Tỉnh ủy Tam cự đầu trao đổi, thời gian không ngắn, Vinh Khải Cao cửa phòng chậm chạp không mở ra.
Bảy giờ năm mươi phút, trên hành lang trở nên náo nhiệt hơn.
Bí thư Thành ủy Tề Hà Đàm Khải Hoa, Chủ tịch thành phố Tề Hà Quách Thanh Hoa, Phó bí thư Thành ủy Trịnh Mỹ Đường đều tụ tập lại. Tất cả mọi người là đến tiếp nhận chỉ thị mới nhất của lãnh đạo Tỉnh ủy.
Các vị lãnh đạo Tỉnh ủy hôm nay hành trình an bài như thế nào, có phải hay không cần tiếp tục tổ chức hội nghị, đều không thể hiểu hết, mọi người trong đầu rất không yên.
Đàm Khải Hoa trên mặt vết cào đã bắt đầu kết vảy, đỏ thẫm, giống như mấy con rết đang giương nanh múa vuốt, dính sát vào nhau, còn có chút buồn cười.
Tuy nhiên Đàm Khải Hoa thần sắc vẫn tự nhiên.
Trải qua chuyện xấu hổ ngày hôm qua, Bí thư Đàm đã trở nên vô cùng bình tĩnh. Thân là cán bộ chức vị cao, rất nhiều người đều có loại năng lực "gắng chịu nhục", tự mình điều tiết này.
Không hai tay tuyệt chiêu đặc biệt, như thế nào lăn lộn quan trường?
Chủ tịch thành phố Tề Hà Quách Thanh Hoa vẫn là có vẻ bệnh hoạn, trên mặt bày ra một khí sắc rất không khỏe mạnh, hai mắt vô thần. Dù là như thế, nhưng vẫn chống đỡ vội tới nhà khách. Buổi tối hôm qua, Tào Thành đại diện Vinh Khải Cao tự mình đến bệnh viện thăm ông, bất kể như thế nào Quách Thanh Hoa cũng phải tỏ vẻ.
Nghe nói ở chỗ nào đó đã xuất hiện liệt sĩ vì xã giao lãnh đạo cấp trên mà ở trên bàn rượu "hi sinh vì nhiệm vụ"!
Nhưng ngược lại, Chủ tịch thành phố Quách vẫn còn có thể tiếp tục cố gắng.
Nhìn thấy Quách Thanh Hoa, Tào Thành vội vàng đi qua, cầm tay của ông ta, giọng điệu mang theo điểm oán giận nói:
- Chủ tịch thành phố Quách, sao ngài lại tới đây? Sức khỏe của ngài không được tốt, hẳn là nên tiếp tục ở lại bệnh viện nghỉ ngơi.
- Cảm ơn Chánh văn phòng Tào đã quan tâm. Tôi đêm qua truyền dịch đã tốt hơn nhiều. Cao huyết áp là một bệnh cũ, cũng không coi là bệnh nặng, chỉ cần đem huyết áp hạ xuống, kiên trì công tác hằng ngày vẫn là không thành vấn đề.
Quách Thanh Hoa vội vàng đứng thẳng lên thân mình, cao giọng đáp, cố gắng bày ra một bộ thần thái sáng láng.
Bí thư Tỉnh ủy tự mình tới Tề Hà, liên tục hai ngày rồi, Quách Thanh Hoa cũng không lộ mặt trước Vinh Khải Cao, chỉ sợ không ổn. Làm không tốt, Tỉnh ủy sẽ lập tức quyết định đưa người khác thay thế ông ta.
Làm lãnh đạo cũng là hữu nan ngôn chi ẩn.
Mọi người chào hỏi lẫn nhau, đều cố ý giảm thấp thanh âm, sợ ầm ĩ lãnh đạo Tỉnh ủy trong phòng.
Mãi cho đến hơn tám giờ, cửa phòng khách quý rốt cục mở ra. Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân, Viên Lưu Ngạn lần lượt đi ra, thần sắc nghiêm túc. Nhìn thấy trên hành lang tụ tập nhiều người như vậy, Vinh Khải Cao chút cũng không cảm thấy bất ngờ, sa sầm mặt, gật gật đầu, ánh mắt ở đảo qua trên mặt Quách Thanh Hoa, lúc này mới hơi lộ ra một chút tươi cười, nói:
- Đồng chí Thanh Hoa đến rồi à? Sức khỏe có khá hơn chút nào không?
Quách Thanh Hoa vội vàng đáp:
- Cảm ơn Bí thư Vinh đã quan tâm. Sức khỏe của tôi khá hơn nhiều, cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng. Truyền dịch xong đã cơ bản không thành vấn đề.
Chỉ trong ngắn ngủn mười mấy phút, Quách Thanh Hoa đã thay đổi sắc mặt bình thường, thậm chí còn hơi lộ ra sắc hồng nhuận, nói chuyện nghe vào trung khí vẫn là dư thừa, quả thật không giống một bệnh nhân cho lắm.
- Phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, làm việc và nghỉ ngơi phải có quy luật. Sức khỏe là tiền vốn của cách mạng.
Vinh Khải Cao lại dặn dò vài câu.
Quách Thanh Hoa liên tục gật đầu, vẻ mặt cảm kích.
Lập tức mọi người vây quanh lãnh đạo Tỉnh ủy đi tới nhà ăn ăn sáng. Vinh Khải Cao lập tức chỉ bảo tổ chức hội nghị. Lần này hội nghị quy mô so với ngày hôm qua không lớn lắm. Ngoại trừ bốn vị lãnh đạo Tỉnh ủy, thì là thành viên bộ máy Thành ủy Tề Hà. Ngay cả thành viên bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố cũng không tham dự.
Trong cuộc họp, Vinh Khải Cao truyền đạt sự chú ý của đồng chí Hoàng Duyệt và cao tầng đối với sự kiện Tề Hà, cũng đề cập đến một số truyền thông nước ngoài đối với sự kiện này dụng tâm kín đáo, bẻ cong đưa tin.
Đồng chí Tề Hà một đám có vẻ vô cùng khẩn trương.
Rốt cuộc không nghĩ tới, việc này không ngờ sẽ diễn biến thành cái dạng này. Bị thế lực phản động nước ngoài lợi dụng làm văn, còn đưa tới sự chú ý của đại nhân vật tầng cao nhất.
Có thể cũng không phải vấn đề ai xử phạt, chỉ sợ mũ cánh chuồn trên đầu đều không bảo đảm.
Tuy nhiên khiến mọi người an tâm một chút là, Bí thư Vinh vẫn chưa đối với sự việc ngày hôm qua nổi giận lôi đình, mặc dù giọng điệu vẫn hết sức nghiêm túc, nhưng không còn vỗ bàn mắng chửi người, chỉ có điều yêu cầu mọi người coi đây là bài học, đề cao cảnh giác. Đối với một số cán bộ phụ trách, nên phê bình nhất định phải nghiêm khắc phê bình, nhất định phải nghiêm túc xử phạt. Thật sự không hợp cách thì nên điều đi liền điều đi, nên mất chức liền mất chức.
- Xảy ra vấn đề, nhất định phải có người phụ trách. Không thể anh đẩy tôi tôi đẩy anh, đá bóng qua lại. Cuối cùng chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không. Làm như vậy, Tỉnh ủy là tuyệt đối không cho phép. Đồng chí Đàm Khải Hoa, điểm này nhất định phải khiến Thành ủy cao độ coi trọng.
Vinh Khải Cao nghiêm túc nói.
- Vâng, Bí thư Vinh, chúng tôi nhất định nhớ kỹ chỉ thị của ngài, kiên quyết quán triệt chứng thực chỉ thị tinh thần của lãnh đạo Tỉnh ủy.
Đàm Khải Hoa không ngừng bày tỏ sự thông suốt quyết tâm, bên trong lại nhẹ nhàng thở ra.
Ông ta sợ nhất là Vinh Khải Cao ngay tại chỗ xử phạt cán bộ. Cứ như vậy, ông ta ngay cả chút đường sống cũng không có. Uy vọng của Bí thư Thành ủy không hề nghi ngờ sẽ bị đả kích thật lớn. Trịnh Mỹ Đường tự nhiên càng thêm đắc ý.
May mà Vinh Khải Cao đối với ông ta vẫn tương đối chiếu cố, hoặc nhiều hoặc ít để lại cho ông ta một tầng thể diện, coi như là bảo vệ cho nỗi khổ tâm của ông ta.
Quả nhiên, Vinh Khải Cao lời nói xoay chuyển, lại nói tới vấn đề bộ máy đoàn kết. Yêu cầu các đồng chí trong bộ máy Thành ủy, nhất định phải giữ nghiêm tổ chức kỷ luật, chặt chẽ đoàn kết, đồng tâm hiệp lực làm xong công việc. Không cần suốt ngày lo tính toán nhỏ nhặt, bằng mặt không bằng lòng, phá hư bộ máy đoàn kết.
- Đối với các bộ phận làm như vậy, Tỉnh ủy ý kiến cho tới bây giờ đều rất rõ ràng, là tuyệt không nuông chiều dung túng, có một xử lý một. Các đồng chí, công tác nhất định phải mọi người cùng nhau làm thì mới có khả năng tốt được. Làm ra thành tích cũng là mọi người chứ không phải người nào khác. Các vị đang ngồi ở đây cũng đều có chức vụ nhất định, chịu nhiều năm giáo dục của Đảng, giác ngộ cao hơn, tư tưởng cảnh giới cao hơn. Chủ nghĩa anh hùng cá nhân là không được, tính toán nhỏ nhặt càng thêm không được. Mọi người nhất định phải chú ý.
Vinh Khải Cao ánh mắt rất nghiêm khắc đảo qua trên mặt các cán bộ. Trịnh Mỹ Đường vội mỉm cười, không gật đầu, tựa hồ đối với chỉ thị của Bí thư Vinh rất đồng tình, rất có tính dẫn dắt.
Vinh Khải Cao lời nói này rốt cuộc là hướng về phía ai, Trịnh Mỹ Đường trong lòng đương nhiên là biết.
Lại không quản Đàm Khải Hoa rốt cuộc là cán bộ của ai, Vinh Khải Cao vị trí kia, ông đều phải bày ra làn điệu như thế. Bí thư Tỉnh ủy chẳng lẽ còn có thể cổ vũ cán bộ phía dưới làm ra "âm mưu quỷ kế" gì hay sao?
Hội nghị chưa đến một giờ liền kết thúc, lãnh đạo Tỉnh ủy lập tức trở về Hồng Châu.
Đàm Khải Hoa, Quách Thanh Hoa tự nhiên là muốn giữ lại, nói cái gì là đường xá xa xôi, mời lãnh đạo Tỉnh ủy ở lại dùng cơm.
Trở lại Hồng Châu, buổi chiều vừa lên cơ quan, Vưu Lợi Dân liền nói với Phạm Hồng Vũ:
- Tiểu Phạm, cậu vào phòng một chút.
Phạm Hồng Vũ vội vàng đi vào theo, trong lòng hơi có chút kinh ngạc. Nhìn tư thế này của Vưu Lợi Dân, dường như có chuyện khá trọng yếu cần chỉ điểm hắn. Công tác hàng ngày, Vưu Lợi Dân bình thường đều thuận miệng chỉ bảo, rất ít thận trọng như vậy.
Đứng trước bàn làm việc của Vưu Lợi Dân, Phạm Hồng Vũ chờ Vưu Lợi Dân chỉ thị.
- Ngồi đi!
Vưu Lợi Dân trước ngồi xuống, hướng chiếc ghế đối diện bàn làm việc ra hiệu.
Phạm Hồng Vũ liền khẳng định, thật sự có sự tình sắp xảy ra.
- Đối với chuyện ngày hôm qua, cậu cảm thấy thế nào?
Khi Phạm Hồng Vũ ngồi xuống, Vưu Lợi Dân liền trực tiếp hỏi.
Phạm Hồng Vũ đối với sự kiện ngày hôm qua từ lâu đã làm ra phân tích, lập tức đáp:
- Chủ tịch tỉnh, vấn đề ba mươi năm lịch sử lưu lại, dùng sức mạnh đè ép khẳng định là ép không được. Trọng điểm còn ở phát triển kinh tế. Nông trường Triều Dương tình huống tuy rằng khá đặc thù, nhưng phát triển kinh tế trì trệ không tiến, tài chính túng quẫn, công nhân viên chức cuộc sống khó khăn, nhưng điều này lại có tính phổ biến. Kinh tế huyện Vân Hồ cũng không tốt. Nếu phát triển kinh tế không đi lên, cho dù đem cán bộ phụ trách nông trường Triều Dương và huyện Vân Hồ triệt tiêu hết cũng không giải quyết được vấn đề, sẽ còn tiếp tục phát sinh mâu thuẫn xung đột.
- Ừ, ý kiến này là khá chính xác. Bí thư Vinh, đồng chí Viên Lưu Ngạn cùng tôi cũng đều thấy như vậy.
Vưu Lợi Dân gật đầu, nói.
Phạm Hồng Vũ liền nhìn thẳng Vưu Lợi Dân, chờ ông ta nói tiếp. Vưu Lợi Dân đặc biệt mời hắn vào nói chuyện, tuyệt sẽ không chỉ hỏi một chút ý kiến của hắn.
- Là như thế này, chúng tôi thương lượng một chút, nông trường Triều Dương tình huống nhất định phải thay đổi. Thủ trưởng cũng từng chỉ thị qua, nông trường và lâm trường quốc doanh đều phải nhét vào cải cách thí điểm. Nông trường Triều Dương có thể làm thí điểm. Bí thư Vinh tự mình đề nghị, cho cậu đến nông trường Triều Dương đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy, phụ trách lãnh đạo nông trường Triều Dương làm thí điểm cải cách. Cậu trước kia ở Ngạn Hoa, ở phương diện công tác này có kinh nghiệm, còn lấy được thành tích nhất định.
Vưu Lợi Dân nói không vội vàng không hấp tấp.
- Tôi đến nông trường Triều Dương?
Phạm Hồng Vũ chấn động, đây thật đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Mặc dù năm kia, lúc hắn đến trường đảng Tỉnh ủy tham gia học tập, cũng đã thực tập làm thư ký một thời gian, nhưng chính thức được bổ nhiệm làm thư ký thì mới là tháng sáu năm ngoái, cho tới nay chưa đầy một năm. Cái này phải phóng ra ngoài rồi sao?
- Chủ tịch tỉnh, nông trường Triều Dương là cấp huyện đoàn….
Phạm Hồng Vũ "nhắc nhở" Vưu Lợi Dân một câu.
Tôi đây chỉ mới là cấp Cục phó, ngay cả một năm cũng còn chưa làm hết. Mặc dù nông trường Triều Dương ở trong mắt rất nhiều cán bộ chẳng đáng là cái gì, với những đơn vị cấp huyện Cục khác thì không thể so sánh, nhưng cấp bậc cũng là cứng rắn còn tại đó, nửa điểm nghiêm túc.
Bí thư Đảng ủy nông trường Triều Dương trăm phần trăm là cấp Cục trưởng.
Vưu Lợi Dân khoát tay, nói:
- Điều này không cần cậu quan tâm, cấp bậc không là vấn đề, không cần bám vào một khuôn mẫu dùng người. Mấu chốt là công tác nhất định phải làm tốt. Vì giảm bớt mâu thuẫn quần chúng giữa nông trường Triều Dương và huyện Vân Hồ, cậu có thể kiêm nhiệm chức Phó bí thư huyện ủy huyện Vân Hồ, phương diện công tác tương đối khá phối hợp. Hơn nữa ở huyện Vân Hồ còn có thể phân công quản lý công việc cụ thể, ví dụ như doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ. Cậu có ý kiến gì thì cứ nói chuyện đi.
Phạm Hồng Vũ từ trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói:
- Chủ tịch tỉnh, nếu không đi không được, như vậy chức Phó bí thư huyện ủy, tôi không nghĩ kiêm nhiệm. Nếu như có thể, tôi muốn làm Chủ tịch huyện Vân Hồ.
Vưu Lợi Dân hai hàng lông mày dương lên, nhìn Phạm Hồng Vũ, vừa buồn cười lại vừa kinh ngạc.
Tiểu tử này thật đúng là nửa điểm cũng không khiêm tốn!