngón áp út, lại nhìn thoáng qua phòng. Nhẹ nhàng cọ xát cái nhẫn trong tay kia. Tư Mộ thật sự rất giống Tiểu Mộ Mộ của cô nha. Rất ngoan ngoãn, không thích nói chuyện, nhưng rất lực rất mạnh, quả thật chính là cùng một phiên bản.
Bất tri bất giác, lại chậm rãi nhớ tới Bạch Cẩn Mộ thế giới kia. Nghĩ nghĩ lại thất thần.
Ngay cả Tư Mộ đi ra, cô cũng không phát hiện. Nhìn bộ dạng cô lại đang như suy tư gì đó, tay anh nhẹ nhàng nắm chặt. Cô lại nghĩ đến người khác.
Mặt anh xẹt qua một mạt dữ tợn, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, môi đỏ nhẹ nhàng phun ra: "Ngư Ngư."
Vô Dược phục hồi tinh thần lại nhìn anh, sau đó quơ quơ đầu. Cô đây là làm sao vậy? Sao ở thế giới này đặc biệt nhớ đến Mộ Mộ? Rõ ràng biết anh và cô cùng tồn tại trong một cái thế giới, tuy rằng cô hiện tại còn không tìm được anh. Nhưng sớm hay muộn cũng sẽ tìm được anh.
Cô kéo tay anh, xoa xoa đầu anh, sau khi giúp anh mang mũ che nắng lên đầu liền mang theo anh ra cửa.
Anh không phải quỷ hồn, cô mang mũ cho anh, chẳng qua bởi vì che nắng mà thôi. Anh không sợ mặt trời, cũng sẽ không bởi vì mặt trời mà suy yếu quỷ lực. Tóm lại anh và nam chủ là hai cơ thể mâu thuẫn.
Cô dẫn anh chơi rất nhiều thứ, chơi đến vô cùng vui vẻ. Cô nhìn anh khẽ cười, trong lòng yên lặng nghĩ: Cho dù không phải nhân loại, vậy cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Luôn sẽ có tính mê chơi.
Cô cũng không biết anh vui vẻ chẳng qua là có cô ở đây, có cô cùng đi. Chỉ cần cùng cô ở bên nhau, mỗi một phút mỗi một giây anh sống đều rất vui vẻ. Đương nhiên, tiền đề là chỉ có hai người bọn họ.
Nghĩ đến đây, ý nghĩ trong lòng anh liền yên lặng gia tăng. Anh sẽ không để cho người khác tới phá hư cảm tình của hai bọn họ, người trong sinh hoạt của cô chỉ có thể là anh, chỉ có thể là một mình anh, ngoại trừ anh ai cũng không được. Nếu người kia mạnh mẽ tiến vào, anh sẽ... Giết hắn.
//