Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
"Tâm tình không tốt, đánh hắn. Tâm tình tốt, cũng đánh hắn. Uống rượu xong, đánh hắn. Không có tiền, cũng đánh hắn. Đây là không có lỗi với hắn sao?"
Đầu quả tim Phồn Tinh tê rần, so với nỗi đau trên thân thể, còn muốn đau hơn.
Cô đang đau lòng Tiểu Hoa Hoa của cô.
"Sao cô lại nói bậy như thế?" Tạ Như Nhân bén nhọn phản bác.
Phồn Tinh sờ sờ lòng bàn tay Tạ Trản, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào Tạ Như Nhân: "Bà không thừa nhận sao?"
Tạ Như Nhân: ". . ." Tiểu tạp chủng, chuyện gì cũng dám nói với người ngoài!
"Bà biết không, con người, nếu làm chuyện xấu, sẽ bị báo ứng nha." Đầu ngón tay Phồn Tinh ẩm ướt, lặng lẽ xoa trên quần áo Tạ Trản. Giống như cô vậy, làm chuyện xấu, hại người khác, sau đó sẽ rất đau.
"Nếu bà, từng đánh Tạ Trản Tiểu Hoa Hoa, tay bà, sẽ bị chặt đứt. Thịt từng khối từng khối rớt xuống, máu me nhầy nhụa, đau chết bà."
"Từng đá Tiểu Hoa Hoa, chân của bà, thịt liền sẽ từng chút từng chút, rớt xuống. Vỡ nát, giống như bánh nhân thịt."
Phồn Tinh kéo ra quyển sổ hồng ở trong lòng, Nhị Cẩu, còn nói gì nữa?
"Bà đối với Tiểu Hoa Hoa, nếu không phải thật lòng, liền sẽ... ruột xuyên, nát bụng. Tất cả thịt đều rớt xuống, muốn chết, lại không thể chết được."
Bạn cho rằng Phồn Tinh tới đây là muốn minh oan cho Tạ Trản sao?
Cũng không phải.
Lấy chỉ số thông minh của đại lão, không thể nghĩ ra ý tưởng cao siêu như minh oan.
Cô chính là, tới nguyền rủa Tạ Như Nhân.
Bởi vì những người trên mạng mắng Tạ Trản, cô đều không thể tìm được người để mặt đối mặt nguyền rủa, nhưng mà Tạ Như Nhân...
Cô có thể!
Bình đài bùng nổ!
[Mẹ kiếp! Đây là đồ kỹ nữ độc ác gì!]
[Quả nhiên vật họp theo loài, người phân theo nhóm, cô ta như vậy mới có thể coi trọng Tạ Trản.]
[Cho dù quan hệ mẹ con người ta có mâu thuẫn, thì cũng là chuyện người một nhà của người ta. Huống chi, lấy nhân phẩm của Tạ Trản, mẹ hắn đánh hắn mắng hắn thì có sao? Không phải là do hắn không tốt sao? Liên quan cái rắm gì tới cô ta, lại đi nguyền rủa mẹ ruột người ta.]
[Ha hả, Tạ Trản cũng thật là thứ nam nhân không ra gì, cứ tùy ý để mẹ mình bị người ngoài mắng.]
Quy luật muôn đời nay, luôn là người khóc sẽ được kẹo.
Ý nói chỉ cần khóc lên sẽ được người khác bênh vực, bán nước mắt sẽ nhận được sự đồng tình.
Luôn có người đứng ngoài nói chuyện không đau eo, của người phúc ta, khuyên người khác khoan dung rộng lượng, để thỏa mãn tâm thánh mẫu rẻ mạt của chính mình.
Của người phúc ta: sử dụng tiền bạc, đồ vật của người khác đi ban phát, để đổi lấy ân đức về cho chính mình.
Cho dù mẹ Tạ Trản không tốt, thì cũng là mẹ hắn sinh hắn ra nuôi hắn lớn.
Hơn nữa, có người mẹ nào không từng đánh con mình? Đánh ngươi vài cái, ngươi còn mang thù?
Vào thời điểm mọi người hưng phấn thảo luận, biến cố...
Gần như phát sinh trong nháy mắt!
Thanh thép ở phía trên phòng phát sóng, răng rắc hai tiếng, đột ngột rơi xuống!
Cũng không biết xui xẻo thế nào, lại hướng Tạ Như Nhân mà đập xuống!
Sự tình phát sinh quá nhanh, Tạ Như Nhân thậm chí cũng không kịp chạy, thanh sắt cứng rắn dài hơn centimet, cứ như vậy đâm xuống đùi bà ta.
Kia mẹ nó... Thanh sắt mấy trăm cân, hơn nữa còn rơi từ trên cao xuống.
Người chủ trì lúc ấy bị dọa đến cứng đờ, run bần bật cuộn tròn trong góc, phòng phát sóng đều bị đập đến rung chuyển.
Nhưng Phồn Tinh vẫn ngồi lù lù bất động.
Hình ảnh trên phát sóng trực tiếp, mọi người chỉ thấy máu tươi bắn vào màn hình.
Trước mắt đỏ sẫm.
Ngay sau đó là âm thanh tru lên tận trời.
Bên trong video, hai chân Tạ Như Nhân đều bị đè dưới thanh sắt.
Mọi người nhìn đều không thấy chân bà ta, giống như... Bị nghiền ép thành bùn.
Tạ Trản tiểu khả ái muốn duỗi tay che lại mắt Phồn Tinh, kết quả bị Phồn Tinh tiểu khả ái giành trước một bước, che kín mắt hắn.
Tạ Như Nhân xảy ra chuyện, Tạ Trản không biết vì sao.
Phát hiện mình giống như quái vật máu lạnh, không chỉ không có nửa điểm thương tâm, thậm chí còn có cảm giác khoái ý.
Lần phát sóng trực tiếp này, sự cố ác liệt làm cả nước khiếp sợ.
Chủ yếu là bởi vì trường hợp lúc ấy quá máu me rùng rợn, làm những người xem phát sóng trực tiếp, đều bị bóng ma tâm lý sâu sắc. Về sau còn có không ít người, bởi vì cảnh tượng này mà xuất hiện vấn đề tâm lý. Cứ lo lắng không biết khi nào, đỉnh đầu sẽ có đồ vật đập xuống, đem mình đánh thành thịt nát!
Xe cứu thương ồn ào đến cứu viện, Phồn Tinh vừa rời khỏi phòng phát sóng, đầu liền nghiêng xuống, ngã vào trong ngực Tạ Trản.
Khóe miệng là máu, trong lỗ mũi cũng là máu.
Thời điểm cô tỉnh lại, con ngươi vốn dĩ mượt mà ngập nước, giờ bị bịt kín bởi một tầng máu, cái gì cũng không thể thấy rõ. Người ngoài nhìn cô, tựa như nhìn thấy yêu quái, một đôi mắt huyết đồng, cực kỳ khiếp người.