Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
"Tôi nhìn thấy cô đánh người."
Cố Tích Thời lăn xe lăn đến trước mặt Phồn Tinh, không biết vì sao, vừa gặp cô, hắn liền cảm thấy vui vẻ.
Thậm chí, không tiếc làm chút sự tình mà trước kia mình chưa từng làm.
Chẳng hạn như, bao che.
"Lần sau đừng làm loại chuyện này, nếu bị Kỳ Chương biết, sẽ không tốt cho cô." Cố Tích Thời biết mình thế này thực không phúc hậu.
Rõ ràng Kỳ Chương là người bị đánh, mà mình lại nhọc lòng vì sự an toàn của đầu sỏ gây tội.
"Được nha." Phồn Tinh biết nghe lời gật gật đầu.
Hai chữ nhuyễn manh, phảng phất khảm vào đầu quả tim Cố Tích Thời.
Làm đầu quả tim hắn đều không nhịn được thấy rung động.
"Tôi cho người đưa cô về nhà, được chứ? Hiện tại đã trễ thế này, cô một mình lẻ loi về nhà, sẽ không an toàn."
"Tốt nha." Cố Tích Thời nói cái gì, đại lão cũng đều đáp ứng.
Nếu phải so sánh, thì nghiễm nhiên chính là bộ dáng một tên tiểu hôn quân đang bị sắc mê tâm khiếu.
Cố Tích Thời phân phó người đưa Phồn Tinh về, trước khi tạm biệt, còn dặn dò nói: "Sau khi về đến nhà, cô có thể nhắn tin báo bình an cho tôi không?"
Phỉ nhổ!
Không thể!
Sưu Thần Hào tức giận đến rút lông mao.
Tức giận, cẩu nam nhân không biết từ chỗ nào chui ra, lại dám mưu đồ tô xanh đầu Chiến Thần đại nhân nó!
Sưu Thần Hào cảm thấy, lát nữa nó phải cẩn thận nói chuyện với Phồn Tinh. Để cô nhớ rõ thân phận mình, biết rõ mục đích mình, đừng suốt ngày tơ tưởng sự tình mỹ sắc.
Là bé gái, phải có chút rụt rè!
Nuôi hoa thì nuôi hoa đi, nhưng đừng nuôi luôn ca ca của đóa hoa chứ!
Nhưng Phồn Tinh vừa lên xe liền bắt đầu ngủ, Sưu Thần Hào mãi không tìm được cơ hội nói chuyện.
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki.com/user/Nhatdadiemvu]
Trong trang viên.
"Shhhh... Đau đau đau! Các người xuống tay nhẹ chút! À đúng rồi, nhanh nhanh mời anh trai tôi tới, tôi muốn cho anh ấy nhìn xem, tôi tình nguyện vì anh ấy mà phạm phải lỗi lớn cỡ nào!"
Cố Hàn ghé trên sô pha, không ngừng ồn ào.
Lão ba hắn xuống tay đủ tàn nhẫn, cầm lên gia pháp, quất xuống... một cây roi mây to bằng ngón cái.
Không chút thương tiếc đánh lên người hắn!
Nhìn dáng vẻ hẳn là tối nay tức đến tàn nhẫn, đánh đến sau lưng hắn đều nở hoa.
Sau khi bị roi mây đánh qua, ngay từ đầu chỉ là vệt đỏ, chẳng bao lâu liền biến thành dấu vết tím tím xanh xanh, đau đến Cố Hàn hút khí lạnh.
Nhưng hắn không hối hận!
Vừa rồi lão ba một bên đánh hắn, một bên hỏi hắn đã biết sai chưa, hắn vẫn cứng đầu cắn răng, cảm thấy mình không sai.
Ai kêu họ Lý kia muốn đem cháu gái ông ta giới thiệu cho anh hắn?
Cố Hàn một bên đau đến nhe răng trợn mắt, một bên lại cảm thấy hôm nay hình như có điểm không thích hợp...
Trước kia khi hắn phạm lỗi, hoặc hắn đưa nhầm quyết sách trong chuyện làm ăn, thì ngay khi cha hắn muốn đánh hắn, anh hắn đều sẽ kịp thời xuất hiện, giúp hắn thoát khỏi một trận đòn hiểm!
Nhưng mà tối nay, anh hắn lại không xuất hiện.
Bạn cho rằng Cố Hàn sẽ tâm sinh bất mãn, có điểm oán trách sao?
Cũng không có!
Cố Hàn lúc ấy liền lo lắng bạo phun: "Có phải tối nay thân thể anh tôi không thoải mái không? Sao lại không ai nói với tôi? Có phải những lời khó nghe trong tiệc rượu đã truyền tới tai anh ấy không?"
Người hầu đang thoa dầu sau lưng hắn, Cố Hàn cũng không rảnh lo.
Lập tức đứng dậy muốn đi tìm Cố Tích Thời.
Nếu Cố Hàn biết, lý do thật sự làm tối nay ca ca hắn không kịp thời xuất hiện, thì... ừmmmm, cũng không biết trong lòng có đau xót hay không.
Vào thời điểm Cố Hàn sốt ruột hoảng hốt, cửa phòng chợt mở ra.
Vệ sĩ đẩy Cố Tích Thời tiến vào.
"Anh, anh tới thăm em rồi, anh xem lão ba đánh em này." Cố Hàn chạy đến trước mặt anh hắn, ai có thể tưởng tượng được, một người ổn trọng trong kinh doanh như hắn, lại ngầm có bộ dáng chó con thế này.
Đây có khác gì thằng nhóc con cởi truồng chạy tới trước mặt đại ca mình không?
"Nếu bị đánh, thì gọi người đến xoa thuốc thật tốt, đi nằm nghỉ đi."
"Dạ được, anh." Cố Hàn hướng trên sô pha nằm xuống, tùy ý để người hầu tiếp tục xoa thuốc cho mình.
Cố Tích Thời ngẫu nhiên cúi đầu nhìn di động một chút, tựa hồ như đang chờ đợi gì đó.
"Anh, em nói nè, nếu có kẻ không có mắt muốn giới thiệu nữ nhân cho anh, anh ngàn vạn lần đừng đáp ứng... Shhh, nhẹ chút nhẹ chút nhẹ chút."
"Đặc biệt là những lão cậy già lên mặt trong mấy công ty kia, cho dù bọn họ giới thiệu thiên tiên hạ phàm, thì anh cũng đừng đáp ứng. Anh, anh phải tin tưởng, trên đời này, không có một ai xứng đôi với anh! Anh ngàn vạn lần đừng qua loa, cưới một nữ nhân vào cửa làm chị dâu em!"
Cố Tích Thời cười cười: "Thân thể anh như vậy, cũng không ai nguyện ý tùy tiện theo anh."
Cố Hàn từ nhỏ đã bắt đầu tuyển chị dâu, từ bạn cùng bàn ở nhà trẻ, đến đồng học đại học, phàm là cô gái mà hắn cảm thấy thuận mắt, hắn đều sẽ dùng ánh mắt tuyển chị dâu cân nhắc nhìn một chút.
Cân nhắc tới cân nhắc lui, đều là cực kỳ không hài lòng.
Rồi sau đó lại tức đến giậm chân.
Những cô gái nhỏ kia vốn có ý tứ với hắn, muốn hắn làm bạn trai người ta, kết quả hắn lại đem người ta tuyển làm chị dâu, mấy cô gái đó chỉ thiếu điều bị hắn chọc cho tức khóc.
Cố Tích Thời cũng là dở khóc dở cười.
"Chậc, anh, em không thích nghe lời này của anh đâu!" Cố Hàn tức giận đến ngồi thẳng dậy: "Anh của em! Cố Tích Thời! Trừ bỏ thân thể hơi kém một chút, còn có khuyết điểm nào khác sao? Không có!"
Cố Tích Thời hơi hơi rũ mắt.
Nhưng mà, thân thể ốm yếu, điểm này đã đủ trí mạng.
"Anh, anh nói với em, anh thích hình mẫu con gái thế nào? Em giúp anh đi tìm, sau khi tìm được sẽ cẩn thận dạy dỗ một chút. Như vậy, sẽ có người ở bên anh. Cô gái kia sau khi được em dạy dỗ, cũng có chừng mực, sẽ không quấn lấy anh, làm thân thể anh suy sụp."
Trong lòng Cố Hàn tính toán, có thể tìm một cô gái sạch sẽ, nhưng vẫn hơi đắn đo.
Anh hắn thích kiểu người nào, sau đó hắn nên dạy dỗ thành loại người nào.
Ai, thật là vì chuyện chung thân đại sự của anh mình mà rầu thúi ruột!
Cố Tích Thời: ". . ." Cứ cảm thấy em trai đang lái xe, mà mình lại còn nắm giữ chứng cứ xác thực.
"Anh..."
Hắn thích hình mẫu cô gái thế nào...
Vấn đề này, không phải Cố Hàn chưa từng hỏi qua.
Chỉ là, mỗi lần hỏi Cố Tích Thời đều không trả lời được.
Bởi vì trước đây đối mặt vấn đề này, trong đầu hắn đều trống rỗng, thậm chí nửa điểm ảo tưởng cũng không có.
Nhưng hiện tại... trong đầu hắn không khỏi hiện ra một người.
Hắn thích không phải là hình mẫu nào, mà là hắn chỉ thích một mình người kia. Cho dù có một cô gái tương tự như cô xuất hiện, hắn vẫn sẽ không thích người đó.
"Cố Hàn, em có tin tưởng vào... nhất kiến chung tình không?" Cố Tích Thời cảm thấy mình hiện tại, có thể dùng "nhất kiến chung tình" để hình dung.
Nhất kiến chung tình: yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, hắn liền có cảm giác, đây là người mà mình phải nắm giữ.
Tuy rằng tình cảm tới như sóng gió mãnh liệt, làm hắn thấy mình thật si ngốc, nhưng hắn vẫn bất chấp tất cả muốn bắt lấy cô.
Luôn cảm thấy, nếu không chặt chẽ nắm giữ cô gái kia.
Có lẽ đời này kiếp này, đời sau kiếp sau, thậm chí đời đời kiếp kiếp về sau, đều không còn duyên phận nữa.
Cố Hàn không chú ý tới lời nói dị thường này của anh hắn, chỉ nghĩ đây là anh hắn đang khao khát tình yêu, lại còn đơn thuần khao khát một ngày kia, có thể cùng một cô gái nhất kiến chung tình.
Vì cổ vũ khao khát này, liền vội vã không ngừng gật đầu: "Tin tưởng, đương nhiên tin tưởng!"
Mấy hôm nay tình hình dịch bệnh chuyển biến phức tạp quá, mọi người có ổn không?
Các tiểu khả ái hãy hạn chế ra đường, đừng tụ tập nơi đông người, và nếu có đi đâu thì đừng quên đeo khẩu trang nha.
Vũ mong mọi người đều khỏe mạnh. ︎