Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
"Anh, nhân gian đều có chân tình. Nói không chừng một ngày nào đó, anh sẽ gặp được đối tượng nhất kiến chung tình, sau đó hai người bạch đầu giai lão nha!"
Cố Hàn tận tình khuyên bảo, muốn xây dựng một hình ảnh tương lai tốt đẹp, để tạo hy vọng sống cho Cố Tích Thời.
Hiện tại nói hăng say như vậy, nhưng đến một ngày kia, thời điểm phát hiện anh hắn thật sự nhất kiến chung tình...
Cố Hàn liền như bị sét đánh!
Con mẹ nó?!
Nữ nhân hoang dã từ đâu tới, còn chưa thông qua sự cho phép của hắn, đã đem anh hắn ôm chạy đi!
"Ừ, anh cũng hy vọng, có một ngày như vậy." Cố Tích Thời cười nhạt nói.
Chắc là cô về đến nhà rồi, nhưng vì sao không nhắn tin báo bình an cho hắn?
Trong lòng như bao phủ một tầng sương mù mất mát, theo bản năng vuốt ve ngón tay, nội tâm hơi xao động.
Mà tiểu móng heo Phồn Tinh bên kia, đã vui vui vẻ vẻ, nhảy nhót về đến nhà.
Đang ngồi trên giường, nghiêm túc chơi rắn tham ăn.
Chú thích: Rắn tham ăn là trò chơi điện tử, một con rắn ăn từng hạt nhỏ, tích lũy để thân thể càng dài thì điểm càng cao.
Xem hình bên dưới để dễ hiểu hơn.
Chính là trò rắn tham ăn quen thuộc này nè. Hình phía trên minh họa để dễ hiểu, còn trò đại lão chơi có giao diện nâng cấp xịn hơn, như bên dưới.
Rõ ràng vừa rồi còn tỏ ra hứng thú với Cố Tích Thời, kết quả quay đầu liền...
A, cực kỳ giống một tên tra nam X vô tình.
【Ta cảm thấy, chúng ta nên nói chuyện.】 Sưu Thần Hào châm chước lên tiếng, ngữ khí nghiêm trang, tỏ vẻ mình là một con hào đứng đắn.
"... Nói nha." Phồn Tinh vụng về điều khiển màn hình, cô đang chỉnh rắn tham ăn ở độ khó cao.
Ăn hai ngụm, chết một lần.
Ăn hai ngụm, chết một lần.
Toàn bộ rắn tham ăn, đều không sống được bao lâu.
【Ta cảm thấy, cô đối với Cố Tích Thời, quá phận!】 Sưu Thần Hào thử mở miệng.
Sau khi cẩn thận từng li từng tí, mới cảm thấy thái độ của mình không thích hợp.
Ủa?
Kẻ phạm sai lầm cũng không phải nó, nó cẩn thận từng li từng tí làm gì?
Nó nên đúng lý hợp tình nha!
Ừm, phải, đúng lý hợp tình!
Phồn Tinh nghiêng nghiêng đầu, đại lão còn chưa hoàn toàn hiểu được sự cao thâm của ngôn ngữ. Cô không biết có một số từ, đổi ngữ khí liền thành ý nghĩa khác: "Không quá phận, ta đối với hắn, thật tốt nha."
【. . .】 Ta mẹ nó... Sưu Thần Hào nghẹn một hơi, thiếu chút nữa không sặc chết: 【Ta là nói, cô không nên đối với hắn tốt như vậy!】 Còn tiếp tục tốt nữa, thì thảo nguyên trên đầu Chiến Thần ba ba nó có thể dùng để phi ngựa luôn!
"... Vì sao?" Phồn Tinh không phải kiểu người mà ai nói cái gì, cô cũng làm theo cái đó.
Bạn muốn dạy cô làm người, thì phải chuẩn bị tốt, chịu đựng cô đào bới đến tận cùng.
【Hắn không phải Chiến Thần đại nhân của ta, trên người cũng không có mảnh nhỏ linh hồn của Chiến Thần đại nhân, cô đi gần hắn như vậy làm gì? Hà tất lãng phí thời gian ở một người không cần thiết?】
Lại nói tiếp, Sưu Thần Hào liền thấy tức.
Nó biết rõ, cục bột nếp lòng dạ hiểm độc này, rõ ràng được vớt từ thau mực đen sì ra, còn tự tô cho mình một tầng da trắng.
Tuy chỉ số thông minh thấp, nhưng không trở ngại cô nếm Hoa Hoa!
Tuy giống như đứa ngốc, nhưng không trở ngại cô đùa giỡn tiểu ca ca thẹn thùng!
Không biết xui xẻo thế nào, Cố Tích Thời tuy ngoài mặt nhìn ôn nhu nho nhã, nhưng thật ra vành tai lại dễ ửng hồng.
Tiểu móng heo lòng dạ hiểm độc này, chỉ cần gặp người mà cô cảm thấy hứng thú, liền sẽ theo bản năng nhìn vành tai người ta.
Từ thời điểm bắt đầu nhìn Thích Hà, liền dưỡng thành thói quen như vậy!
Quỷ tinh ranh quỷ tinh ranh!
Mà Cố Tích Thời lại còn rất đúng khẩu vị cô.
Phồn Tinh nghĩ nghĩ, đúng lý hợp tình trả lời: "Bởi vì, hắn có thể, làm ta vui vẻ nha."
Nhị Cẩu thật ngu xuẩn.
Sưu Thần Hào nghẹn một họng, lý do nghe không hợp lý, nhưng lại làm người ta không cách nào phản bác được.
Chỉ có thể tức giận nổi trận lôi đình: 【Cô như vậy, không nghĩ sẽ làm Chiến Thần đại nhân của ta thất vọng sao?】
Phồn Tinh đếm trên đầu ngón tay, đem mối quan hệ của cô và Nhị Cẩu, còn có Chiến Thần đại nhân, phân tích...
Thế giới này bát nháo đến tam tứ ngũ giác tình yêu, cũng không phải không có chỗ tốt cho đại lão.
Ít nhất, suy luận quan hệ logic của cô càng mạnh, trật tự càng rõ ràng.
"... Không làm thất vọng nha."
Phồn Tinh nghiêng đầu, từng ngón tay từng ngón tay tính cho Sưu Thần Hào nghe.
"Nha, Nhị Cẩu giúp ta, tăng chỉ số thông minh."
"Ta giúp Nhị Cẩu, tích góp mảnh nhỏ linh hồn."
Ừm, quan hệ nhân quả rõ ràng.
"Chiến Thần đại nhân, là chủ Nhị Cẩu."
"Ta giúp Nhị Cẩu, chính là đang giúp hắn."
Ừm, quan hệ chủ tớ cũng rành mạch.
"Hắn giúp ta, ta cũng giúp hắn." Phồn Tinh chu chu miệng nhỏ, rõ ràng là một người lớn, nhưng đầy mặt vẫn là bộ dáng trẻ con: "Vì sao nói, ta có lỗi với hắn?"
Sưu Thần Hào bị lấp kín hết lý lẽ, chỉ kém không tức khóc.
【Cô cô cô cô...】 Cô nửa ngày, vẫn không tìm ra lời nào để phản bác.
Nó cảm thấy Ngân Phồn Tinh tuyệt đối là một tiểu giang tinh, trước kia lúc chỉ có điểm chỉ số thông minh, phản ứng chậm như vậy, căn bản không thể chải vuốt bất luận thị phi gì.
Hiện tại tăng tới điểm, tuy rằng đầu óc vẫn không tốt, nhưng cô đã học được tranh cãi!
【Nhưng trước kia cô thích Chiến Thần đại nhân của ta, thế giới này, cô cũng chỉ có thể thích Cố Hàn, không thể thích Cố Tích Thời!】 Cô đã nói chuyện yêu đương với Chiến Thần đại nhân rồi, đương nhiên chỉ có thể hoàn chỉnh thuộc về Chiến Thần đại nhân.
Chiến Thần ba ba của nó anh minh thần võ, có quan hệ nam nữ với một đứa ngốc như cô, đã là ăn lỗ nặng!
Này nó cũng nhịn đi.
Nhưng nếu tên ngốc này nửa đường, trồng cỏ lên đầu Chiến Thần ba ba nó...
Làm thế nào nhịn nổi?!
Nói đến cùng, vẫn là lòng riêng của Sưu Thần Hào quấy phá, không muốn Chiến Thần đại nhân nó bị hại.
Kỳ thật muốn hỏi Phồn Tinh có bao nhiêu thích Cố Tích Thời...
Ừmmm... Không có.
Tiểu móng heo chỉ là ở thời điểm có mặt Cố Tích Thời, nhìn cảm thấy thích.
Quay đầu, liền quên ngay.
Phảng phất như tên đăng đồ tử ngắm mỹ nhân ven đường, vào mắt đều là "tiểu bảo bối của ta", vừa quay đầu liền quên phắt người ta.
Nhưng đứa ngốc cũng có tâm lý phản nghịch!
Huống chi, tính tình Phồn Tinh còn là thà chịu gãy chứ không chịu cong.
╭(╯^╰)╮, Nhị Cẩu càng nói, cô càng không muốn nghe.
Cô mới không cần người khác cảm thấy đúng, cô chỉ cần chính mình cảm thấy đúng!
"Ta, quên, tình, cảm, rồi!" Phồn Tinh gằn từng chữ một, còn cố ý kéo dài âm cuối.
Trước kia có điểm chỉ số thông minh, thì tương đương đứa bé một hai tuổi, cái gì cũng đều không hiểu, trong ngoan ngoãn mang theo chút bản tính đen.
Hiện tại, không sai biệt lắm là năm sáu tuổi.
Liền làm người ta hận đến ngứa răng thế này!
Năng lực thừa nhận tâm lý của Sưu Thần Hào không được, quả thật bị tức khóc: 【Hức, Ngân Phồn Tinh, cô thật quá đáng! Ta không bao giờ muốn nói chuyện với cô nữa!】
Đại lão sau khi nháo mâu thuẫn với tiểu đồng bọn: "..."
Không có ý tứ muốn dỗ dành Sưu Thần Hào, tiếp tục chuyên chú chơi rắn tham ăn.
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki.com/user/Nhatdadiemvu]
[Phồn Tinh, đã về đến nhà chưa?] Cố Tích Thời sau khi gửi tin nhắn đi, lòng bàn tay liền nóng lên, có chút khẩn trương vuốt ve ngón tay.
Phồn Tinh bừng tỉnh nhớ ra, ồ, còn có một đóa tiểu hoa dại.
[Về đến rồi nha.]
Tuy rằng chỉ có bốn chữ ngắn gọn, nhưng Cố Tích Thời vẫn không nhịn được nhìn đi nhìn lại mấy lần, ý cười trên mặt không tự chủ tăng lên. Bởi vì, hắn đang nghĩ tới, ngữ khí Phồn Tinh khi nói lời này.
Mềm mềm mại mại, còn mang theo chút ngoan ngoãn.
[Ồ, vậy là tốt rồi.] Cố Tích Thời cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể khô cằn đáp một câu.
[Ừm nha.]
[Thời gian không còn sớm, cô nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.]
[Ừm nha.]
Cố Tích Thời: ". . ."
Hắn bởi vì không biết làm sao tiếp cận cô gái người ta, mà vô cùng phỉ nhổ chính mình.