.
"Cảm giác như đi ăn chực ấy." Tả Nhiên nhíu mày lại, nhưng rồi nhớ ra gì đó, "Có điều cậu ta không từ chối ngồi xe chúng ta."
"Hôm nay cũng tính là đã đạt được mục đích, thân cận với cậu ta hơn?" Ngụy Lượng dò hỏi.
Tả Nhiên gật đầu, "Có thể nói như thế." Hắn cười, "Tao tin chẳng mấy chốc cậu ta sẽ tín nhiệm chúng ta."
"Chúng ta là những người duy nhất đứng bên cậu ta, cậu ta chỉ có thể tin chúng ta thôi, đúng không?" Đôi mắt Ngụy Lượng sáng lên, "Sau đó chúng ta sẽ theo đuổi cậu ta, tao không tin lần này cậu ta không lộ ra bản chất. Cậu ta cố gắng kiếm tiền như thế, một ngày kiếm được mấy vạn, chẳng lẽ không phải để thỏa mãn cái tính ham hư vinh à?"
"Đúng vậy. Mấy ông chủ kia thấy cậu ta đẹp, hấp dẫn, còn trả giá cao như thế, rõ ràng cậu ta biết ưu thế của mình."
Cả hai vừa đi vừa phân tích, hoàn toàn bỏ qua nụ cười tươi sáng khiến mình xúc động. Không ai tin nữ sinh như thế không ham hư vinh. Một ngày nào đó, bọn họ sẽ vạch trần gương mặt đó, khiến cô giống với những nữ sinh khác.
Đường Quả về nhà, Hứa Mỹ Huệ đang ở trong phòng khách. Thấy cô về, bà cười tươi, "Tiểu Quả về rồi hả con?"
"Dạ mẹ." Đường Quả cười lại với bà, "Hôm nay ông chủ rất hào phóng, cho con lì xì . Con bán hàng trích hoa hồng cũng tầm hai vạn."
Hứa Mỹ Huệ nghe vậy, cười cong mắt, "Bé con của mẹ giỏi quá. Thôi muộn rồi, đi rửa mặt đi. Mai là thứ bảy, con có thể nghỉ ngơi."
"Dạ."
Hứa Mỹ Huệ chưa bao giờ cản con gái làm những gì mình muốn, chỉ cần không vi phạm pháp luật, bà hoàn toàn đồng ý cho con đi làm thêm, vừa có thể kiếm tiền vừa rèn luyện bản thân.
Bà hi vọng con gái có thể tự lập, sớm có hiểu biết xã hội chứ không như bà ngày xưa. Khi bà còn trẻ, kiến thức quá ít, thường xuyên bị lừa, thiếu chút nữa đã hủy cả cuộc đời.
Hiện giờ bà đang là một giám đốc chi nhánh, tiền lương không thấp. Tuy không quá giàu nhưng cũng đủ để sống.
Hàng hóa và nhà cửa ở thành phố rất khó mua, để cho con có cuộc sống thật tốt, bà còn làm thêm kiếm tiền nữa. Bà cho thuê phòng ở. Với năng lực của bà, thuê mướn nhà không vấn đề gì. Có điều để duy trì nếp sinh hoạt như trước thì vất vả hơn một chút.
Đường Quả đã muốn đi làm thêm kiếm tiền từ lúc đó. Với vẻ ngoài và tài ăn nói được lòng người, đương nhiên cô đi làm rất thành công. Lên cấp ba, cô đồng ý với Hứa Mỹ Huệ một tháng đi làm tối đa hai lần. Hứa Mỹ Huệ ngạc nhiên với khả năng của con gái, không những không cản mà còn vui mừng ủng hộ cô.
Được mẹ dạy bảo, Đường Quả ở trường bị bôi nhọ thế nào cũng không sụp đổ. Mẹ cô là một người kiên cường, cô cũng muốn kiên cường giống mẹ. Cô không biết bố mình là ai, nhưng từ vài lời của mẹ, cô biết thân phận của bố không bình thường, đã vậy còn từng lừa dối mẹ. Mẹ hay nhắc cô không được để nam sinh lừa gạt, không được yêu đương trước khi vào đại học, càng không được hám lợi hay tiếp xúc với con cái nhà giàu.
.
Chuyện kiếm tiền của con gái, Hứa Mỹ Huệ không chạm tay vào. Con gái có gì muốn mua thì cứ việc mua, chỉ cần dùng tiền của mình thì có tiêu phí đến mức nào bà cũng không hỏi đến. Nhưng mà không được nhận quà xa xỉ của nam sinh, càng không được nhận tiền.
Đường Quả không hiểu vì sao, nhưng vẫn nghe theo.
Ra ngoài trường, cuộc sống của đường Quả yên tĩnh vô cùng. Nơi mẹ con cô sống là một chung cư xa hoa, hàng xóm quanh năm suốt tháng còn không thấy được vài lần, thậm chí đã ở nhiều năm rồi vẫn không quen biết.
Cuộc sống ở chung cư cao cấp nhanh vô cùng, gần như không có ai rảnh rỗi đi tìm hiểu hàng xóm là ai bàn tán thị phi của người ta. Thay vì làm mấy việc đó, động não xem làm sao kiếm được tiền, nâng cao chất lượng cuộc sống tốt hơn nhiều.
Rửa mặt xong xuôi, Đường Quả nằm trên giường, nói với hệ thống, "Trong nhóm có người không?"
[Ký chủ đại đại, có.]
Mỗi khi đến một thế giới mới, cô sẽ báo với mấy người trong nhóm một tiếng, tiện thể kể chuyện ở thế giới đó cho mọi người nghe.
Người trong nhóm đã quen rồi, chỉ tấm tắc khen lạ mỗi khi nghe cô kể.
Đường Quả chào một tiếng, quả nhiên nhiều người online ngay. Sôi nổi nhất vẫn là Tử Vân, Xích Tiêu và Mạc Vân Thiên.
Đường Quả tóm tắt chuyện ở thế giới này cho mọi người biết. Đọc xong, ai cũng cảm thán.
[Xích Tiêu]: Biết là có người rất xấu, không ngờ lại có người xấu đến mức đó.
[Tử Vân]: Có điều tụi này cũng phải được dạy dỗ lại, ai bảo chúng nó động đến muội tử đâu.
[Mạc Vân Thiên]: Đúng thế, ai dám động đến muội tử đúng là xui tám đời.
Những người trong nhóm cạn lời với ba người cuồng em gái kia.
Có Đường Quả xuất hiện, nhóm sôi nổi hơn rất nhiều. Đường Quả phát đồ ăn như mọi khi, mọi người ăn no nê rồi cô mới nhắn tin: "Tử Vân đại ca, tôi muốn hỏi xin Hoàn Lương Nhất Mộng."
"Cứ thoải mái đi," Tử Vân trả lời nhanh gọn, "Ta đã có phiên bản thăng cấp của Hoàn Lương Nhất Mộng, có một ngày một mộng, có một năm một mộng, có hàng đêm một mộng. Muội tử muốn loại nào?"
Đường Quả nghe nói có bản thăng cấp, mắt sáng lên thấy rõ. Nghe nói đến "hàng đêm một mộng", cô dò hỏi, "Hàng đêm một mộng là sao?"
"Hiện tại đây là phiên bản cao cấp nhất, khiến người sử dụng chỉ mơ đi mơ lại một giấc mộng. Nếu người cho thuốc không đồng ý giải trừ, cả đời người sử dụng sẽ phải chịu đựng giấc mơ đó cả đời."
Đường Quả tiếp tục hỏi, "Tôi thích cái này rồi đấy. Tử Vân đại ca, tôi muốn nhiều một chút, hiện tại phạm vi sử dụng khá lớn." Cô nheo mắt lại, thích bịa đặt đúng không? Cô sẽ cho bọn họ "hàng đêm một mộng", khiến họ phải chịu đựng ác mộng mỗi ngày.
Đương nhiên không phải bây giờ.
Tử Vân hiểu ý Đường Quả, nhanh chóng đáp lại, "Hay là ta tạo thành nước thuốc, lại đặt cấm chế lên? Cứ dám bịa đặt, dùng nước thuốc này sẽ dính hàng đêm một mộng."
Tử Vân thích nhất là nghiên cứu các loại đan dược bàng môn tà đạo, chỉ một viên đan đơn giản cũng bị chàng ta biến thành đủ loại đa dạng.
Hiện giờ chàng đang hô mưa gọi gió ở Tiên giới. Ban đầu nhiều người chỉ tưởng chàng ta luyện đan giỏi, không có thực lực nên ép buộc chàng luyện đan. Mời mấy luyện đan sư theo dõi chàng ta, không ngờ rằng toàn bị trúng chiêu hết, về sau không ai dám động đến Tử Vân nữa.
.
Cứ mỗi lần đi tranh đan dược, ai cũng phải hỏi một câu, "Có phải của Tử Vân không?" Nếu là của Tử Vân, có khả năng bọn họ không dám muốn, biết đâu vỏ ngoài đan dược còn bên trong lại là thứ gì đó hại người.
"Đa tạ Tử Vân đại ca, cứ chốt như thế nhé."
Quyết định xong xuôi, Đường Quả hàn huyên với mọi người thêm một chốc nữa rồi đi ngủ.
Hai ngày cuối tuần khá tốt. Chủ nhật mẹ cô không đi làm, còn nấu cơm cho cô.
"Mẹ ơi."
Đến giờ cơm, Đường Quả hỏi Hứa Mỹ Huệ.
Hứa Mỹ Huệ ngẩng đầu lên, mỉm cười, "Sao thế con?"
"Mẹ có tiền tiết kiệm không?"
Hứa Mỹ Huệ kinh ngạc, "Con cần tiền làm gì? Tiền của con không đủ à?"
"Con muốn làm một việc, mẹ cho con vay được không?" Thân phận hiện tại của Đường Quả không tiện để đi vay tiền. Một tuần đi làm thêm một lần, nhiều nhất là được như hôm trước.
Chuyện tương lai cô muốn làm lại không đơn giản. Cô cần có tiền để bắt đầu, tầm trăm vạn là đủ. Trăm vạn không đến thì năm mươi hay ba mươi vạn cũng được, trong tay cô có không ít, Hứa Mỹ Huệ cho thêm cũng tầm chừng đó.
Hứa Mỹ Huệ hỏi, "Tiểu Quả, con định làm gì? Cần bao nhiêu?"
Đường Quả tính toán một chút, "Mẹ cho con vay hai mươi vạn, nửa năm sau con sẽ trả lại. Mẹ cứ yên tâm, con sẽ không làm gì phạm pháp, cũng không tiêu phí."
Hai mươi vạn, Hứa Mỹ Huệ có. Bà nghĩ, con gái mình rất thông minh và hiểu chuyện, hơn nữa tính tiền đi làm thêm của cô trong mấy năm nay cũng được khoảng hai mươi vạn.
"Được, mẹ cho mượn, nhưng nửa năm sau phải trả đủ." Hứa Mỹ Huệ nghiêm túc nói, "Nhớ kỹ, không được tiêu xài linh tinh. Hiện tại con không muốn nói, mẹ cũng tôn trọng bí mật của con."
Đường Quả gật đầu, "Mẹ cứ yên tâm, con đảm bảo sẽ trả đủ."
Cô bắt đầu với tài chính, cổ phiếu cô nhìn trúng chắc chắn là kiếm được, hoàn toàn không mất mát gì. Kiếm tiền trên thị trường chứng khoán không dễ bị theo dõi. Trong không gian hệ thống có không ít đồ tốt, nhưng đồ nào cũng rất quý, rất dễ bị chú ý, mà cô lại không muốn bị chú ý, phiền phức.
Có Hứa Mỹ Huệ giúp sức, ngay hôm đó Đường Quả ném mấy chục vạn vào thị trường chứng khoán, sau đó mặc kệ. Cô đã xem qua, sau một tháng cổ phiếu này sẽ tăng giá, cô sẽ bán đi mua cái khác. Cầu tuyết càng lăn càng lớn, thế giới này cô không cần làm gì nhiều.
"Thống tử, cứ ở đâu có ai nói xấu, đặt điều về ta, mi quay lại hết cho ta. Không chỉ âm thanh rõ ràng mà hình ảnh cũng phải thật sắc nét, hiểu không?"
[Hiểu, ký chủ đại đại.] Hệ thống nghiêm túc đảm bảo. Nó ghét mấy kẻ kia cực kỳ. Thế giới này có nhiều người đã chết trong biển nước bọt vô trách nhiệm của người khác. Thậm chí có những người tương lai xán lạn nhưng vì những lời nói đó mà sụp đổ.
Trong lớp Đường Quả, rất ít người nói xấu trước mặt cô. Nhưng chỉ cần cô đi, các nữ sinh sẽ tụ tập lại bàn tán đủ lời khó nghe. Những người đó soi cô từ trên xuống dưới, không chỗ nào không bàn. Ví như đôi khuyên tai cô đeo liệu có phải lão già bao nuôi cô mua cho không. Hay là, dưới lớp quần áo đẹp đẽ kia liệu có phải một bộ đồ tình thú nào đó. Chỉ có những lời không ai nghĩ đến được, không có lời nào mấy kẻ đó không nói được.
.
Thậm chí bọn họ còn soi cả cặp sách của Đường Quả, đoán già đoán non xem bên trong có áo mưa hay không, ngay cả xúi giục bạn cùng bàn lục cặp Đường Quả cũng làm.
Từ Chỉ ghét Đường Quả, thấy cô không về lớp, lại có người đứng canh ngoài cửa nên liều mở cặp của Đường Quả ra. Đương nhiên bên trong không hề có áo mưa, chỉ có sách vở, gương và một bộ đồ trang điểm.
Nhìn thấy đồ trang điểm, các nữ sinh khinh thường, "Dù không có cái kia nhưng nhìn đồ trang điểm đã biết là nhân phẩm không ra gì rồi. Chắc chắn cô ta bị bao nuôi, chứ một học sinh cấp ba sao lại mang đồ trang điểm đi học? Đã vậy bộ này ít nhất cũng phải vài ngàn, lấy đâu ra? Tớ tin chẳng có phụ huynh nào cho học sinh cấp ba mua đồ trang điểm cả."
"Đúng đúng, còn đang là học sinh, trang điểm cho ai nhìn."
"Ờ, bọn nam thích nhìn đấy. Tớ thấy trong lớp mình không ít người ngắm cô ta." Ánh mắt các nữ sinh quét qua các nam sinh, các nam sinh không dám nói một câu nào.
Họ không ghét Đường Quả như những nam sinh khác trong trường. Đường Quả đi học nghiêm túc, tan học cũng không đi linh tinh, đã đẹp rồi còn là học sinh tốt. Tiếp xúc một thời gian dài nên họ thấy Đường Quả không giống như lời đồn, có điều lại không ai dám đứng ra nói giúp cô một lời. Nhà không có thế lực, chắc chắn sẽ bị chửi cùng, còn dính đến cô. Dù họ có là nam đi chăng nữa, thanh danh cũng quan trọng, bị phê bình là học sinh hư và báo cáo với phụ huynh không dễ chịu chút nào.
Có một số nam sinh hư hỏng nhìn Đường Quả với ánh mắt khác không tốt lắm. Đường Quả quay lại, đồ đã được cất gọn vào trong cặp.
Chẳng ai biết những gì bọn họ làm đều đã bị hệ thống quay lại và lưu trữ.
Đường Quả mở cặp sách ra, nhìn đồ đạc có phần lộn xộn, cúi đầu xuống cười nhạt.
Đến trưa, Tả Nhiên và Ngụy Lượng lại đến tìm Đường Quả.
"Hôm nay để bọn tớ mời cậu ăn đi, hôm trước cậu mời bọn tớ ăn thịt nướng rồi còn gì. Có qua có lại, đúng không?" Tả Nhiên cười lên, rực rỡ như nắng, nhìn thế nào cũng thấy là một cậu trai ấm áp, ai mà ngờ được trong lòng hắn là những suy nghĩ độc ác đâu?
"Được."
Đường Quả không từ chối, đồng ý đi theo lên tầng cao nhất của canteen.
Trên tầng cao nhất có thể tự gọi món, tự chọn tự phục vụ. Tả Nhiên và Ngụy Lượng là con nhà giàu, không ra ngoài ăn thì cũng chỉ ăn ở đây.
Đường Quả theo chân cả hai đi vào, đã có người đến sớm chiếm chỗ. Toàn người quen cả. Tống Châu Thần, bên cạnh là Bạch Phỉ trông có vẻ yếu ớt, xa xa một chút là một nam sinh đang làm đề.
Cô có nhớ nam sinh này, là một trong số những cậu con nhà giàu có tiếng trong trường, đi đâu cũng mang đề toán đi làm, nghe nói một ngày không làm toán sẽ không chịu được. Nghiêm trọng hơn là còn bị dị ứng, nổi mẩn đỏ như mắc bệnh sởi.
Chuyên gia cũng không chẩn ra được anh ta bị bệnh quái gì.
.
Thường Trạm cảm giác có người đang quan sát mình, theo bản năng ngẩng đầu lên. Anh lập tức thấy được một nữ sinh xinh đẹp đang dùng đôi mắt như biết nói nhìn chằm chằm anh.
Bị anh phát hiện, người ta không những không né tránh mà còn cười lên.
Thường Trạm nhíu mày, không hiểu sao người ta lại cười với mình. Đương nhiên, anh cũng không để ý lắm. Hiện tại anh phải làm đề toán, sau đó học ca chiều, tan học thì lên xe về nhà, làm đề đến giờ cơm tối, ăn cơm và đi ngủ...
Đường Quả nhìn Thường Trạm làm toán. Chỗ cô ngồi vừa hay đối diện với Thường Trạm. Thường Trạm cảm giác được người ta nhìn mình nhưng cũng kệ, ai cũng không quan trọng bằng đề toán.
Bạch Phỉ vẫn khá sợ hãi, không dám ngẩng đầu nhìn mấy người khác, nói chuyện cũng chỉ nhỏ giọng nói với Tống Châu Thần. Tống Châu Thần rất tinh tế, hỏi cô muốn ăn gì. Cô nói ăn gì cũng được. Nhà cô nghèo, có gì ăn nấy, không kén chọn. Tống Châu Thần cũng không làm khó cô, lúc chọn đồ ăn sẽ chọn mấy món mình thích trước, sau đó hỏi cô có thích không, nếu không thì đổi món khác.
Vốn dĩ Bạch Phỉ không muốn dính dáng đến Tống Châu Thần. Cô chỉ là một đứa con gái nhà nghèo, ngoại hình cũng chỉ tính là xinh xắn, Tống Châu Thần lại là một nhân vật hô mưa gọi gió trong trường, ngoại hình rất đẹp, ai cũng thích. Ngay cả cô cũng phải thừa nhận, mỗi khi được Tống Châu Thần dịu dàng hỏi chuyện như thế, cô đều căng thẳng vô cùng. Cô luôn cố gắng trốn tránh, nhưng dạo gần đây có nhiều người không mấy thiện ý với cô. Bắt nạt cô chưa đủ, còn vu oan cô ăn cắp. Mấy thứ kia cô không mua được, không ai tin cô không phải trộm. May mà có Tống Châu Thần giúp cô chứng minh trong sạch, loại bỏ hiểu lầm, nếu không cái danh ăn trộm sẽ theo cô mãi.
Tống Châu Thần còn giúp cô rất nhiều nữa. Nếu không có cậu ta, cô có thể sẽ bị bạo lực bằng ngôn từ, giống như cô bạn ngồi đối diện cô vậy. Gần như đi đâu cũng có người nói cô bạn ấy là người không đứng đắn, bị lão già bao nuôi.
Cô cảm thấy cô bạn này không giống như loại người đó. Thành tích của Đường Quả rất tốt, kiểm tra lọt vào top toàn khối. Một kẻ không đứng đắn sao có thể học tốt đến mức đó? Nếu bị bao nuôi, cần gì phải học hành vất vả. Đã vậy còn không có ảnh chụp chứng minh. Năm ngoái, lúc trời trở lạnh, cô có đi ngang qua một nơi, tận mắt thấy cô bạn này mặc váy đẹp đón gió lạnh để làm MC đám cưới. Nếu bị bao nuôi, cần gì phải chịu khổ đến mức ấy.
Dựa vào chuyện của mình, Bạch Phỉ kết luận rằng Đường Quả bị người ta bịa đặt.
Cô nể cô bạn này vô cùng, vẫn còn là học sinh cấp ba nhưng đã có thể tự kiếm được tiền mua những gì mình thích. Cô thì không được cao, lại hướng nội, cũng không có nhan sắc, muốn đi làm thêm như thế cũng không được.