Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
"Vâng, hôm nay phòng phát sóng trực tiếp chúng tôi thật vinh hạnh mời được Ngọc tiểu thư, cùng với Tạ Trản, ra mặt cùng mẹ Tạ thảo luận vấn đề tiếp theo..."
Trong phòng phát sóng.
Phồn Tinh và Tạ Trản ngồi ở một bên ghế sofa, Tạ Như Nhân ngồi ở phía đối diện.
Ánh mắt Tạ Như Nhân nhìn Tạ Trản, đều hận không thể phun ra lửa.
Tiểu tạp chủng!
Leo lên thiên kim hào môn, cũng không đem tiền về hiếu thuận bà ta!
Hắn cho rằng cánh hắn cứng cáp, liền có thể một mình bay lên?
Nhưng cho dù trong lòng tức giận đến sắp điên, thì ngoài mặt vẫn khoác lên hình ảnh người mẹ từ ái hận rèn sắt không thành thép.
Người phụ trách phỏng vấn ở bình đài cũng là kẻ không ngại náo nhiệt, làm luôn phát sóng trực tiếp để kéo lượt xem, kết quả vạn lần không nghĩ tới, trận phát sóng trực tiếp này sẽ trở thành ác mộng trong lòng vô số người...
Tạ Như Nhân luôn mồm nói muốn Tạ Trản có trách nhiệm với hợp đồng hắn đã ký kết, Tạ Trản chỉ cười lạnh nhìn bà ta.
Ánh mắt băng hàn tận xương, hung ác nham hiểm.
Hoàn toàn không giống với trước kia, khát vọng tình mẹ, mang theo cẩn thận từng li từng tí cùng thương tâm khổ sở.
Hiện tại tiểu tạp chủng này nhìn bà ta, tựa như nhìn người xa lạ, quả nhiên là thứ sinh ra chỉ biết làm phản.
Nhưng trên thực tế, Tạ Trản chỉ là học được yêu quý chính mình.
Ngọc tiểu thư đau lòng hắn, che chở hắn, cho nên hắn cũng bắt đầu học được yêu quý chính mình, không muốn đi cầu tình cảm mẫu tử rẻ mạt từ bà ta.
"Bà không được sự đồng ý của tôi, cùng người khác tự định ra hợp đồng, dựa vào cái gì muốn tôi tuân thủ?"
Nếu hắn đoán không sai, bà ta không chỉ để hắn tham gia hoạt động bình thường, mà còn chuẩn bị đem hắn bán lấy một cái giá tốt?
Tạ Trản quá hiểu Tạ Như Nhân, bà ta tâm tâm niệm niệm chính là muốn bán mình thượng vị.
"Lấy tiền trong tay người khác, dùng xong rồi, lấp không được lỗ thủng, vì thế mới lên tiết mục bán thảm, muốn bức tôi ra gặp mặt, đúng không, Tạ Như Nhân nữ sĩ?"
Tạ Trản hùng hổ dọa người, từng bước ép sát.
Hắn biết, Phồn Tinh cùng hắn tham gia tiết mục, là không muốn hắn chịu ủy khuất.
Phòng phát sóng này lạnh như vậy, thân thể Ngọc tiểu thư lại không tốt, ở lâu sẽ không thoải mái.
Cho nên, hiện tại hắn chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng trở về.
Người khác mắng hắn bất hiếu cũng được, cảm thấy hắn heo chó không bằng cũng được, hắn không sao cả!
Tạ Như Nhân có chút chột dạ.
Nhãi ranh này, từ khi nào lại nói chuyện sắc bén như vậy?
Đặc biệt là ánh mắt xa lạ kia...
"Tôi xuất hiện rồi, kế tiếp đây bà muốn làm gì? Tạ Như Nhân nữ sĩ?"
Thái độ Tạ Trản làm cho những khán giả đang xem tiết mục cực kỳ khó chịu.
Đây là thái độ của con đối với mẹ sao?
Giáo dưỡng đâu?
"A Trản, sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy?" Tạ Như Nhân có chút hoảng, thứ bà ta muốn hắn làm rất nhiều, vấn đề là không thể nói ra trước mặt người khác!
Vì thế tròng mắt xoay chuyển, muốn cho mình một bậc thang leo xuống: "Cho dù con có vị Ngọc tiểu thư này chống lưng, con cũng không thể đối xử với mẹ như vậy! Người ngoài đối với con đều không phải thật lòng, chỉ có mẹ mới là người chân chính hy vọng con sống tốt!"
Tạ Như Nhân ngàn vạn lần không nên kéo Phồn Tinh xuống nước.
Bà ta đem Phồn Tinh xếp vào người ngoài, Tạ Trản tức khắc như chó hoang lên cơn...
"Chân chính hy vọng tôi sống tốt?" Tạ Trản cười nhạo: "Tôi không phải là công cụ thượng vị của tiểu tam bà sao? Vì thượng vị, trăm phương ngàn kế sinh ra tôi, kết quả tôi chỉ là một phế vật không có tác dụng, không thể giúp bà đạt được ý đồ."
Tạ Như Nhân không nghĩ tới, hắn lại dám tự bạo thân thế!
Khán giả xem phát sóng trực tiếp tức khắc liền ồ lên.
Mẹ kiếp? Thì ra là con của tiểu tam?
Khó trách vừa nhìn liền thấy không vừa mắt, thân thế như vậy bị người ta ghét cũng đúng!
Tạ Như Nhân biết mình không thể phản bác, vì thế bắt đầu khóc lóc nói: "Là lúc ấy mẹ còn trẻ tuổi, nên đã lầm đường lạc lối làm sai, thật xin lỗi con, mẹ đã khiến con bị chính gia đình mình tổn thương..."
Kỳ thật, nếu không phải cha nuôi Thẩm Anh Bác quá tra, đem tình nhân và vợ phân rõ rành mạch.
Lấy thủ đoạn của Tạ Như Nhân, nói không chừng thật sự có thể thượng vị.
"Nhưng mẹ đối với con là thật lòng! Mẹ cũng không làm gì có lỗi với con!" Tạ Như Nhân khóc sướt mướt nói.
"Thật sự không làm gì có lỗi sao?" Một đạo âm thanh mềm mại đột nhiên vang lên.
Phồn Tinh dựa vào trên người Tạ Trản, nghiêng đầu, thẳng lăng lăng nhìn về phía Tạ Như Nhân.
Con ngươi tròn tròn thủy nhuận nhìn bà ta, giống như muốn xuyên thấu tâm can bà ta, làm người khác vô thức sợ hãi, cảm giác tà khí cực kỳ cổ quái...