Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

chương 58: 58: cầu cứu cao nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoắc Ninh cả người ướt sũng mồ hôi lạnh đi ra từ trong nghĩa trang.

Trời đã tối đen, bên trong nghĩa trang gió lạnh thổi vào từng cơn, hắn không muốn ở lại chỗ này thêm một giây phút nào nữa.

Vì để đảm bảo thi thể Tống Nhu không bị thối rữa quá nhanh, bên trong nghĩa trang sơ sài để đầy khối băng.

Mặc dù như vậy nhưng cũng đã trôi qua mấy ngày rồi, trong sảnh đường chỗ Tống Nhu nằm tràn ngập mùi thối...

“Ọe...!Thật sự là chịu không nổi, quá ghê tởm!”

Hoắc Ninh phủi phủi ống tay giống như muốn phủi sạch mùi xác thối từ trên người xuống vậy.

Phi Tuyền và Nam Phong là hai tên sai vặt của hắn, một người cầm hương hoàn, một người cầm quạt.

Hai người vừa xông hương vừa quạt, vẻ mặt đều rất đau lòng.

Phi Tuyền và Nam Phong đều là danh cầm từ thượng cổ, Hoắc Ninh thích mấy chuyện phong nhã nên cũng rất thích đánh đàn, người hầu bên cạnh đều dùng tên của đàn để đặt.

Hắn còn có hai nha đầu thiếp thân nữa, một người tên Độc U, một người tên Lục Khởi.

“Công tử quá vất vả rồi, lại còn đặc biệt chạy đến đây một chuyến.

Nếu để phu nhân biết thì chắc chắn sẽ đau lòng chết đi sống lại.

Công tử, chúng ta mau về phủ đi, bảo Lục Khởi hầu hạ công tử tắm rửa, sau đó lại uống một chén canh bổ tỳ tiêu ẩm mà Độc U nấu.”

Giọng nói Phi Tuyền cực kỳ gấp gáp, hắn đau lòng Hoắc Ninh là thật, nhưng bản thân hắn sợ hãi cũng là thật.

Hắn đã cố hết sức không nhìn về phía thi thể kia, thế nhưng chỉ vô tình quét mắt đến vài lần thôi cũng khiến hắn hồn vía lên mây.

Chỗ này thực sự là hắn không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa, cũng không biết công tử nhà hắn bị làm sao, tự nhiên lại quan tâm đ ến vụ án của lão gia.

Hoắc Ninh ho nhẹ hai tiếng, đẩy hương hoàn trên tay Phi Tuyền ra, “Để xa ra! Cái này là các tỷ muội trong Xuân Hương lâu hay dùng, ngươi xông ta làm gì?”

Phi Tuyền cười khổ, “Công tử của ta ơi, mùi trên người ngài bây giờ chỉ có cái này mới át mùi đi được thôi.

Mùi này hơi nồng nặc thế nhưng ít ra thì vẫn không mạnh bằng mùi trên người ngài!”

Hoắc Ninh vốn là bị mùi xác thối xông lên khiến hắn đầu váng mắt hoa, hiện tại lại ngửi thấy mùi phấn hương nồng nặc cay mũi, lập tức khuấy động dịch vị trong dạ dày hắn muốn trào ra ngoài.

Hắn trợn mắt nhìn Phi Tuyền, “Công tử nhà ngươi là nam nhân đội trời đạp đất, dùng cái này làm gì? Cút!”

Nói xong hắn tiến lên trước mấy bước, không rời đi hẳn mà chỉ đứng đó nhìn mấy con phố dài ở phía xa.

Phi Tuyền hậm hực cất hương hoàn đi, Nam Phong ở bên cạnh cũng đi theo Hoắc Ninh lên phía trước nhìn xung quanh, “Công tử đang chờ cái gì thế? Giờ trờ đã tối rồi, chúng ta không về phủ à?”

Hoắc Ninh hừ lạnh, “Ta phải đợi người!”

Nam Phong và Phi Tuyền quay sang nhìn nhau, Nam Phong hơi kinh ngạc nói, “Công tử phải đợi ai?”

“Ta muốn đợi Từ Hà, ta đã nói qua với hắn rồi, hôm nay hắn phải qua đây để nghiệm thi lại một lần nữa.”

Nam Phong và Phi Tuyền đều cực kỳ kinh hãi, Phi Tuyền lắp bắp, “Công tử ơi, ngài...!ngài muốn học Từ ngỗ tác nghiệm thi? Công tử, lão gia có biết chuyện này không? Phu nhân có biết không?”

Hoắc Ninh hất hàm, “Mẫu thân không cần biết công việc bên ngoài của nam nhân, còn chỗ phụ thân...!chờ ta thu được kết quả rồi mới nói cho ông ấy biết là được rồi.” Nói xong Hoắc Ninh lại trợn mắt, “Hai người các ngươi, bịt chặt miệng vào cho ta!”

Phi Tuyền và Nam Phong mím chặt môi, mặt như đưa đám đáp lời.

Vừa nói xong thì ở phía cuối con phố dài có một bóng người nhỏ gầy chậm rãi xuất hiện.

Vóc người Từ Hà thuộc loại trung bình, người rất gầy, gầy y như cây trúc đang treo lủng lẳng một cái thùng đồ nghề bên hông, nhìn hắn bước đi cực kỳ khó nhọc.

Hoắc Ninh nhìn Từ Hà, lông mày nhíu chặt lại, từ nửa năm trước sau khi lão ngỗ tác già của phủ nha Tri phủ chết vì bệnh, nên phải dùng đến ngỗ tác mới này.

Ngỗ tác mới này trước đây chỉ là một tên sai vặt trong Huyện nha nhỏ bé nào đó ở Cẩm Châu, nghe nói chỉ mới làm được vài vụ án, huống chi nhìn dáng vẻ chỉ đeo rương bước đi thôi mà đã thở không ra hơi thế kia, chắc chắn là một kẻ không đáng tin.

Hoắc Ninh thở dài nhưng cũng không còn cách nào khác, ngỗ tác vốn là nghề thấp hèn, mà lại là nghề phải dựa vào kỹ thuật và kinh nghiệm để kiếm cơm.

Từ Hà còn trẻ tuổi như vậy, lại chưa tiếp xúc với án mạng nhiều, nghĩ thôi cũng biết trình độ đến đâu rồi.

Nếu như lão ngỗ tác kia không bệnh chết thì tốt rồi.

Hoắc Ninh vẫn còn mải suy nghĩ lung tung thì Từ Hà đã thở hồng hộc chạy đến.

“Công tử, tiểu nhân, tiểu nhân đến rồi...”

Hoắc Ninh hơi không kiên nhẫn lườm hắn một cái rồi khẽ hất hàm, “Sao ngươi đến muộn vậy?!”

Từ Hà khom người xuống cười lấy lòng, “Chiều nay tiểu nhân sắp xếp lại công văn cũ của phủ nha nên giờ mới đến muộn.

Công tử, hiện tại liền bắt đầu nghiệm thi sao?”

Hoắc Ninh thở dài, quay đầu lại nhìn thoáng qua nghĩa trang u ám phía sau, thật sự rất không muốn bước vào.

“Ngươi đi vào nghiệm, ta ở ngoài này chờ.”

Từ Hà nghe thấy thế thì khóe môi cũng co giật, bây giờ trời đã tối rồi, bên trong mặc dù đã thắp đèn thế nhưng để hắn một mình ở bên trong cũng hơi sợ hãi.

Nghĩ đến đây trong đầu Từ Hà lại xẹt qua một bóng dáng, bóng dáng kia còn nhỏ bé yếu ớt hơn so với hắn nhưng lại ung dung trấn định đứng phanh ngực mở bụng thi thể ra.

Từ Hà ưỡn ngực, “Được, xin công tử chờ chút...”

Nói xong Từ Hà tiến vào sảnh chính sáng lờ mờ.

Hoắc Ninh nhướn mày, “Thú vị đấy, nhìn gầy gầy yếu yếu sợ hãi rụt rè thế kia mà lá gan cũng không nhỏ.”

Phi Tuyền thở dài, “Công tử, người ta là ngỗ tác, đây chính là công việc của hắn, bọn hắn gặp người chết có khi còn nhiều hơn người sống, thi thể trắng bóng trong mắt bọn hắn có khác nào miếng thịt heo đâu, làm gì có chuyện sợ hãi...”

Hoắc Ninh giơ chân đá một cái về hướng Phi Tuyền, “Nói xằng bậy cái gì? Chỉ cách có bức tường thôi mà ngươi dám so sánh người chết với thịt heo...!Coi chừng buổi đêm người ta đến tìm ngươi.” Vừa nói xong Hoắc Ninh lại cắn chặt răng nuốt cơn buồn nôn trong bụng xuống.

Phi Tuyền bị Hoắc Ninh chọc cho hoảng sợ, một tay tự bịt miệng mình rồi liên tục khom lưng bái về hướng sảnh bên trong, “Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân nhận sai, tiểu nhân không nên nói xằng nói bậy, đừng có tìm ta đừng có tìm ta...”

Hoắc Ninh không thèm để ý đến Phi Tuyền, hắn nhìn Nam Phong, “Ngươi đi xem Từ ngỗ tác đang làm cái gì?”

Nam Phong cực kỳ không tình nguyện, nhưng ánh mắt sắc như dao găm của Hoắc Ninh quét một cái về phía hắn, hắn đành phải đi vào trong xem xét.

Nam Phong đi nhanh, quay về còn nhanh hơn, vừa ra khỏi cửa đã há hốc mồm ra th ở dốc, sau đó mới nói, “Đang vẩy thuốc, hiện tại mùi thối bên trong đã nhạt đi nhiều rồi, ta thấy Từ ngỗ tác đã bày hết dụng cụ ra rồi, công tử, nhìn rất có hy vọng!”

Hoắc Ninh gật đầu, “Không tệ, chung quy lại nha môn cũng không phí công bồi dưỡng hắn!”

Nam Phong cầm quạt ve vẩy không ngừng, ba người đứng ở cửa nghĩa trang, sắc mặt không giống nhau cùng nhìn về tia sáng cuối cùng khuất xuống dưới đường chân trời.

Chưa đến nửa canh giờ sau, có tiếng bước chân đi từ bên trong ra.

Phi Tuyền và Nam Phong giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại liền thấy Từ Hà sắc mặt trắng bệch xách thùng đi ra.

Hoắc Ninh vội hỏi, “Thế nào rồi? Có thể tra ra manh mối mới không?”

Đêm đầu thu se lạnh, Từ Hà lau mồ hôi lạnh trên trán, vẻ mặt đau khổ, “Công tử, trên cơ bản vẫn là...!ừm, vẫn là giống ngày trước...!Thời gian tử vong là 5 ngày trước, nguyên nhân chết là...”

“Đủ rồi đủ rồi!” Hoắc Ninh phất tay cắt lời hắn, “Bản nghiệm trạng của ngươi tự ta đã xem qua không dưới 100 lần rồi! Thế nhưng những điều viết trong đó thì người ngoài cũng có thể nhìn được ra.

Không tìm thấy đầu của Tống tiểu thư, nên đương nhiên đây là nguyên nhân chết.

Thời gian chết đương nhiên cũng chính là hôm nàng ta đến thành Cẩm Châu.

Ngươi nói ngươi được học chuyên môn trong lĩnh vực ngỗ tác thế nhưng ngươi cũng không tìm ra được điều gì có ích cho vụ án à?”

Hoắc Ninh cực kỳ mất kiên nhẫn, bao lâu nay đây là lần đầu tiên hắn chuyên tâm vào một công việc đến thế, thế nhưng nghiên cứu nhiều ngày cũng không có kết quả, điều này khiến cho hắn vô cùng thất bại và sốt ruột!

Khuôn mặt Từ Hà có vẻ hổ thẹn, nhưng hắn vẫn không nhanh không chậm nói tiếp, “Do tiểu nhân học nghệ không tinh, công tử đừng tức giận...”

Hoắc Ninh vốn đang bực mình rồi, nhìn thấy dáng vẻ này của Từ Hà khiến hắn càng bừng lửa giận.

“Vụ án xảy ra đã được 5 ngày, ngoài những điều tất cả mọi người đều biết đến này thì phủ nha cũng không tìm ra được điểm đặc biệt nào nữa cả.

Dù sao cũng vẫn phải tìm thấy đầu của Tống tiểu thư, nếu như người của Tống Quốc công phủ đến trách cứ Tri phủ Đại nhân thì kẻ bị phạt nặng đầu tiên chính là ngươi.

Ngươi thân là một ngỗ tác mà gần như chẳng làm ra được trò trống gì, thật sự không biết phải dùng ngươi như thế nào...”

Hoắc Ninh thở hổn hển, dáng vẻ giống như đang giận cá chém thớt lên Từ Hà, thế nhưng Từ Hà vừa nghe vừa tự hổ thẹn, hắn chỉ khiêm tốn gật đầu.

Thái độ đó ngược lại lại khiến cho Hoắc Ninh có cảm giác bất lực như đấm vào bị bông.

Ngay trong lúc hắn cực kỳ ảo não đến mức lười phải mắng chửi người thì bỗng nhiên Từ Hà ngẩng đầu lên, “Công tử, muốn phá án này có lẽ phải mời một vị cao nhân đến hỗ trợ...”

Hoắc Ninh sửng sốt, “Cao nhân gì cơ?”

Ánh mắt Từ Hà hơi lóe sáng, hắn vội cúi đầu xuống.

Nhạc Quỳnh và Hoắc Hoài Tín đã dặn dò rồi, không được phép tiết lộ chuyện Tần Hoan nghiệm thi, thế nhưng đối mặt với Hoắc Ninh, để phá được án nên hắn lại nói ra.

Song lời này lại không thể nói rõ ràng ra được, có mời hay không, người ta có giúp hay không thì cũng không phải do hắn quyết định.

Nhưng nếu như không thử thì chỉ sợ án này 10 ngày nửa tháng cũng chẳng có tiến triển gì.

Từ Hà hít thở sâu rồi cẩn thận nói, “Trong thành Cẩm Châu có một vị cao nhân biết nghiệm thi, Tri phủ Đại nhân biết người này.

Nếu công tử nóng lòng muốn phá án thì chi bằng về hỏi Tri phủ Đại nhân xem.”

Hoắc Ninh nghe thấy thế ánh mắt lập tức sáng trưng, Từ Hà hành nghề ngỗ tác nên đương nhiên biết một vài tin tức về những lão ngỗ tác ở ẩn lánh đời.

Hắn chau mày hừ lạnh, “Sao từ đầu ngươi không nói sớm?!”

Hoắc Ninh vừa nói xong thì ngay lập tức dẫn 2 tên sai vặt đi lên con phố dài.

Từ Hà đứng dưới trận gió lạnh trước cửa nghĩa trang thở phào một hơi.

Lúc hắn ra vào hậu trạch của Tri phủ có nghe thấy ít nhiều lời đồn đại Cửu tiểu thư Tần phủ nhảy hồ tự vẫn vì Hoắc Ninh.

Nếu vị Đại công tử tâm cao khí ngạo này biết cao nhân chính là Cửu cô nương Tần phủ thì không biết sẽ có biểu cảm như thế nào?!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio