(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

50)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.

"Coi như không thể mở rộng không gian, nhưng một gian của chúng ta có thể chứa them được mấy người." Ninh Lạc lại nghĩ, "Thủ lĩnh cảm thấy thế nào?"

"Thú triều dài nhất là nửa tháng, mọi người có chật một chút cũng không sao." Ninh Lạc hào phóng nói.

Hắc Lang nhìn giống cái như đang tỏa ra vô số thiện ý, cảm giác trong lòng càng ngày càng mãnh liệt. Ninh Lạc là giống cái của Cái Ân, vốn hắn không nên có suy nghĩ này, nhưng mà... Ninh Lạc quá hấp dẫn.

"Được." Hắc Lang đáp lại.

Đường Quả liếc một cái, đầu óc chỉ toàn yêu với đương, có nghĩ đến thành viên bộ lạc có đồng ý hay không? Ninh Lạc nói không chật, một gian có thể chứa được ba năm người, nhưng ở trong đó nửa tháng, chen thêm nữa sẽ lên đến bao nhiêu người?

Chen một chút sẽ không có gì, nhưng chen nhiều chút đến cuối cùng lại biến thành chuyện đương nhiên.

Cô mất hứng quay về chỗ của mình. Chỗ của cô không lớn, để thêm chút đồ vào nữa là chen không đủ, chỉ có thể cho một người bên trong, không cần phải lo có người đến ở cùng.

Thân phận Ngân Hào lại đặc thù, coi như Hắc Lang não tàn cũng không có khả năng để người ta đến sống chung với chàng.

Còn giống cái có nhiều phối ngẫu nữa, khẳng định là chen không nổi.

Tính ra, chỗ có thể chen vào là chỗ của những ngời không có phối ngẫu như Ngải Mạc hay Ngải Y.

Cô muốn xem xem đến khi hai bộ lạc kia chen vào, Hắc Lang sẽ xử lí thế nào. Cô không hề lo lắng, chuyện này không liên quan đến cô. Cô chỉ biết khi Hắc Lang đã có ý với Ninh Lạc, làm gì cũng thiên vị Ninh Lạc, một Hắc Lang cẩn thận chu toàn sẽ coi như không tồn tại.

[Ký chủ đại đại, kỳ thật đấy. Hắc Lang trông cũng thông minh, vì sao Ninh Lạc nói cái gì hắn cũng thấy có lí?]

"Chắc là vì hào quang nữ chính."

[Không phải cô tới là hào quang của cô ta sẽ từ từ biến mất hay sao?] Lúc trước toàn thế mà?

Đường Quả mỉm cười, "Có lẽ là vì ta không ra tay."

Hệ thống: Còn có thể như thế? Rồi, đã thông.

Hắc Lang bàn bạc với Ninh Lạc gần xong, quay đầu lại định nói chuyện với Đường Quả, nhận ra được chỗ Đường Quả đứng đã sớm không có người.

Ninh Lạc thấy được động tác của Hắc Lang, hỏi thăm, "A Quả Quả giận à?"

"Tính A Quả Quả vốn thế rồi." Hắc Lang vội an ủi, "Ninh Lạc, cô không cần để ý đến nàng."

Ninh Lạc gật đầu một cái, hỏi tiếp, "Tôi nghe Cái Ân nói thủ lĩnh thích A Quả Quả, còn nghe người ta nói thủ lĩnh đang đợi A Quả Quả trưởng thành." Lúc nói lời này, cô ta cười lên, cũng đánh giá Hắc Lang.

Bình thường không để ý lắm, giờ cẩn thận quan sát lại, cô ta cảm thấy Hắc Lang thật không hổ danh đệ nhất dũng sĩ bộ lạc, không chỉ có ngũ quan đẹp mà còn có dáng người cao lớn, tóm lại chính là kiểu khiến người khác không thể dời mắt nổi.

Gò má đỏ lên, cô ta vội vàng rời mắt đi, "A Quả Quả có thể được thủ lĩnh thích, thật là may mắn. Có điều tính tình cô ấy không được tốt thật, trước kia tôi muốn kết bạn với cô ấy, cô ấy không muốn."

"Nàng ấy không thích chơi với những người khác. Nếu Ninh Lạc muốn, cứ tìm người khác kết bạn, bọn họ đều rất thân thiện."

Dừng một chút, Hắc Lang lại nói tiếp, "Thật ra chờ A Quả Quả trưởng thành cũng chỉ là một lời nói đùa, Ninh Lạc không cần nghe người ta nói bậy nói bạ." Nói rồi, hắn có hơi căng thẳng nhìn cô ta.

____

Editor: Ngân Hào: May mắn của A Quả Quả là được Hắc Lang thích, hửm?

.

"A... Hóa ra là thế à?" Ninh Lạc cũng không phát hiện ra dị thường gì, "Ai được thủ lĩnh thích cũng thế, đều là người may mắn."

Hắc Lang thiếu chút nữa thốt lên, nếu là cô, cô cũng cảm thấy may mắn hay sao?

Cũng may hắn đã kịp dừng lại.

"Thủ lĩnh, chúng ta ra ngoài xem đi. Thú triều tháng nữa sẽ đến, nên chuẩn bị thật kĩ." Ninh Lạc nghĩ đến thú triều đáng sợ, cũng rất lo lắng.

"Được."

...

"Vừa rồi Ninh Lạc đề nghị cho người hai bộ lạc khác sống chung với bộ lạc chúng ta á." Ngân Hào ngồi trước mặt Ngân Hào, tay chống cằm, "Đại tư tế thấy sao?"

Ngân Hào nhướn mày, "Hang không rộng."

"Lại nữa, hai bộ lạc kia cộng lại cũng lên đến hai ba trăm người, không chen được." Ngân Hào nói ra ý nghĩ của mình, "Sao thủ lĩnh lại đồng ý?"

Đường Quả mỉm cười, "Có lẽ cảm thấy Ninh Lạc nói có lí, dù sao thì ba bộ lạc cũng là bạn bè."

"Không phải dự định dựng chỗ ở bên ngoài cho bọn họ hay sao?"

Đường Quả đáp lại, "Ninh Lạc cảm thấy để bạn bên ngoài sẽ có nguy hiểm, trong lòng lo lắng."

Ngân Hào không nhịn được mà liếc Đường Quả, "A Quả Quả không hài lòng?"

"Ai hài lòng được chứ?" Cô nói, "Đại tư tế nghĩ rằng thành viên bộ lạc sẽ hài lòng? Em thì em chả lo, chen không được với em. Nhưng mà đến lúc đó có mâu thuẫn gì, chen không vừa, thủ lĩnh còn phải tự thân đi xử lí."

"Thú triều đợt này sợ là không đơn giản như thế." Ngân Hào nói.

Đường Quả gật đầu theo, "Đúng á, nếu như chỉ có bộ lạc chúng ta, hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng giờ chuyện đã xé ra to thế này rồi, bộ lạc khác chắc chắn sẽ biết tin, lúc đó làm sao có thể buông tha được chỗ này?"

"A Quả Quả này."

"Dạ. Đại tư tế, gì thế ạ?"

Ngân Hào không nhịn được gõ đầu cô một cái, giọng nói ôn hào, "Lúc đó nhiều người, em qua chỗ ta đi."

Nghe được lời này, trong lòng Đường Quả như mở nhạc. Anh chàng này đang lo cho an nguy của cô?

"Đại tư tế, ngài lo cho em ạ?"

Ngân Hào bất đắc dĩ gật đầu, "Đương nhiên."

"Đại tư tế khỏi lo, em chuẩn bị sẵn từ lâu rồi."

Trước ánh mắt nghi hoặc của Ngân Hào, Đường Quả chổng mông lên đẩy ra một khối đá nhỏ bên vách tường trong chỗ ở của Ngân Hào. Ngân Hào thấy được cũng trợn mắt há mồm.

Hệ thống: Lạy.

"Đại tư tế, ngài xem này, em có đào ra một cái cửa nhỏ đó." Đường Quả phủi tay, chỉ chỉ, "Có chuyện gì là em sẽ đẩy đá ra sang bên đây luôn, ngài không cần lo."

Biểu cảm của Ngân Hào có hơi một lời khó nói hết, "A Quả Quả, em làm lúc nào thế?"

"Lúc ngài không chú ý đó."

Ngân Hào: "..." Không có lời nào để nói.

"Đại tư tế, ngài đừng giận em mà. Không phải em đang bệnh hay sao? Đây cũng là để tiện cho em nhìn ngài thôi. Làm thế này, lúc nào em nhìn ngài cũng được. Ngài còn có thể đặt chỗ ngủ ở đây..."

"Rồi rồi, A Quả Quả, em không cần phát biểu suy nghĩ của mình nữa."

Ngân Hào không nói muốn lấp chỗ kia. Chàng đẩy tảng đá thông với phòng Đường Quả vào, rồi lấy một tấp da thú treo lên như để che giấu.

Cuối cùng, chàng lạnh mặt, cứ như không có việc gì quay về chỗ.

"Đại tư tế, ngài đồng ý ạ?"

Ngân Hào nhếch mép, chàng làm thế còn chưa đủ rõ ràng?

.

Ninh Lạc ngày nào cũng đi theo Hắc Lang tính kế và bố trí đủ loại cạm bẫy.

Đường Quả ban đầu còn ngồi xem bọn họ bận rộn, mấy ngày sau cũng không chú ý nữa, cũng không về phòng.

Cũng chỉ có Ngân Hào và Áo Lỵ quan tâm đến Đường Quả nhất phát hiện ra. Ngân Hào phát hiện ra đầu tiên, còn Áo Lỵ tìm đến Đường Quả xin cách nấu canh thịt sao cho ngon rồi mới phát hiện.

Hết ngày, Đường Quả về, hỏi đi làm gì thì cô đáp là đi chơi.

Áo Lỵ dễ lừa, nhưng Ngân Hào thì không.

Ngày hôm sau, Đường Quả lại ra ngoài, chàng lựa chọn lén lút đi theo cô. Đương nhiên, chưa đi được hai bước thì cô đã quay người lại nhìn.

Ngân Hào nói, "Ta sợ em gặp nguy hiểm."

"A Quả Quả, em đang định làm gì?"

Đường Quả đi đến bên cạnh Ngân Hào, bắt lấy tay chàng, "Đại tư tế muốn biết ạ?"

"Nếu như em muốn nòi." Ngân Hào đáp.

Đường Quả cong môi lên, ngẫm lời này một chút. Rất có tính nghệ thuật, cô muốn nói thì nói, cô không muốn nói chàng cũng không ép, thật đáng yêu.

"Em định lên núi." Đường Quả chỉ chỉ, "Đại tư tế đi với em không?"

Ngân Hào đương nhiên là không từ chối, chàng cũng muốn đi xem cô đang làm gì. Chàng cũng không truy cứu chuyện A Quả Quả từ từ thay đổi, thay đổi này tuy không khiến người ta cảm thấy đột ngột, nhưng quan sát cẩn thận sẽ thấy thay đổi càng ngày càng nhiều.

Lên đến trên đỉnh nói, Ngân hào thấy được mấy tảng đá lăn đặt trong một cái hố. Đá này có lớn có nhỏ, nhưng dù lớn hay nhỏ, chỉ cần lăn xuống thì là người thú hay thú hoang đều có thể bị thương.

"Đây là..."

"Đề phòng thôi. Đại tư tế, hang động dưới núi sợ là không đủ để tránh thú triều."

Ngân Hào nhìn giống cái nhỏ trước mặt, thật không biết nên nói gì cho phải. Cạm bẫy phía dưới dù tốt cũng không sánh được với đá lăn. Thả đá xuống, thú hoang sẽ sợ đến điên cuồng chạy.

"Thật ra còn có biện pháp tốt hơn."

"Biện pháp gì?" Ngân Hào hỏi.

Đường Quả nhìn các thành viên đang bận rộn dưới núi, "Trước khi thú triều đến thì đào hố, cắm tên nhọn vào trong. Hố phải đào sâu thật sâu để thú hoang không nhảy lên được. Khi chúng nó đến, rơi vào trong hố rồi không chết cũng tàn phế."

"Tên gỗ nhọn khó làm lắm. Nhỏ quá cũng vô dụng. Da của thú hoang rất dày, chúng nó sẽ không bị thương."

"Thì em mới nói là phải đào hố sâu thôi mà, còn tên hả, em có cách." Đường Quả quay người, đào trong đất ra một đại đao rỉ sét, thoạt nhìn như đã chôn rất lâu, "Dùng cái này là được."

Ngân Hào giật mình nắm chặt đại đao, hướng về một cây gậy gỗ chém một nhát. Coi như đã rỉ, đã chôn lâu cũng dễ dàng chém đứt gỗ.

"Vậy đủ chưa ạ?"

"Đủ rồi." Trên mặt Ngân Hào ẩn hiện vui mừng, "Có cây đao này với cách của A Quả Quả, chúng ta có thể thoát được thú triều. Bây giờ cần phải để mọi người đào hố."

Đào hố quanh ngọn núi này, còn vót nhọn gậy gỗ đặt bên trong, thú hoang không cần biết có bao nhiêu, chỉ có một đường chết.

"Vậy còn đá để làm gì?"

"Nhỡ dã thú có xông ra được thì đẩy đá xuống đập chết chúng nó. Không cần trốn trong núi, trên núi mới là an toàn nhất."

.

"A Quả Quả rất thông minh." Ngân Hào xoa đầu Đường Quả, cuối cùng dời tay xuống mặt cô, không nhịn được nhéo một cái.

Đường Quả cười tít mắt nhìn chàng, "Đại tư tế, mặt em dễ nhéo lắm hả?"

Ngân Hào cả kinh thu tay về, biểu cảm không được tự nhiên.

"Chúng ta đi nói với thủ lĩnh để mọi người chuẩn bị."

Ngân Hào một tay cầm đại đao – mặc dù không biết A Quả Quả tìm được ở đâu, nhưng chàng cũng không nghi ngờ gì – và một tay theo thói quen dắt Đường Quả xuống núi.

Đường Quả nhìn đại đao, trong lòng có hơi cạn lời. Vũ khí cô cất đều cực kì sắc bén, đã thế chất liệu cũng rất tốt. Tìm trong đống đó một thứ dễ rỉ sét thật không dễ dàng gì.

[Ký chủ, lần này cô tốt bụng thật à?]

"Đương nhiên. Người Lạp Đa bây giờ không thể chết."

Hệ thống run run một chút. Không thể trêu vào không thể trêu vào, tuy nó biết không phải là quá tốt bụng, nhưng nó vẫn biết một chút tốt bụng này ít nhất có thể bảo đảm được cái mạng.

"Hiện tại thành viên bộ lạc gặp nguy, Ngân Hào nhất định sẽ quên mình cứu người. Chàng là của ta, sao có thể liều mạng như thế được?"

Được rồi, hóa ra là nguyên nhân này.

ĐƯờng Quả cười, "Ta cứu bọn họ một mạng, không biết đến lúc đó bọn họ sẽ lựa chọn thế nào, liệu vận mệnh có thay đổi hay không? Không hiểu sao có hơi mong chờ."

Ngân Hào mang theo Đường Quả, rất nhanh đã tìm đến Hắc lang nói ra cách của Đường Quả. Hắc Lang đương nhiên rất mừng, vội mang người đi đào hố.

Bọn họ tính toán, đào toàn bộ quanh núi chắc chắn là không kịp, nhưng nếu đào trước núi vẫn có thể. Tuy nhiên, mặt sau núi sẽ nguy hiểm.

"Trên núi có đá lăn, nếu phía sau núi có thú hoang, dùng đá lăn để đối phó." Đường Quả nói.

Hắc Lang lúc này mới yên tâm, cho tất cả đi làm việc.

Ninh Lạc thấy thành viên trong bộ lạc thường xuyên đi chân đất, đầu tiên là làm cho Cái Ân một đôi giày cực kì đơn giản từ da thú, tuy không dễ nhìn nhưng có thể bảo đảm cho chân Cái Ân không bị xước.

Sau phổ biến cách làm cho người khác, thành viên nào cũng dùng da thú để làm giày.

Rồi bọn họ nhận ra rằng, đế giày có thể thay bằng thứ khác, ví dụ như gỗ. Dùng cây đao Đường Quả nhặt được có thể chẻ mỏng gậy gỗ, rồi dùng dây thừng buộc lại với da thú, đi vào sẽ thoải mái hơn. Đế giày gỗ không dễ mòn và cũng dễ thay, không cần phải đổi da thú thường xuyên, khiến người thú vô cùng thích.

Khoảng thời gian này, hai bộ lạc kia cũng đến nơi, cũng tham gia đào hố. Thấy được người Lạp Đa đều đi giày, bọn họ hỏi thăm, biết đó là giống cái của Cái Ân tạo ra, ánh mắt mỗi khi nhìn Ninh Lạc đều tràn đầy kính trọng.

Về sau còn nghe nói Ninh Lạc kiến nghị Hắc Lang cho bọn họ vào trong hang, bọn họ càng thêm cảm kích, nhìn thấy Ninh Lạc đều nở ra một nụ cười thân thiện.

Vì đào hố nên mặt ngoài không mở rộng ra. Chỉ cần không bị tấn công, những chuyện này không còn quan trọng nữa.

Hố đã đào xong, bẫy cũng bố trí tốt, bên trên còn có một lớp cỏ khô, nhìn không ra bên dưới có thể có một cái hố.

Trong hang, người thú vào sống đa phần là con non chưa hóa hình người, giống cái chưa trưởng thành và giống cái đang trong thời kì cho con bú. Có lẽ vì thú triều sắp đến nên trong khoảng thời gian ngắn không có mâu thuẫn gì, sống với nhau rất vui vẻ.

.

Ngải Y vẫn có hơi không hài lòng. Chỗ nàng ta là anh trai Ngải Mạc làm cho, hơi rộng một chút, cuối cùng bị Hắc Lang nhìn trúng, sắp xếp một giống cái đang cho con bú và ba đứa con vào ở cùng.

Vốn đang rộng chỗ, giờ thêm người vào, hết rộng.

Ngải Y mặt ngoài tươi cười, mặt trong vô cùng oán hận Ninh Lạc. Bọn oắt con kia đêm nào cũng tru tréo khiến nàng ta không ngủ nổi.

Còn chưa hết, ban ngày nàng ta ra ngoài, vừa về đã thấy bọn khốn kiếp đó nhảy nhót loạn xạ bên trong, còn cắn đồ của nàng ta. Thức ăn nàng ta cất giữ cũng bị bọn nó gặm một miếng, khiến nàng ta suýt nữa thì tức ngất.

Nhưng dù có không hài lòng thế nào thì cũng không thể đuổi người đi lúc này, bộ lạc khác sẽ coi thường nàng ta.

Nàng ta tưởng rằng Đường Quả cũng bị xếp người vào, còn đi hỏi Đường Quả.

"Chỗ của ta nhỏ lắm. Thủ lĩnh đến còn nói, thêm một người nữa vào là không ở được." Đường Quả cười híp mắt. Lúc đào hang, cô đã tự đo đạc qua, bảo đảm chỉ có thể ở được một người.

Ngải Y không tin, còn đi nhìn, kết quả thật sự chỉ đủ cho một người, lúc này mới cam tâm.

Nàng ta vẫn không thể không than vãn với Đường Quả, "Ý này của Ninh Lạc không được hay cho lắm." Rồi tính toán cổ vũ Đường Quả nhắm vào Ninh Lạc, "A Quả Quả, nếu chỗ của đằng ấy đủ lớn, chắc chắn người khác sẽ vào ở cùng."

"Giờ làm gì có ai đâu?" Đường Quả mỉm cười, "Thủ lĩnh cũng đã đồng ý rồi, nếu Ngải Y có không hài lòng thì cứ nói với thủ lĩnh."

"Tôi đâu có định làm trái ý thủ lĩnh, tôi chỉ nghĩ là, lúc Ninh Lạc đưa ra ý kiến này, không có suy nghĩ cho bộ lạc chúng ta chút nào." Ngải Y ngồi xuống bên cạnh Đường Quả, "A Quả Quả, hay đằng ấy đi nói cho Ninh Lạc chút đi. Yêu cầu này của cô ta có hơi quá đáng, mặc dù chỗ cô ta là ở ngoài kia, nhưng chỗ cô ta cũng lớn mà, có thể chứa thêm được vài người nữa."

Đường Quả nheo mắt lại, "Sao lại phải ta đi nói?"

Ngải Y á khẩu, không nghĩ Đường Quả lại hỏi vậy.

"A Quả Quả, đằng ấy không nghĩ là Ninh Lạc đang cướp danh tiếng của đằng ấy à? Rõ ràng đào hố đặt bẫy là đằng ấy, dùng đá lăn cản thú hoang tấn công cũng là đằng ấy, nhặt được dao sắc cũng là đằng ấy, nhưng rõ ràng người ta chào đón Ninh Lạc hơn là đằng ấy.Tôi bất bình cho đằng ấy lắm. Có lẽ đằng ấy cần thể hiện địa vị và cống hiến của mình nhiều hơn Ninh Lạc, toàn bộ bộ lạc phải biết ơn đằng ấy mới đúng."

"Ninh Lạc mới đến đây có bao lâu mà đã được chào đén như thế rồi. Cha mẹ A Quả Quả cũng là dũng sĩ của bộ lạc, đằng ấy là con gái dũng sĩ, sao có thể thấp hơn ninh Lạc được?" Ngải Y như đang bất bình thay Đường Quả.

Dù Ngải Y có nói thế nào, Đường Quả cũng không chấp nhận, "Ngải Y, có cái gì khoogn hài lòng thì cứ nói thẳng với Ninh Lạc, sao nhất định phải là ta đi nói chứ?"

Nói lâu thế rồi, nước bọt tốn thế rồi mà Đường Quả vẫn không đổi ý. Ngải Y không muốn nói thêm nữa, trong lòng còn giận lây sang Đường Quả.

"Hừ. A Quả Quả thế mà hèn."

Ngải Y ném lại một câu nói, thẹn quá hóa giận rời đi.

Đường Quả ngồi ngoài cửa, cười tít mắt gặm quả khô.

Mấy ngày sau, trong bộ lạc Lạp Đa có tin A Quả Quả ghét Ninh Lạc vì bị Ninh Lạc cướp đi danh tiếng.

Đường Quả vẫn cười tít mắt gặm quả khô, lại chuyện bé xé ra to.

Theo cốt truyện gốc vẫn là Ngải Y châm ngòi ly gián, đã thành công với A Quả Quả. Giờ tuy không châm đến chỗ cô nhưng hiệu quả thì vẫn giống như thế.

Tin đồn cũng chỉ chưa đến hai ngày, tất cả mọi người không thèm để ý.

Đến sáng nay, ai cũng bị một tiếng động rầm trời đánh thức.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio