(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

25)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.

Cô cũng muốn đi làm kiếm tiền trợ giúp gia đình, nhưng bản thân vô dụng nên chỉ có thể hâm mộ Đường Quả. Nghĩ đến những chuyện Đường Quả trải qua, ánh mắt cô tràn ngập thương cảm. Cô còn tính may mắn, gặp được Tống Châu Thần, nếu không cô cũng chẳng khác Đường Quả là bao. Giờ Đường Quả quen biết Tả Nhiên và Ngụy Lượng, còn trở thành bạn họ, chắc sẽ tốt hơn đúng không?

Đường Quả nhìn thấy hết biểu cảm của Bạch Phỉ, cảm thấy cô gái này thật ngây thơ. Tống Châu Thần và Ngụy Lượng ác như thế chỉ khiến Đường Quả càng thêm khổ thôi.

Đồ ăn đưa ra, cô yên lặng ăn cơm. Thường Trạm ngồi đối diện cô cũng ngừng làm bài, bắt đầu ăn. Thỉnh thoảng, Đường Quả lại liếc anh một chút.

Hệ thống phát hiện, lén hỏi, [Ký chủ đại đại, Thường Trạm có vấn đề gì à?] Nó nhìn cốt truyện từ đầu đến cuối, [Anh chàng này cuồng toán, không chú ý đến chuyện bên ngoài, cho nên ký chủ không có ân oán gì với anh ta.]

[À đúng rồi, nghe đâu anh ta không làm toán một ngày sẽ không chịu được. Người nhà từng không cho anh ta làm toán, anh ta còn bị dị ứng nổi mẩn đỏ, kỳ lạ thật. Trước giờ tôi chưa từng nghe thấy có bệnh này, có lẽ do tôi ít học rồi.]

Đường Quả bật cười lên khiến những người xung quanh chú ý. Không thể không nói, nụ cười của cô rất hấp dẫn, ngay cả Thường Trạm cũng phải nhìn thêm một lần. Nhưng anh phản ứng rất nhanh, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Tả Nhiên bừng tỉnh, dò hỏi, "Cậu cười gì? Nhớ đến chuyện vui à?"

"Đúng không? Nói chúng tớ nghe đi." Ngụy Lượng cũng hứng thú. Hắn không nhận ra, sự chú ý của hắn với Đường Quả đã ngoài tầm kiểm soát.

Bạch Phỉ nghĩ thầm, cô bạn này đẹp thật. Nhớ đến những nữ sinh bàn tán sau lưng Đường Quả, cô đoán những người đó ghen ghét với Đường Quả nên bịa đặt để tin đồn càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Tống Châu Thần thì không có phản ứng gì. Cậu ta thích Bạch Phỉ, Đường Quả có đẹp thật nhưng cậu ta không hứng thú. Thấy Bạch Phỉ ngơ ngác nhìn Đường Quả, cậu ta huơ tay trước mặt cô, thấp giọng, "Còn không ăn đi."

Bạch Phỉ vội vàng cúi đầu xuống ăn cơm. Cô bạn này đẹp quá, nghe đâu vừa mới vào trường đã được gọi là hoa khôi, chắc có lẽ bị người ta ghét thật rồi.

Thường Trạm ăn xong đầu tiên. Anh liếc Đường Quả rồi ôm đề toán rời đi. Ra khỏi nhà ăn, anh vô thức quay đầu lại, cảm giác có một cặp mắt cứ dán lên lưng mình. Quả nhiên, anh lập tức thấy người ta đang nhìn mình chăm chú. Nhìn thấy anh quay lại, người ta còn cười với anh nữa.

Thường Trạm lạnh lùng quay đầu đi. Anh không hứng thú với nữ sinh kỳ lạ này. Chẳng lẽ anh sai rồi, người ta muốn bám vào anh?

Anh phủ định suy nghĩ đó ngay lập tức. Nếu người ta muốn thế thì Ngụy Lượng và Tả Nhiên cũng được, chắc chắn không phải lý do này.

[Ký chủ đại đại, cô nhìn người ta làm gì, cô...] Hệ thống đột nhiên phản ứng lại, kêu lên, [Là anh chàng kia hả? Đề toán, đúng rồi! Tôi nhớ trước kia ký chủ đại đại là một nhà toán học vĩ đại. Ha ha, tôi hiểu rồi, người ta không làm toán bị dị ứng là do nhìn vật nhớ người, không thấy được ký chủ đại đại sẽ khó chịu.]

-

Editor: Thống tử, mi phản ứng hơi chậm đấyyy

.

Lời đồn về Đường Quả càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả khi Tả Nhiên và Ngụy Lượng thành bạn của cô. Trước mặt bọn họ, không ai dám nói gì về Đường Quả, nhưng chỉ cần cả hai quay người, đảm bảo đủ lời khó nghe sẽ xuất hiện.

Ngoại trừ chuyện bị bao nuôi, bọn họ bàn tán nhiều nhất là chuyện Đường Quả chơi với cả Ngụy Lương và Tả Nhiên, chứng minh cô là gái hư.

Cứ đến trưa, bốn người Tả Nhiên, Ngụy Lượng, Tống Châu Thần và Thường Trạm sẽ ăn cơm cùng nhau. Đường Quả có quen biết với mấy người nên cứ đến giờ ăn là bọn họ lại gọi Đường Quả.

Nhờ có Tống Châu Thần kịp thời hỗ trợ, Bạch Phỉ tin tưởng cậu ta vô cùng, bạn đầu vẫn còn thẹn thùng xa lạ, đến giờ cũng quen thân hơn. Tống Châu Thần đẹp trai, còn dịu dàng như thế, ai mà chịu được chứ. Tuy cả hai chưa chính thức xác nhận nhưng nhìn cách họ ở cùng nhau, ai cũng thấy cả hai thân thiết hơn so với những người còn lại.

"Không cần quan tâm đến lời người ta làm gì, bao giờ cậu thi đậu đại học là ra khỏi đây được rồi." Tả Nhiên an ủi Đường Quả.

Ngụy Lượng cũng nói tiếp, "Đúng, đông quá, chúng tớ cũng không thể làm gì. Nhưng chúng tớ tin cậu không làm những chuyện đó. Hơn nữa chúng ta chơi với nhau, chúng tớ đương nhiên hiểu rõ cậu hơn người ta."

"Đúng đó. Đường Quả này, người ta chỉ ghen tỵ vì cậu đẹp và biết kiếm tiền thôi." Bạch Phỉ nhỏ giọng.

Ba người nói, hai người có mục đích, chỉ có Bạch Phỉ là thật lòng. Trong khoảng thời gian này, cô càng ngày càng thích Đường Quả, còn tận mắt nhìn Đường Quả đi làm. Cô bạn này quá giỏi giang.

Tống Châu Thần không thích nói chuyện, từ lúc hứng thú với Bạch Phỉ đến giờ, cậu ta càng không gần với nữ sinh khác, bao nhiêu sự chú ý đều dồn hết lên người Bạch Phỉ, ngay cả giả vờ an ủi Đường Quả cũng không muốn. Cậu ta chỉ liếc Ngụy Lượng và Tả Nhiên rồi véo mặt Bạch Phỉ, "Sắp thi cuối kỳ rồi, về lớp làm bài với tôi đi."

Bạch Phỉ vội vàng gật đầu rồi chạy theo Tống Châu Thần. Cậu ta ra vẻ ghét bỏ cô nàng đi chậm, dừng bước lại chờ cô đuổi theo, sau đó xách cổ áo cô lên đưa về lớp.

"Tớ cũng phải về lớp làm đề." Đường Quả chào ba người còn lại, ánh mắt lơ đãng đảo qua Thường Trạm. Thường Trạm không lộ biểu cảm gì, vô cùng lạnh lùng. Ý cười hiện lên trong mắt, Đường Quả xoay người rời đi.

Thấy cô biến mất, Tả Nhiên và Ngụy Lượng cũng rời mắt đi, quay sang nhìn nhau. Ngụy Lượng thấp giọng, "Hiện giờ cậu ta càng lúc càng thân."

"Có phải tiếp theo nên tiến thêm một bước không?" Tả Nhiên nheo mắt lại, "Hiện tại cậu ta rất tín nhiệm chúng ta, nếu theo đuổi cậu ta lần nữa, chắc sẽ không bài xích đâu?"

"Chờ thêm một thời gian nữa đi. Sau khi thi được nghỉ, chúng ta tranh thủ lúc này gần gũi hơn với cậu ta, dễ khiến cậu ta mất cảnh giác hơn."

Mọi sự chú ý của Thường Trạm vốn đặt hết lên đề toán nhưng nghe hai người bàn bạc như vậy, anh cau mày lại, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm.

Ngụy Lượng cảm thấy lạ, "Cậu nhìn tôi làm gì?"

"Thường Trạm, chẳng lẽ cậu cũng muốn tham gia?"

"Không hứng."

Thường Trạm lạnh lùng trả lời.

.

"Tôi chỉ muốn nhắc nhở mấy cậu một chút, một vừa hai phải thôi, em ấy không phải loại người như các cậu nghĩ."

Anh không cố ý tìm hiểu Đường Quả, nhưng qua những buổi ăn trưa cùng nhau, anh có thể thấy được đàn em này không giống như Tả Nhiên và Ngụy Lượng nghĩ, ngược lại còn có một khí chất mê người.

Ngay cả hai người kia, dù có tính kế muốn cô lộ bộ mặt thật nhưng nhiều khi anh thấy cả hai còn đang ngầm cạnh tranh với nhau.

Tuy anh không quan tâm đến mấy chuyện này, chỉ hứng thú với mỗi toán nhưng không có nghĩa EQ của anh có vấn đề. Hai người bạn chơi từ nhỏ của anh đang muốn vạch trần bộ mặt thật của Đường Quả, nhưng từ biểu hiện của họ, anh có thể thấy được vài điểm khác lạ. Ví dụ như, Ngụy Lượng luôn đi chọn đồ ăn Đường Quả thích, Tả Nhiên cũng không chịu thua, sẽ đi mua đồ uống cho cô. Mấy thứ này không quý, cô không từ chối. Nhưng mà sau khi cơm nước xong, cô sẽ mua kem hoặc trà sữa cho cả hai.

Mỗi khi nhận được đồ của cô, trông hai người vui thấy rõ. Biểu hiện như thế đâu phải chỉ muốn chứng minh Đường Quả là nữ sinh ham hư vinh. Đây là đang để ý đến cô, nhưng chính bọn họ lại không biết.

"Thường Trạm, cậu nay triết lý quá." Trên gương mặt đẹp trai của Tả Nhiên lộ ra một nụ cười, "Này, không hứng thú thật hả?"

Thường Trạm liếc cả hai, "Đừng có nghĩ vớ vẩn, tôi chỉ nhắc hai cậu thôi. Em ấy không giống như suy đoán của hai cậu, đừng có làm chuyện khiến mình hối hận."

"Hai cậu cho người phát tán tin đồn về em ấy, lại lấy danh nghĩa bạn bè tiếp cận em ấy, đứng bên em ấy, có được tín nhiệm của em ấy là đã đủ ti tiện rồi." Thường Trạm nhớ đến nụ cười của Đường Quả, nhăn mày, "Gặp phải chuyện như thế, người khác đã sớm không chịu nổi, có thể đã chuyển trường, thậm chí thành tích còn đi xuống hay làm ra những chuyện cực đoan khác dẫn đến hậu quả mà các cậu không thể chịu được. Em ấy vẫn ổn định như thế này, chứng tỏ tâm lý rất vững."

"Thường Trạm, cậu nói thế là có ý gì?" Ngụy Lượng khó hiểu. Hắn tưởng những chuyện này đều là chuyện nhỏ, chỉ là một trò chơi thôi, cần gì phải nghiêm trọng như thế.

Chơi xong rồi, bọn họ sẽ bồi thường, không chừng cô còn cảm kích giống như những người trước đó, nào có đến mức như Thường Trạm nói.

"Ý tôi là đừng có quá đáng. Dù tâm lý có vững đến đâu cũng không thể chịu đả kích liên tục được. Đừng quên em ấy còn nhỏ hơn hai người một tuổi, giờ vẫn chưa tròn . Hai người làm thế không thấy em ấy sẽ bị tổn thương à?"

Tả Nhiên cười lên, vỗ vai Thường Trạm, "Đâu có nghiêm trọng đến thế. Thường Trạm này, tôi thấy cậu làm toán trông đỡ chướng mắt hơn đấy. Nói lý rõ dông dài, không khác gì mấy ông bà già nhà tôi cả."

"Đi, đi về lớp, đồ cuồng toán."

Thấy nói cũng không ăn thua, Thường Trạm cũng không nhắc nữa.

Anh nhớ đến nụ cười tươi sáng của nữ sinh kia, trong lòng âm thầm ra quyết định.

Buổi chiều, sau khi tan học, Đường Quả đạp xe về nhà. Thật ngoài ý muốn, ở con phố cách nhà cô không xa có một nam sinh ôm đề toán chặn đường cô lại.

.

"Nói chuyện đi."

Thường Trạm mở miệng trước. Giọng nói của anh lạnh nhạt, không có chút tình cảm nào.

Đối mặt với Đường Quả, đôi mắt đen bình tĩnh vô cùng. Đường Quả đẹp xuất sắc cũng không khiến anh dao động.

Đường Quả cười một chút, "Được ạ, chúng ta đi đâu đây?"

Thường Trạm đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh nhìn dừng ở một tiệm kem. Anh vô thức lên tiếng, "Đến đó đi."

Nói xong, anh cũng ngạc nhiên. Trước nay anh chưa từng đến tiệm kem, ngay cả khi muốn bàn chuyện với người khác anh cũng không chọn những nơi bán đồ ngọt như vậy. Đã thế ở đây toàn mấy người có đôi có cặp. Nhưng lời đã nói ra, không thể rút lại. Thay đổi chủ ý không phải phong cách của Thường Trạm.

Nghĩ lại thì, tuy hiện tại đã sáu giờ nhưng vẫn còn có nắng, nóng như vậy, đi ăn kem cũng được.

Hai người một trước một sau vào tiệm kem. Thường Trạm là nam, đương nhiên sẽ hỏi trước, "Em ăn kem hay uống nước?"

Đường Quả ngồi xuống, tay chống cằm, môi cong lên, "Em muốn ăn kem."

"Vị gì?" Âm điệu của Thường Trạm vẫn ở trên trục hoành. Đôi nam nữ đang ăn kem bên cạnh không thể không nhìn anh.

Cô gái thấp giọng nói với bạn trai, "Nhóc này đang theo đuổi bạn gái à? Giọng lạnh như gì, lại cộng với bản mặt như người ta thiếu nợ mình năm trăm vạn, liệu có thể theo đuổi được không đây?"

Thường Trạm cau mày, quay đầu lại nói, "Chúng tôi là bạn cùng trường, tôi không theo đuổi em ấy."

Sắc mặt cô gái cứng đờ. Bạn trai cô biết nhìn người hơn, cảm thấy Thường Trạm không dễ động đến, vội vàng cười trừ xin lỗi.

Thường Trạm nhướn mày lên, "Không sao, tôi chỉ giải thích thôi, không lại hiểu lầm."

Đường Quả hứng thú nhìn biểu hiện của anh. Thường Trạm hỏi lại, "Muốn vị gì?"

"Tất cả đi ạ, mỗi vị một muỗng, càng nhiều càng tốt. Em thích ăn kem."

Thường Trạm hơi ngạc nhiên nhưng chân anh phản ứng nhanh hơn não, chưa gì đã đứng dậy đi chọn kem ngay.

Chẳng bao lâu, anh đã cầm một cốc nước đá và một ly kem đủ vị đặt trước mặt Đường Quả, "Có nhiều loại, mỗi loại một muỗng, vừa đủ một ly."

"Cảm ơn anh."

Đường Quả nhận ly kem, không khách khí gì mà ăn ngay, vừa ăn vừa khen, "Vẫn ngon như thế."

Thường Trạm không hiểu vì sao đàn em này ăn kem lại vui đến thế. Từ biểu cảm của cô, anh có thể thấy kem khiến cô vui vẻ.

"À phải rồi, anh Thường Trạm muốn nói gì với em?"

Thường Trạm nghiêm túc lại, nhìn chằm chằm Đường Quả, "Em thích Ngụy Lượng à?"

"Không." Đường Quả giật mình, vội vàng lắc đầu, "Em và Ngụy Lượng chỉ là bạn, sao em có thể thích cậu ấy chứ. Anh Thường Trạm cho rằng em tiếp cận cậu ấy là vì có ý gì khác ư?"

"Đương nhiên là không." Trong lòng Thường Trạm thả lỏng. Anh hỏi tiếp, "Vậy Tả Nhiên thì sao?"

"Em với hai cậu ấy chỉ là bạn tốt, em cũng chỉ có mỗi hai cậu ấy là bạn thôi." Trên mặt Đường Quả nở một nụ cười, "Toàn trường đồn đãi về em, em không ngờ rằng hai cậu ấy lại tin em. Em nghĩ là em có thể làm bạn được. Trước khi vào đại học, em sẽ không yêu sớm. Chúng em chỉ là bạn."

.

Ánh mắt Thường Trạm có phần phức tạp, thiếu chút nữa đã buột miệng nói có phải em bị ngu không, hai tên này sao có ý tốt như thế được. Hết thảy đều là âm mưu của bọn họ, bọn họ muốn em lộ mặt ra nên đã kêu người đồn đãi về em, sau đó mới đưa tay ra viện trợ cho em.

Nhưng Thường Trạm kìm xuống. Nghe Đường Quả nói không thích cả hai, anh cảm thấy không cần thiết phải nói ra.

"Em nhớ kỹ lời em nói. Địa vị và thân phận của em thua kém rất nhiều, dính đến cả hai không tốt. Thành tích của em rất khá, hiện giờ hẳn nên nghiêm túc học tập, tương lai đậu vào một đại học tốt rồi nghĩ đến chuyện tình cảm cá nhân sau."

Hệ thống: Cười chết mất, bị thầy giáo già nào đó nhập xác à?

"Em cũng nghĩ vậy. Em đang cố gắng nâng cao thành tích học tập."

"Vậy thì tốt." Thường Trạm mím môi. Thấy Đường Quả vẫn ăn kem, anh buột miệng, "Con gái đừng ăn kem nhiều."

Đường Quả ngẩng đầu lên cười một tiếng ngọt ngào, "Em biết rồi, cảm ơn anh."

Tiếng cười này khiến trong lòng Thường Trạm có chút khác lạ. Anh vội vàng đứng lên, "Tôi đã trả tiền rồi, em ăn xong thì về, tôi đi trước."

"Anh đi thong thả, nhớ chú ý an toàn nha." Đường Quả chào anh, giọng nói vẫn thật dễ nghe.

Dù đã quay lưng nhưng Thường Trạm cũng có thể tưởng tượng ra được đàn em đằng sau đang cười tươi như hoa nở.

Anh ngồi trong xe, nghĩ đến chuyện Đường Quả nói không có ý gì với Tả Nhiên và Ngụy Lượng, trong lòng buông lỏng rất nhiều.

Nói như thế, Tả Nhiên và Ngụy Lượng không thể khiến Đường Quả tổn thương được. Tuy ba người là bạn từ nhỏ của nhau nhưng anh không tán thành hành vi của hai người kia chút nào. Nếu có thể, anh sẽ dùng hết khả năng để bọn họ không tổn thương đến người vô tội.

Những người trước kia có tâm tư riêng thì cũng thôi, nhưng Đường Quả thì khác. Theo như quan sát của anh, đàn em này không xấu chút nào.

Thời gian trôi nhanh, một học kỳ đi qua. Dưới vô số lời đồn, Đường Quả chào đón kỳ thi cuối kỳ.

Sau khi thi xong là khoảng thời gian chờ đợi.

Đến khi báo điểm, toàn trường chấn động. Nguyên nhân là vì thành tích của Đường Quả nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Thành tích của cô vốn rất tốt, nhưng trước nay chỉ đứng trong top là cùng, chưa từng đứng đầu. Nhưng đợt thi này, cô đứng đầu, còn cao hơn người thứ hai đến mấy chục điểm. Người thứ hai không thấp, nhưng cô thì tối đa hết tất cả các môn, trừ ngữ văn mất một điểm.

Thành tích như thế khiến ai ai cũng hoang mang. Người luôn bị công kích lại là một học sinh giỏi ẩn mình, làm sao bọn họ dễ chịu cho nổi? Nhất là những học sinh trong lớp Đường Quả. Không ai dám nói trước mặt cô, nhưng cô đi rồi, bọn họ lại châu đầu ghé tai, càng nói càng khó nghe hơn.

Những người khác trong trường cũng thế. Có lẽ ai cũng thấy, cả thành tích lẫn diện mạo của Đường Quả như đang vả vào mặt bọn họ.

Đối với thành tích không thể chạm đến này, bọn họ chỉ muốn kéo cô xuống, muốn tìm khuyết điểm của cô thì mới thấy cân bằng. Điều này cũng giống như thấy người nước ngoài giàu có thì hâm mộ rồi ghen ghét và tự hỏi vì sao mình không giàu được như thế. Nếu người đó bị lộ ra đời tư không ra gì, những kẻ ghen ghét sẽ cười lên và nói rằng, người có tiền sống loạn thế nhỉ và cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio