- Vậy cậu nói một chút xem, cậu vì sao lại muốn làm Chủ tịch huyện Vân Hồ?
Vưu Lợi Dân rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, bất động thanh sắc hỏi.
Làm việc với Phạm Hồng Vũ gần một năm, sớm chiều ở chung, Vưu Lợi Dân nhiều khi sẽ quên mất tuổi của Phạm Hồng Vũ, vẫn xem hắn như Tào Thành mà đối đãi. Trên thực tế, vốn đệ nhất thư ký UBND tỉnh Phạm Hồng Vũ làm được rất xuất sắc. Chẳng những an bài công việc gọn gàng ngăn nắp, còn hiệp trợ văn phòng lãnh đạo, phối hợp không ít quan hệ. Đệ nhất thư ký của UBND tỉnh, mặc kệ cấp bậc như thế nào, thực tế đảm nhiệm loại chức vụ nào, đều được cán bộ cơ quan xem như một thành viên của văn phòng lãnh đạo.
Văn phòng có rất nhiều công việc cần an bài, lại còn phải phối hợp với đệ nhất thư ký của Tỉnh ủy, sau khi Phạm Hồng Vũ "thẩm duyệt" xong thì mới có thể đánh nhịp quyết định cuối cùng.
Phạm Hồng Vũ nếu mở miệng chắc chắn sẽ có lý do của hắn.
Phạm Hồng Vũ cười, nói:
- Chủ tịch tỉnh, nói thật, tôi có chút đoán không ra vì sao Bí thư Vinh lại có đề nghị như vậy...
Dựa theo nguyên tắc sử dụng cán bộ nhất quán của Vinh Khải Cao, ông khá coi trọng cán bộ thành thục điềm đạm, chắc chắn. Tào Thành xem như là "dị số". Dù là như thế, Tào Thành tuổi tác cũng lớn hơn Phạm Hồng Vũ một con giáp, nhưng vẫn là cán bộ cấp Phó giám đốc trẻ tuổi nhất mà Vinh Khải Cao đề bạt qua. Nông trường Triều Dương xảy ra nhiễu loạn lớn như vậy, khiến cho toàn bộ thế giới đều biết, còn kinh động đến đồng chí Hoàng Duyệt. Vinh Khải Cao "bình thường" thủ pháp xử trí hẳn là phải phái một vị cán bộ kinh nghiệm phong phú, lão luyện thành thục đi thu thập cục diện rối rắm này. Ai ngờ Vinh Khải Cao không ngờ trực tiếp khiến Phạm Hồng Vũ đi.
Bỏ qua một bên tuổi tác của Phạm Hồng Vũ, chỉ cần với thân phận thư ký Chủ tịch tỉnh, liền không giống như bình thường. Bình thường mà nói, Phạm Hồng Vũ ra ngoài đảm nhiệm, chỉ có thể là Vưu Lợi Dân chính mình đề xuất, ai cũng không thể bao biện làm thay. Cho dù là Vinh Khải Cao, cũng có chút đi quá giới hạn rồi.
Vinh Khải Cao và Vưu Lợi Dân thương lượng, trực tiếp khiến Phạm Hồng Vũ đi, thật sự rất thái quá, nằm ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ, phỏng chừng chuyện này một khi thật sự chứng thực đi xuống, sẽ làm cho rất nhiều người mở rộng tầm mắt.
Vinh Khải Cao đề nghị này, nhất định là có lý do đặc biệt khác, Phạm Hồng Vũ tạm thời đoán không được.
- Nhưng bất kể là ai đi nông trường Triều Dương, nhiệm vụ thiết yếu chính là hóa giải mâu thuẫn, bình ổn tình thế, đem oán hận chất chứa ba mươi năm tiêu trừ sạch. Một khi đã như vậy, đây cũng không phải là nông trường Triều Dương đơn phương có thể hoàn thành nhiệm vụ, không có huyện Vân Hồ phối hợp, ai cũng không có biện pháp. Tôi nếu ở Vân Hồ treo cái chức Phó bí thư, bản chức vẫn là người phụ trách nông trường Triều Dương. Ở trong bộ máy Vân Hồ, tôi chỉ là một người khác loại. Đến lúc đó một đống người theo tôi cãi cọ, có thể chân chính sử dụng tinh lực, vẫn chưa tới một phần ba. Hai phần ba tinh lực, đều ở người khác.
Vưu Lợi Dân nhìn Phạm Hồng Vũ, như cười như không.
Ông ta thừa nhận, Phạm Hồng Vũ lời nói này có thể xem như là một lý do. Nhưng tuyệt đối không phải là lý do duy nhất. Người này trong còn có ý tưởng khác, Vưu Lợi Dân cũng muốn nghe một chút.
Phạm Hồng Vũ bị Vưu Lợi Dân nhìn, hơi ngượng ngùng, gãi đầu, cười ha hả, nói:
- Chủ tịch tỉnh, ngài như vậy, tôi cảm thấy khá khẩn trương đấy... Tôi đã nghĩ, phải hóa giải mâu thuẫn này, chỉ bằng kinh tế nông trường Triều Dương đi lên thì còn chưa đủ. Kinh tế của huyện Vân Hồ cũng phải đi lên, mọi người cùng nhau tiến bộ mới được. Bằng không, nông trường Triều Dương phát triển kinh tế rồi, công nhân viên chức nông trường ăn ngon uống sướng, còn quần chúng Vân Hồ thì trơ mắt nhìn, không có cái gì ăn, mâu thuẫn chỉ sợ càng thêm trở nên gay gắt.
- Chờ một chút.
Vưu Lợi Dân bỗng nhiên mở miệng cắt đứt, khóe miệng hiện lên một chút ý cười.
- Cậu đây ý là nói, chỉ cần cậu đến nông trường Triều Dương, kinh tế của bọn hắn nhất định có thể đi lên, công nhân viên chức nông trường liền nhất định có thể ăn ngon uống sướng? Nhất định có thể làm cho quần chúng Vân Hồ nhìn đỏ mắt?
Vưu Lợi Dân liên hồi hỏi.
Sớm biết rằng Phạm Hồng Vũ không phải là nhân vật khiêm tốn, nhưng nói được như vậy giống như là ván đã đóng thuyền, có phải hay không hoành tráng đến quá phận rồi sao? Trước mặt Chủ tịch một tỉnh như mình mà nói lời như vậy, cũng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi à?
Phạm Hồng Vũ liền cười, nói:
- Chủ tịch tỉnh, nông trường Triều Dương diện tích trăm dặm, nhân khẩu ba chục ngàn người, so với thị trấn Phong Lâm còn không lớn lắm. Huống chi bọn họ là ở khu hồ, giao thông tiện lợi, điều kiện tự nhiên so với thị trấn Phong Lâm tốt hơn rất nhiều.
- Thị trấn Phong Lâm diện tích hai trăm ki-lô-mét vuông, nhân khẩu sáu bảy chục người, với điều kiện tự nhiên như vậy, chỉ trong một hai năm, tôi đã có thể làm ra cái hình thức Phong Lâm, nhà xưởng mấy ngàn công nhân, cứng rắn ở vùng núi xây dựng một thị trấn trung tâm.
Lấy điều kiện nông trường Triều Dương, cùng với thân phận đệ nhất thư ký UBND tỉnh của Phạm Hồng Vũ phóng ra ngoài, đối với một nông trường chỉ bằng một nửa thị trấn Phong Lâm, kinh tế làm không đi lên, Trưởng phòng Phạm trở về nhà bán khoai lang cho rồi.
Vưu Lợi Dân không lời nào để nói, vị thư ký này của ông, quả thật có tiền vốn hoành tráng như thế.
- Đây không phải là toàn bộ lý do chứ?
Một lát sau, Vưu Lợi Dân hỏi.
- Không phải!
Phạm Hồng Vũ trả lời vô cùng gọn gàng dứt khoát.
- Vân Hồ nằm trong bốn huyện thí điểm mà văn bản của tỉnh đã quy định rõ ràng. Đến hiện tại, nửa năm đã trôi qua, ba huyện khác đều có đại động tác không ngừng, tích cực thăm dò, duy chỉ có Vân Hồ trên căn bản là ấn binh chưa động. Báo cáo bọn họ thật ra đánh lên rất nhiều, tất cả đều là đòi tiền và quyền. Tiền ở tỉnh đã cho; quyền cũng cho, sau đó lại không thấy động tĩnh. Hơi có chút không đúng.
Hắn là thư ký Chủ tịch tỉnh, huyện Vân Hồ gửi báo cáo lên, hắn tất cả đều xem qua, hơn nữa còn cho nó là văn kiện trọng yếu, đệ trình Vưu Lợi Dân ưu tiên xử lý. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, huyện Vân Hồ là lừa dối tỉnh, ưu đãi trước rơi vào túi rồi nói sau.
Chuyện như vậy, quần chúng phổ thông nghe tới, quả thực là lời nói vô căn cứ, không thể tin nổi.
Như thế nào ở huyện lại dám lừa dối tỉnh?
Hướng tỉnh giơ tay đòi tiền và quyền, tiền tới tay cũng không làm việc, mũ cánh chuồn có còn muốn giữ lại hay không?
Điều đó không có khả năng!
Trên thực tế, đây cũng là thái độ bình thường trong quan trường.
Quan trường có câu vè là: một bậc dụ dỗ một bậc, vẫn dụ dỗ đến nội các Chính phủ!
Nói đúng là loại tình huống này.
Có lợi nhất định phải có dù nhiều hoặc ít. Về phần công tác, có thể làm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, thượng cấp nhắn nhủ nhiệm vụ, thật sự kết thúc không thành cũng không quan hệ. Không phải là làm chút báo biểu sao? Nuôi dưỡng vài cây bút lợi hại một chút sẽ đem hết thảy đều làm tốt.
Vưu Lợi Dân liền khẽ "hừ" một tiếng.
Ông cũng không phải là lãnh đạo có thể tùy tiện lừa dối. Trong khoảng thời gian này khá bận, Vưu Lợi Dân còn chưa có bày ra thủ đoạn. Vốn định tháng sau sẽ chuyển động đến bốn huyện thí điểm một chút, tìm hiểu thật kỹ. Hiện tại đột phát "không ngờ", Vinh Khải Cao đề nghị Phạm Hồng Vũ phóng ra ngoài, đến nông trường Triều Dương, Vưu Lợi Dân kế hoạch đi tuần này dường như cần chút sửa đổi.
- Huyện Vân Hồ có tổng cộng tám nông trường ngư trường quốc doanh các loại, ngoại trừ nông trường Triều Dương là lệ thuộc trực tiếp Tề Hà quản lý còn lại bảy cái đều là Vân Hồ quản lý. Lúc trước ở tỉnh quyết định đem huyện Vân Hồ định làm huyện thí điểm, chủ yếu cũng là làm thay đổi phương thức nông trường và ngư trường quốc doanh. Chỉ cần làm ra một nông trường Triều Dương, cho dù thay đổi chế độ thành công, kinh nghiệm cũng chưa nói tới là vô cùng phong phú. Tôi cho rằng, nếu tám nông trường và lâm trường có thể đồng thời làm chế độ thay đổi thì kinh nghiệm liền tương đối phong phú. Bất kể thành bại như thế nào cũng có thể hảo hảo tổng kết một chút. Tạm giữ chức Phó bí thư, phân công quản lý công tác nông trường ngư trường thay đổi chế độ, dính đến phương phương diện ích lợi, tôi sợ hoàn toàn không có biện pháp phối hợp.
Phạm Hồng Vũ nói rất nghiêm túc.
Cho nên, hoặc là đừng để cho tôi quản lý một đống việc kia, nhưng nếu chuyên môn quản lý nông trường Triều Dương vậy thì phải cho tôi đầy đủ quyền lực.
Đây đúng là phong cách nhất quán của Phạm Hồng Vũ.
Phạm Nhị ca là đàn ông, không kiên nhẫn làm “vợ bé” bị khinh bỉ. Đến lúc đó đừng nói công tác làm không tốt, lại phải chịu một bụng uất khí.
Vưu Lợi Dân khẽ gật đầu.
Phạm Hồng Vũ ở bên cạnh ông đã một năm, nhìn vấn đề càng lúc càng lớn khí. Hơn nữa, giống như Phạm Hồng Vũ đã nói, hắn vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, đã có thể đem thị trấn Phong Lâm phát triển nhanh chóng, chẳng lẽ làm một năm thư ký Chủ tịch tỉnh lại về tay không? Nông trường Triều Dương cấp bậc mặc dù là Cục trưởng, thực tế phạm vi quản hạt và nhân khẩu vẫn chưa bằng một nửa thị trấn Phong Lâm. Khiến Phạm Hồng Vũ đơn quản một nông trường Triều Dương, ở trong mắt người khác nhất định là tài bồi. Chưa đến một năm làm Phó cục trưởng đã lên đến chức Chánh, mặc dù là nông trường, nhưng dù gì cũng là nhân vật số một đơn vị cấp huyện cục. Nếu cán bộ cấp cục phó bình thường của cơ quan điều đến nông trường làm Bí thư, nhất định là không vui. Trên cơ bản liền có ý nghĩa đứng sang bên cạnh rồi. Nhưng đối với Phạm Hồng Vũ mà nói, thì không tồn tại vấn đề này. Chỉ cần Vưu Lợi Dân còn ở lại tỉnh Thanh Sơn, đến thời cơ thích hợp, sẽ giao trọng trách cho hắn.
Bổ nhiệm này một khi công bố, khả năng % cán bộ trở lên đều sẽ cho rằng, đây là Vưu Lợi Dân nhọc lòng bồi dưỡng thư ký của ông. Phạm Hồng Vũ thật sự quá trẻ tuổi, chưa đến hai mươi bốn tuổi đã là cấp Cục trưởng, cho dù phóng tới hệ thống đoàn thanh niên cũng đều rất chướng mắt. Đơn giản trực tiếp ném đến nông trường, tránh đi "chủ lưu giai tầng" trong quan trường, trước tiên đem cấp bậc nâng lên, nhân tiện gia tăng kinh nghiệm lý lịch.
Nhưng Vưu Lợi Dân là chân chính hiểu biết Phạm Hồng Vũ, thật sự cảm thấy, khiến Phạm Hồng Vũ đi quản một nông trường, là sự thật "lãng phí" rồi.
Nếu Phạm Hồng Vũ cũng không sợ gian nan, nguyện ý đảm đương gánh nặng, Vưu Lợi Dân cần gì phải ngăn trở?
- Cậu quyết định, thật muốn tranh giành chức Chủ tịch huyện?
Vưu Lợi Dân quan sát hắn, hỏi.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, tôi quyết định như thế. Vì chỉ như thế, trong việc xử lý mâu thuẫn giữa nông trường và huyện Vân Hồ, cán bộ quần chúng phía dưới mới tin tưởng tôi là công bằng. Bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt.
Vưu Lợi Dân không khỏi mỉm cười.
Ý nghĩ này thật ra rất chính xác.
- Được rồi, tôi đây đi kết nối với Bí thư Vinh.
Theo giọng điệu của Vưu Lợi Dân mà xem, việc này cơ bản ván đã đóng thuyền, Vinh Khải Cao sẽ đồng ý. Đều nạy ra góc tường của Vưu Lợi Dân, còn không cho người ta nhân cơ hội nâng cao điều kiện?
- Chủ tịch tỉnh, tôi còn có một yêu cầu nhỏ.
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên trở nên cợt nhả, vẻ mặt hơi cổ quái.
- Nói đi!
- Nếu để cho tôi đi Vân Hồ, ngài cấp cho tôi một khoản tiền, khoảng một triệu.
- Không được!
Vưu Lợi Dân quả quyết cự tuyệt.
- Chuyện tiền bạc, chính cậu nghĩ biện pháp đi. Cho cậu đến Vân Hồ làm phát triển kinh tế, là cho cậu phát huy bản lãnh của mình, tìm tôi tống tiền, tính năng lực gì?
- Chủ tịch tỉnh, đây thật đúng không phải là vì phát triển kinh tế. Nếu thời gian dư dả, tôi có thể lấy được tiền, cũng không dám đánh ngài gió thu. Mấu chốt là thời gian không kịp, khoản tiền này khả năng lập tức phải dùng...
Phạm Hồng Vũ càng thêm thần thần bí bí nói.
Vưu Lợi Dân đều bị hắn đem lòng hiếu kỳ câu lên.