Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
Cố Tích Thời nhìn thì ôn hòa, nhưng trên thực tế lại đang dùng ngữ khí không nhanh không chậm, không cho ai xen vào quyết định của mình.
"A Hàn, anh trước nay đều chưa từng như bây giờ, muốn cùng một người bên nhau cả đời."
Cố Hàn cảm thấy mình phảng phất đã chua thành một quả chanh lớn.
"Mỗi một người độc lập, đều có quyền tự do yêu đương, không thể bị bất kỳ ai cản trở, anh cũng giống như vậy." Cố Tích Thời trước giờ đều không ngại nói lên ý kiến của mình với người khác, sau đó cho dù họ có nghe hay không, thì cũng không phải là chuyện của hắn.
Cố Hàn cảm thấy mình ủy khuất đến muốn khóc: "Nhưng mà anh, sao anh có thể xác định, cô ta sẽ cùng anh bên nhau cả đời? Cô ta không nhất định là đúng người dành cho anh mà!"
"Có phải đúng người hay không, người khác nói đều không tính." Chính mình nói mới tính: "Nếu cuối cùng chứng minh, anh cùng cô ấy không có duyên bên nhau cả đời, vậy ít nhất anh cũng đã từng cố gắng, về sau sẽ không tiếc nuối."
Nam nhân mặt mày ôn nhu nói ra lời này, trong con ngươi tràn ngập nhu hòa, tuy rằng bệnh thể gầy yếu, nhưng trời xanh tựa hồ khẽ hôn qua trái tim hắn, làm hắn có thể thản nhiên chân thành nhìn thấu tình cảm.
Chiếm được là nhờ vận may của ta, mất đi là do số mệnh của ta.
Cố Hàn quả thật muốn khóc.
Hức, vì sao anh hắn lại là người tốt như vậy?
Nếu hắn là một nữ nhân, đều hận không thể gả cho anh hắn!
"Cho nên A Hàn, em có hai lựa chọn. Thứ nhất, coi như hôm nay chưa gặp qua Phồn Tinh, hoàn toàn không biết sự tồn tại của cô ấy. Thứ hai, xem cô ấy như chị dâu mà đối đãi, không nên có bất kỳ địch ý gì với cô ấy."
Chiếm được là nhờ vận may của ta, mất đi là do số mệnh của ta sao?
Nhưng phía sau còn có một câu, mệnh từ ta định, không do ý trời!
Ừm, còn có, nếu trong số mệnh không có, thì cần phải cưỡng cầu để có!
Cố Hàn quả thật đã nghĩ quá đơn thuần!
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki.com/user/Nhatdadiemvu]
【... Xin hỏi, Tiểu Tinh Tinh tốt nhất toàn thế giới có ở đây không?】 Từ sau khi Sưu Thần Hào tiếp cận gần Cố Hàn, thì nó luôn trong trạng thái thấp thỏm khủng hoảng.
Từ có một tí xíu hoài nghi Cố Hàn không phải Chiến Thần đại nhân của nó, đến gần như % cảm thấy hắn chắc chắn chỉ là hàng giả!
Phồn Tinh nghiêng đầu nhìn tin tức trên di động, không thèm phản ứng Sưu Thần Hào.
Cô là Tiểu Tinh Tinh tốt nhất toàn thế giới nha, nhưng cô không ở đây.
Hoàng Hữu Minh: [Hứa Phồn Tinh tiểu thư, chọn một thời điểm, thương lượng giải trừ hợp đồng của cô và giải trí Vũ Thiên.]
Hoàng Hữu Minh là người đại diện của nguyên chủ, lúc trước được Kỳ Chương chỉ thị cấp cho Hứa Phồn Tinh.
Tuy rằng Kỳ Chương chỉ thị một người đại diện chuyên đào tạo ra ảnh đế ảnh hậu, đến hỗ trợ Hứa Phồn Tinh. Nhưng cũng không đại biểu hắn có bao nhiêu tôn trọng Hứa Phồn Tinh, chẳng qua đều là cấp dưới của hắn, hắn thuận miệng sai một câu mà thôi.
Hoàn toàn không hề nghĩ tới, Hoàng Hữu Minh là nhân tài nổi tiếng trong giới giải trí, luôn tự cao tự đại.
Căn bản là chướng mắt chim hoàng yến mà ông chủ nuôi!
Huống chi, Hoàng Hữu Minh còn có quan hệ cá nhân với Thẩm Tâm.
Trước đây thái độ đối với Hứa Phồn Tinh lãnh đạm, hiện tại chính chủ đã trở lại, còn giữ sự giả tạo làm gì?
Để ngột ngạt sao?
Trong gian phòng Thẩm Tâm ngồi đối diện Hoàng Hữu Minh, chậm rì rì nhấp một ngụm cà phê: "Hữu Minh, dù sao cũng là người từng ở bên A Chương. Anh không cần thiết vì em mà chọc cho A Chương không thoải mái."
Hoàng Hữu Minh khoát tay: "Lời này của em nói sai rồi! Tình cảm Kỳ Chương đối với em, còn cần phải nghi ngờ sao? Hứa Phồn Tinh kia, chỉ là một hàng giả mà thôi. Hắn thật sự vì quá nhớ em, nên mới nhìn cô ta cho đỡ thèm."
"Hiện tại em cũng đã trở lại, không cần thiết giữ cô ta. Hơn nữa nghiệp vụ năng lực cô ta hoàn toàn không được, giữ lại Vũ Thiên, cũng không có lợi ích gì cho công ty."
Thẩm Tâm bất động thanh sắc cong cong môi.
So với ở nước ngoài, cô ta vẫn tương đối thích loại cảm giác có thể khống chế hết thảy khi ở trong nước hơn.
Lúc trước, nếu không phải lão bà nhà Kỳ gia luôn từng bước ép sát cô ta, thì sao cô ta lại phải sốt ruột hoảng hốt gả ra nước ngoài?
Sự tình phát sinh bên chỗ Hoàng Hữu Minh, Phồn Tinh không biết.
Tiểu tiên nữ hiện tại đang phiền...
Vấn đề giải trừ hợp đồng nha?
Nói cách khác, không thể không trực diện giải quyết.
Ừmmmm. . . Quá khó nha.
Phồn Tinh: [Được nha.]
Không biết vì sao khi Hoàng Hữu Minh nhìn thấy mấy chữ này, lại đọc ra được một tia khả ái?
【Xin hỏi, Tiểu Tinh Tinh tốt nhất, đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, vô địch nhất toàn thế giới có ở đây không? Có thể... cho người ta, một câu phản hồi không nha~】 Sưu Thần Hào lẳng lơ đến một con.
"Không ở đây đâu." Tâm tình Phồn Tinh vốn dĩ đang phiền não, được Sưu Thần Hào khen, tức khắc vô cùng thỏa mãn.
【. . . Vậy xin hỏi ba ba ruột của ta, tiểu tổ tông của ta có ở đây không?】 Sưu Thần Hào quả thực con mẹ nó! Cũng đã ở chung lâu như vậy, chẳng lẽ nó còn không biết tiểu tập tính của Ngân Phồn Tinh?
Trong tình huống bình thường, hoàn toàn không để ý tới nó.
Nó đi vào chỗ chết liều mạng khen cô, cô sẽ tỏ ra xa cách.
Nhưng chỉ cần nó gọi cô ba ba, vài giây cô liền trả lời.
A, tiểu gấu con.
Cũng không nhìn xem mình mới có bao nhiêu tuổi, lại luôn tâm tâm niệm niệm muốn làm ba ba, làm tổ tông người ta....
"Ở đây." Tiểu tổ tông của mi tới rồi!
Phồn Tinh chém đinh chặt sắt đáp.
Sưu Thần Hào quả thật cảm thấy lồng ngực đau xót.
【Ừm... Ta ta... Ta...】 Nó nghĩ có khả năng nó không sống được bao lâu nữa, Sưu Thần Hào lắp bắp một lúc lâu, rốt cuộc nhận mệnh nói: 【Ta cảm thấy... Có lẽ ta đã nhận sai Chiến Thần đại nhân của ta.】
"Ồ."
Sưu Thần Hào: 【? ? ?】 Chỉ có phản ứng này?
Lần thứ hai Sưu Thần Hào cường điệu nhấn mạnh: 【Ta nói, ta hẳn là nhận sai Chiến Thần đại nhân! Cố Hàn, hẳn là không phải Chiến Thần đại nhân!】 Hức, muốn chết muốn chết, nó lại có thể nhận sai: 【Nói cách khác, hắn không phải Tiểu Hoa Hoa cô muốn nuôi.】
"Ồ."
Sưu Thần Hào tức khắc giậm chân: 【Cô có thể phản ứng bình thường một chút được không? Ta nói ta nhận sai đó!!!】
Phồn Tinh đầy mặt hoài nghi: "Ta biết mà."
Nhị Cẩu kích động như vậy, là được bệnh chó dại sao?
Phồn Tinh yên lặng mở TV, chuyển đến kênh nông nghiệp...
Cô muốn học xem, bệnh chó dại, nên trị như thế nào?
Học thêm một chút cũng tốt, hì hì, cô đã học xong thiến heo đực, còn học xong nhân lai giống bò cái tơ, về sau... đều có thể dùng cho Nhị Cẩu!
Sưu Thần Hào chỉ cảm thấy cúc hoa chợt lạnh.
Biết rồi mà cô còn bình tĩnh như vậy, quá phận, ngao!
【Cô làm sao biết không phải Cố Hàn?】 Sưu Thần Hào cảm thấy kỳ quái.
"Tiểu Hoa Hoa ta nuôi , sẽ không thích người khác." Kênh nông nghiệp chiếu tiết mục "làm thế nào thuần hóa chó sói thành chó giữ nhà", Phồn Tinh một bên xem đến không chớp mắt, một bên chậm rì rì trả lời.
Tiểu Hoa Hoa cô nuôi, sẽ không thích những người khác.
Bất kể nam nữ.
Nếu thích những người khác, tốt, vậy không phải là Tiểu Hoa Hoa nữa!
Mẹ kiếp???
Trong lòng Sưu Thần Hào thật sự mẹ kiếp mẹ kiếp, đây là giác quan thứ sáu trong truyền thuyết của nữ nhân sao?
【Vậy. . . Cố Tích Thời là Chiến Thần đại nhân của ta sao?】 Sưu Thần Hào thử dò hỏi.
Ôm một tia may mắn, ngàn vạn lần nên là như vậy!
Nếu không, đỉnh đầu Chiến Thần đại nhân của nó không phải đã tái rồi sao?
Mọi người đều nói Chiến Thần đại nhân có thể khởi động một mảnh trời, nếu mảnh trời kia, phiêu đãng cả đám xanh lá, vậy cũng quá mẹ nó thảm!
"Ta không biết đâu." Kỳ thật trong lòng Phồn Tinh mơ hồ có chút trực giác...
Cảm thấy Cố Tích Thời tiểu hoa dại, chính là Tiểu Hoa Hoa cô muốn tìm.
Ánh mắt đầu tiên cô nhìn hắn, liền cảm thấy rất thoải mái.
Ở trên người những kẻ khác, cô không thấy loại cảm giác thoải mái này.
Nhưng mà, cô sẽ không nói cho Nhị Cẩu biết, hì hì hì...
Tức chết Nhị Cẩu!