Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
【Ta nói cho cô biết nha! Nếu Cố Tích Thời không phải Chiến Thần đại nhân của ta, thì ta sẽ không tiếp thu hắn! Cô nhân lúc còn sớm ném hắn đi, bằng không, ta sẽ không để ý tới cô!】
Sưu Thần Hào thật vất vả gọi ba ba, gọi đến Phồn Tinh chịu cùng nó nói hai câu.
Nhưng bây giờ lại bắt đầu làm trò.
Đồ vật ngu xuẩn nhớ ăn không nhớ đánh.
"Ồ." Thì ra... muốn thuần chó sói thành chó giữ nhà, bước đầu tiên, chính là đánh nó nha?
【Ta nói thật với cô, cô không cần để trong lòng!】
"Ồ." Thì ra, bước thứ hai, cũng là đánh nó nha? Phồn Tinh từ trong lòng kéo ra quyển sổ hồng, nghiêm túc cầm bút viết vào.
Vào thời điểm Sưu Thần Hào sắp bạo phun, cô mới chậm rì rì nói: "Nhưng mà, ta không tiếp thu... việc ngươi không tiếp thu nha, Nhị Cẩu."
Cô muốn đem ai làm Tiểu Hoa Hoa để nuôi, đều có thể.
Tức chết Nhị Cẩu!
Sưu Thần Hào quả thật... tức đến nổ mạnh!
—
Cố Tích Thời mỗi buổi tối trước khi ngủ, đều sẽ chủ động gửi tin nhắn cho Phồn Tinh.
Đáng thương cho Cố Hàn một bên thống hận cẩu nữ nhân bắt cóc ca ca đơn thuần vô hại của hắn, một bên lại lo lắng ca ca hắn lần đầu tiên muốn yêu đương, không có kinh nghiệm, sẽ tao ngộ trận chiến Hoạt Thiết Lư.
()Trận chiến Hoạt Thiết Lư (hay còn gọi là Waterloo): Trận chiến cuối cùng của quân Pháp dưới sự chỉ huy của Hoàng đế Napoleon Bonaparte, thua cuộc trước hai đội quân của Liên minh thứ bảy. (Nguồn: Wikipedia).
Nói ngắn gọn, trận chiến Hoạt Thiết Lư được dùng để ví "những điều kịch tính mà bạn chưa bao giờ gặp trong đời", như kiểu tán tỉnh mà tán lung tung thì sẽ bị đá đến thảm.
Mà trên thực tế...
Cố Tích Thời so với Cố Hàn, còn biết nhiều hơn.
Nhìn cách nhắn tin kia mà xem, thật sự biết đủ nhiều!
Hỏi Phồn Tinh đã ngủ chưa, Phồn Tinh nói chưa ngủ, hắn liền nói mình cũng chưa ngủ.
Đối thoại đến đây, vẫn tính bình thường.
Nhưng mà ngay sau đó, Cố Tích Thời liền bắt đầu lẳng lơ...
[Tôi cũng không biết vì sao, lại có một chút nhớ cô, cho nên không thể ngủ được.]
Hỏi Phồn Tinh hôm nay trôi qua thế nào, sau khi Phồn Tinh trả lời, hắn liền nói, cuộc sống của Phồn Tinh thật muôn màu muôn vẻ, không giống hắn...
Nói tới đây, kỳ thật cũng xem như chuyện phiếm.
Nhưng mà thao tác theo sát phía sau, liền biến thành da rắn...
[Phồn Tinh, tôi cảm thấy rất thích khoảng thời gian cùng cô ở bên nhau. Thân thể tôi ốm yếu, mỗi ngày đều thật sự nặng nề. Cùng cô ở bên nhau, cả người đều phảng phất có sức sống hơn.]
Đại lão tuy rằng ham mê sắc đẹp.
Một bộ tính tình tiểu hôn quân.
Nhưng biết làm sao được, EQ hữu hạn, làm sao chịu nổi bị người ta câu dẫn như vậy!?
Câu dẫn đến Phồn Tinh cười như một tiểu sắc quỷ, trong lòng đối với đóa Tiểu Hoa Hoa Cố Tích Thời này càng thêm vừa lòng...
Tiểu Hoa Hoa, thật thông minh nha!
Tiểu Hoa Hoa, nói chuyện thật làm cô vui vẻ!
Tiểu Hoa Hoa, đáng yêu nha! Làm cô không nhịn được muốn hôn hôn miệng nhỏ biết ăn nói của hắn!
Sưu Thần Hào thậm chí cảm thấy, từ khi chỉ số thông minh của Ngân Phồn Tinh từng chút từng chút tăng lên, bản chất bá đạo muốn được người ta nâng lên dỗ dành ẩn giấu bên trong cô, lúc này đã hoàn toàn bị kích phát ra tới...
Nếu bạn khen cô, bạn chính là bạn tốt của cô.
Ở trước mặt cô tỏ ra đáng thương vô cùng, bạn chính là Tiểu Hoa Hoa của cô.
Cố Tích Thời vẫn luôn siêng năng xoát cảm giác tồn tại trước mặt Phồn Tinh, nhưng trên thực tế, trong lòng hắn cũng rất rõ ràng...
Trước mắt, đối với Phồn Tinh, kỳ thật chỉ là không chán ghét hắn mà thôi.
Cô nhìn như vô tâm vô phế, bộ dáng không quá thông minh, nhưng tâm đề phòng không thấp!
Sự cẩn thận tỉ mỉ quan tâm của hắn, nếu đặt trên người những cô gái khác, đối phương tất nhiên sẽ cảm thấy cực kỳ xúc động, không thể tự kiềm chế mà rơi vào bể tình.
Nhưng Phồn Tinh...
Trong xương cốt cô lộ ra cảm giác thượng giả, dùng một danh từ thích hợp để hình dung chính là: Tiểu hôn quân.
Tiểu hôn quân thích tất cả những thứ có thể làm cô vui vẻ, nhưng loại thích này, tuyệt không phải tình yêu nam nữ. Gần nhất chỉ là, bạn làm cô vui vẻ, cô xem trọng liếc mắt nhìn bạn một cái.
Cố Tích Thời đối với Phồn Tinh, tựa như một niềm vui.
Mà việc Cố Tích Thời muốn làm chính là, đem loại thích này của cô, biến thành chân chân chính chính, tình cảm thích nhau giữa nam và nữ...
Nên làm như thế nào?
Thật có chút khó khăn.
Vào thời điểm Cố Tích Thời cảm thấy khó giải quyết, Phồn Tinh ước hẹn thời gian gặp mặt người đại diện Hoàng Hữu Minh...
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki.com/user/Nhatdadiemvu]
Gian phòng trong nhà hàng.
Hoàng Hữu Minh tới sớm ngồi chờ.
Phồn Tinh đeo ba lô nhỏ ngồi xuống, Hoàng Hữu Minh liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đàm phán cùng cô.
Không hổ là người đại diện kim bài đứng đầu trong giới, năng lực tính kế quả thật không ai địch nổi.
Rõ ràng là giải trí Vũ Thiên muốn giải trừ hợp đồng với Phồn Tinh, nhưng Hoàng Hữu Minh không chỉ muốn giải trừ, mà còn muốn Phồn Tinh gánh vác trách nhiệm bội ước, đền bù tiền vi phạm hợp đồng.
"Hứa Phồn Tinh tiểu thư, niệm tình chúng ta từng có một thời gian cộng sự, nên tôi sẽ nói thẳng. Nếu cô không chủ động giải trừ hợp đồng, giải trí Vũ Thiên sẽ không nuôi người rảnh rỗi, cô ở công ty một ngày, thì phải gánh vác trách nhiệm vì công ty thêm một ngày."
Cho nên, các loại biểu diễn ở địa phương bẩn thỉu mệt mỏi hẻo lánh, đều sẽ ném cho Phồn Tinh đi làm.
Tuyệt đối không để cô chiếm được bất kỳ phương diện truyền thông thu hút ánh sáng nào, nhưng một khi muốn bóc lột, thì vẫn có biện pháp khác.
Người ta tham gia các tiết mục tạp kỹ hào nhoáng trên TV, còn Hứa Phồn Tinh cũng chỉ có thể lấy danh hiệu minh tinh, đi tham gia các loại chạy show đám cưới đám hỏi.
Thời kỳ nở hoa của nghệ sĩ chỉ ngắn ngủi mấy năm, nếu cô cứ tiêu hao ở giải trí Vũ Thiên, xem cô có khởi sắc lên nổi không?!
"Anh muốn, giải trừ hợp đồng với tôi, còn muốn tôi bồi thường tiền, đúng không?" Phồn Tinh căn cứ những gì mà Cố Tích Thời đã dạy, từng chút kéo tơ lột kén suy xét sự tình, thật đúng là làm trật tự của cô rõ ràng hơn không ít.
Hoàng Hữu Minh: ". . ." Tuy rằng hắn có ý này, nhưng lời nói cũng không nên thẳng thắn như vậy.
"Anh làm như vậy, không cảm thấy xấu hổ sao?" Phồn Tinh có chút khinh bỉ nhìn Hoàng Hữu Minh.
Đã nói hẹn ăn cơm, kết quả, trước mặt cô chỉ bày một chậu rau dưa xanh mượt.
Một chút thịt thịt đều không có!
Rác rưởi.
Quỷ hẹp hòi.
╭(╯^╰)╮.
Hoàng Hữu Minh lần đầu tiên bị người ta chỉ vào mũi mắng như vậy, sắc mặt tức khắc trầm xuống: "Những gì nên nói tôi đều đã nói, tôi khuyên cô đừng rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt. Cô ký chính là hợp đồng cấp D, tiền vi phạm hợp đồng chỉ cần vạn."
"Cô tự mình suy xét cho tốt đi, đừng vì vạn này, mà chậm trễ sự nghiệp ngày sau của cô. Vẫn là ngoan ngoãn đem tiền ra, vì tiền đồ ngày sau, tùy cô."
"Ồ. Vậy giải trừ đi." Phồn Tinh cực kỳ thống khoái đáp ứng.
Cô vốn không có bất kỳ hảo cảm gì với bá tổng Kỳ Chương, một chút cũng không muốn nhấc lên quan hệ cùng hắn.
Nếu cứ ở trong công ty hắn, kiếm tiền của hắn...
Về sau đánh hắn, vậy sẽ hơi ngượng ngùng nha.
Không thể không nói, ý tưởng này quả thật ma quỷ!
Hoàng Hữu Minh cũng không nghĩ Phồn Tinh lại đáp ứng đến thống khoái như thế: "Tốt, hôm nào tôi đem hợp đồng giải ước đưa cho cô."
Sau khi ra khỏi phòng bao, hai tay Phồn Tinh bắt lấy dây lưng ba lô, tung tăng nhảy nhót hướng đến một phòng bao khác.
Hoàng Hữu Minh trong lúc vô ý nhìn thoáng qua, mẹ kiếp, nam nhân ngồi trên xe lăn kia...
Sao lại có chút quen mắt???
Hình như hơi giống, Cố gia... đại thiếu gia thần long thấy đầu không thấy đuôi — Cố Tích Thời.
Không thể nào?
Chẳng lẽ vừa rời khỏi Kỳ tổng, liền nhanh như vậy đã leo lên đại thiếu gia Cố gia?
Trong đầu Hoàng Hữu Minh còn không tự chủ được bổ não một chút, cảnh tượng cẩu huyết Kỳ tổng cùng Cố Tích Thời hai nam tranh một nữ...
Rùng mình một cái.
Không dám tưởng! Không dám tưởng! Quả thật chính là Tu La tràng!
"Cố Tích Thời, tôi giải trừ hợp đồng rồi." Sau khi Phồn Tinh ngồi vào ghế, liền vui vui vẻ vẻ nói.
Cố Tích Thời chuyền thực đơn đã chọn món cho vệ sĩ mặt đen, sau đó đưa một ly nước táo đỏ ấm nóng cho Phồn Tinh: "Vậy chúc mừng cô nha."