"Phụ thân..."
Hoắc Ninh trực tiếp xông vào trong thư phòng của Hoắc Hoài Tín, trên đầu hắn đầy mồ hôi.
"Phụ thân, chúng ta cần một vị ngỗ tác già nhiều kinh nghiệm."
Hoắc Hoài Tín ngồi trên thư án ngước mắt lên, vẫn giật mình chưa kịp phản ứng, "Cái gì?"
Hoắc Ninh th ở dốc, "Từ Hà nói người biết trong thành Cẩm Châu có một vị ngỗ tác cao nhân rất lợi hại nên bảo con đến hỏi người. Phụ thân, nếu như người biết thì vì sao không mời người đó đến nghiệm thi?"
Vẻ mặt Hoắc Hoài Tín dần dần hiểu ra, ông khịt khịt mũi, "Trên người ngươi có mùi gì?"
Chỉ ngửi hai lần, lông mày Hoắc Hoài Tín đã cau lại, "Ngươi đến nghĩa trang?"
Hoắc Ninh lau mồ hôi chảy từng dòng trên mặt, "Đã 5 ngày rồi, mặc dù biết nguyên nhân Tống tiểu thư chết thế nhưng lại không biết nàng ta bị giết như thế nào, cũng không tìm thấy hung khí, càng không tìm thấy đầu của Tống tiểu thư. Phụ thân, thấy người sốt ruột thì nhi tử cũng lo lắng, cho nên vừa rồi mới đến nghĩa trang, còn gọi Từ Hà đến để hắn nghiệm thi lại một lần nữa."
Hoắc Hoài Tín hơi sững sờ, rồi sau đó đứng dậy quan sát Hoắc Ninh, đáy mắt ông sáng dần lên, "Ninh nhi à, ngươi... ngươi đúng là đã tiến bộ rồi, phụ thân rất vui mừng."
Hoắc Ninh toét miệng cười, "Cho nên, phụ thân người thực sự là quen biết một vị ngỗ tác cao nhân sao?"
Ánh mắt Hoắc Hoài Tín lóe lên, trong đầu lướt qua hình ảnh của Tần Hoan. Nhìn đến dáng vẻ vội vàng của Hoắc Ninh, ông ho nhẹ một tiếng rồi nói, "Biết thì biết, có điều... có điều không tiện mời lắm."
"Không tiện mời là sao? Là ở ẩn không muốn động thủ lần nữa hay là muốn tiền?"
Hoắc Ninh hỏi trực tiếp khiến Hoắc Hoài Tín không biết phải trả lời thế nào. Thân phận của Tần Hoan xác thực là không nên dính vào mấy chuyện hình ngục nghiệm thi, mà hiện tại nàng cực kỳ thân cận với An Dương Hầu phủ, cho dù có muốn mời Tần Hoan thì cũng phải đến hỏi ý của An Dương Hầu phủ.
"Không phải không muốn động thủ, cũng không phải tiền bạc, mà là..."
Hoắc Hoài Tín hơi khó xử, ông nhăn mày bước từ phía trong án thư ra ngoài.
"Thế thì vì sao? Án tử lầ này khó khăn như thế, nếu người đó biết nghiệm thi thì đương nhiên cũng hành nghề ngỗ tác, muốn tiền thì chúng ta trả thù lao là được, còn nếu muốn cái khác thì chúng ta có thể nghĩ cách. Để phá được án thì dù sao cũng phải thử một lần, huống chi người đó cũng sẽ cảm thấy bất công nếu nhìn thấy người khác chết oan uổng lại không tìm ra hung thủ?"
Mục đích tồn tại của ngỗ tác chính là để tra ra chân tướng của các vụ án mạng. Thế nhưng nếu giống như lời nói của Hoắc Ninh, người được mời này chỉ đơn giản là một vị ngỗ tác già lánh đời thì cũng thôi đi, đằng này lại là...
"Không đơn giản như vậy, thân phận người đó cao quý, lại cũng không phải là ngỗ tác."
"Ủa?" Hoắc Ninh hơi do dự, "Không phải là ngỗ tác nhưng lại biết nghiệm thi?"
Hoắc Ninh suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói, "Ngay cả khó mời thì phụ thân cũng phải thử một lần, biết đâu chúng ta lại mời được? Nếu như không tiện để người khác biết thì phụ thân đi an bài một chút là được.
Vì án tử của Tống Nhu nên liên tiếp mấy ngày nay Hoắc Hoài Tín ăn ngủ không yên, trong lòng vốn đã hơi có ý định này rồi, hiện tại Hoắc Ninh lại nhắc đến khiến cho ông hơi động tâm, có điều...
Hoắc Hoài Tín quay sang nhìn Hoắc Ninh, có nên nói cho hắn vị cao nhân kia chính là Tần Cửu cô nương không nhỉ?
"Làm sao vậy? Phụ thân còn do dự gì?"
Hoắc Hoài Tín không còn do dự gì nữa, khóe môi ông khẽ mấp máy, "Ngươi cũng biết..."
Hoắc Ninh cảm thấy ánh mắt Hoắc Hoài Tín hơi kỳ quái, thế nhưng kỳ quái thế nào lại không nói ra được. Hắn đang muốn hỏi lại thì Hoắc Hoài Tín đã quay đầu đi, "Chuyện này để ta đi an bài, ngươi không cần phải quản."
Hoắc Ninh cảm thấy yên tâm hơn, hắn biết Hoắc Hoài Tín sẽ đi mời vị cao nhân kia, thế nhưng hắn lại hiếu kỳ, "Phụ thân, người nói vị cao nhân đó rốt cuộc là ai?"
Hoắc Hoài Tín khẽ nhướn mày, bỗng nhiên nói, "Hai hôm trước ta bảo mẫu thân ngươi đến Tần phủ một chuyến."
Hoắc Ninh sửng sốt, không biêt tại sao đột nhiên Hoắc Hoài Tín lại nhắc đến việc này. Nói đến Tần phủ, ngay lập tức Hoắc Ninh nghĩ đến Tần Hoan, sắc mặt hắn rất khó chịu, "Mẫu thân đến Tần phủ làm gì? Hài nhi nhớ rõ từ trước đến nay mẫu thân rất không vừa mắt Tần phủ."
Hoắc Hoài Tín nghe câu này liền lắc đầu, "Thôi, ta đến An Dương Hầu phủ, chuyện này ngươi đừng xen vào."
Nói xong ông gọi gã sai vặt vào dặn dò hắn chuẩn bị xe.
Trong lòng Hoắc Ninh tràn đầy nghi vấn, "Phụ thân, con đi chung với ngài?"
Hoắc Hoài Tín lắc đầu, "Trời tối rồi, ngươi ở yên trong nhà đi." Ông dứt lời thì cũng đã mặc xong áo khoác đi ra ngoài.
Hoắc Ninh đứng chết trân tại chỗ, trong lòng có gì đó hơi bất an.
Trong thư phòng của An Dương Hầu phủ, Nhạc Quỳnh sắc mặt nặng nề nhìn Yến Trì, "Cho nên Điện hạ cảm thấy được Thánh thượng lập tức muốn lập Thái tử?"
Yến Trì gật đầu, "Án của Tấn vương đã định, trong kinh thành người nên bắt giam thì đã bắt giam, người đáng chết cũng đã chịu chết, sau khi thanh trừ hết một vòng thì cục diện đã thay đổi hoàn toàn, có lẽ Thánh thượng sẽ lập Thái tử vào lúc này."
Nhạc Quỳnh khẽ gật đầu, "Những người ngày trước đi theo Tấn vương giờ đây tạo thành một phái, dù tân Thái tử có là người nào chăng nữa thì ít nhất cục diện trong triều cũng sẽ tạo thành thế chân vạc, đích thực là một kết quả tốt nhất đối với Thánh thượng."
Yến Trì hơi cong môi, "Đương kim Thánh thượng rất giỏi trong việc cân bằng quyền lực, Hầu gia chắc hẳn cũng đã rõ."
Nhạc Quỳnh gật đầu, bỗng nhiên lại nói, "Điện hạ đoán xem Thánh thượng sẽ lập người nào?"
Đôi mắt phượng của Yến Trì khẽ nheo lại, sâu trong mắt không nhìn ra cảm xúc gì, "Thành vương và Ung vương có cơ hội lớn nhất, Ngũ, Lục, Thất Hoàng tử cũng không phải là không có khả năng. Nhìn thì thấy Thánh thượng chỉ đơn giản muốn tạo ra cục diện kia nên Thành vương và Ung vương đã được phong vương từ lúc còn trẻ, chưa kể thế lực mẫu tộc bọn họ rất mạnh, ngay từ lúc làm Hoàng tử đã có rất đông người đi theo rồi. Thánh thượng chọn một trong hai vị đó thì triều cục sẽ có xu hướng ổn định hơn, mà xét thấy Ung vương là con dòng chính, trong triều cũng chú trọng vào lập đích dòng chính thế nên Ung vương có cơ hội lớn nhất."
Yến Trì dừng một chút rồi nói, "Có điều Thánh thượng vẫn còn đang tuổi tráng niên, cũng có khả năng lập Hoàng tử tuổi còn nhỏ một chút. Ngũ, Luc, Thất hoàng tử tuổi còn nhỏ, Thánh thượng không cần lo lắng Đông cung thanh thế quá lớn mà đoạt quyền, cũng không cần lo ngoại thích được đà kiêu ngạo. Thế nhưng nếu làm như vậy thì Thành vương và Ung vương chắc chắn sẽ không cam lòng, khó tránh khỏi gây ra sóng to gió lớn."
Nhạc Quỳnh nhìn Yến Trì rất tán thưởng, Yến Trì quanh năm ở biên quan thế nhưng lại cực kỳ rõ ràng cục diện trong triều, "Bất kể Thánh thượng đưa ra lựa chọn gì thì ta và ngươi cũng chỉ là võ tướng, hiện tại không nghiêng về bên nào thì mới là sáng suốt nhất."
Yến Trì không biết nghĩ đến cái gì, trong mắt đột nhiên thấy vẻ hơi châm biếm, thế nhưng hắn vẫn gật đầu. Nhạc Quỳnh đang định nói tiếp thì nhìn thấy Dương Tịch đi vào, "Lão gia, Tri phủ Đại nhân đến..."
Nhạc Quỳnh vội vàng đứng dậy, "Mau mời vào."
Dương Tịch đi ra rồi Nhạc Quỳnh mới nhìn Yến Trì nói, "Không biết có phải án tử đã có manh mối rồi không."
Sắc mặt Yến Trì cũng hơi nặng nề, hắn nhìn về phía cửa, rất nhanh đã thấy Hoắc Hoài Tín đi đến.
"Bái kiến Hầu gia, ồ, Điện hạ cũng ở đây, thỉnh an Điện hạ..."
Nhạc Quỳnh tiến lên, "Hoắc huynh đừng nên đa lễ, sao huynh lại đến đây? Là án tử đã có tiến triển hả?"
Hoắc Hoài Tín cười khổ, "Hầu gia, lần này tại hạ đến là để xin Hầu gia hỗ trợ."
Thân phận Yến Trì tôn quý, hắn cũng biết chuyện Tần Hoan biết nghiệm thi, cho nên Hoắc Hoài Tín trực tiếp nói thẳng ra ở trước mặt hắn.
Nhạc Quỳnh nghe thấy thế liền kinh ngạc, "Hoắc huynh có chuyện gì cần ta giúp đỡ? Huynh cứ nói thẳng ra là được..."
Hoắc Hoài Tín hơi mím môi, sau đó chắp tay nói, "Án này đã lâu không có tiến triển gì, hôm đó tại hạ đặc biệt ghi nhớ khả năng nghiệm thi phá án của Tần phủ Cửu cô nương trong vụ của Lâm Đại Hưng, cho nên muốn nhờ Hầu gia ra mặt thay cho tại hạ, mời Cửu cô nương đến hỗ trợ nghiệm thi thêm lần nữa."
Nhạc Quỳnh ngẩn ra, "Lại bắt Cửu cô nương phải nghiệm thi? Thân phận của Cửu cô nương ở bên đó, chỉ sợ là..."
Suy nghĩ của Nhạc Quỳnh đúng là giống hệt với Hoắc Hoài Tín, ông liền cười khổ, "Mấy hôm nay tại hạ ngoại trừ tra án thì cũng phải chép sách, hiện tại đúng thật là không có biện pháp gì thì mới nghĩ đến mời Cửu cô nương qua hỗ trợ. Kỹ thuật của Cửu cô nương cao siêu, còn có tấm lòng chính trực công nghĩa, nhất định sẽ hiểu nỗi khổ tâm của tại hạ. Chỉ xin Hầu gia ra mặt hỏi thôi, nếu như Cửu cô nương không đồng ý thì tại hạ cũng không dám nhắc lại nữa."
Nhạc Quỳnh hơi khó xử, "Hoắc huynh thật đúng là.... Lần trước là Cửu cô nương đại nghĩa tương trợ, chủ động đề nghị nghiệm thi. Còn hiện tại con bé không ở Hầu phủ, ta sao có thể đành lòng đi tìm nó, huống hồ... cho dù Cửu cô nương có tấm lòng chính trực thì ta cũng coi như là trưởng bối của Cửu cô nương, sao ta có thể vác cái mặt già này đi lôi kéo một tiểu cô nương nhỏ tuổi vào mấy chuyện hình ngục này chứ..."
Những điều Nhạc Quỳnh nói thì Hoắc Hoài Tín đều hiểu hết, thế nhưng không đi tìm Tần Hoan thì làm thế nào để phá án?
Hoắc Hoài Tín khom người cúi gần đến đất, tựa hồ như chỉ còn thiếu nước quỳ xuống trước mặt Nhạc Quỳnh, "Hầu gia, tại hạ lại không thể tự mình đi mời, chỉ sợ Cửu cô nương không cho tại hạ mặt mũi, nên bây giờ mới tới cầu người..."
Nhạc Quỳnh vội vàng đỡ dậy, "Ta biết nỗi khổ của Hoắc huynh, chỉ sợ ngay cả ta ra mặt thì cũng không dám chắc Cửu cô nương sẽ đồng ý hỗ trợ..."
"Cửu cô nương sẽ vui lòng giúp đỡ." Yến Trì ở bên cạnh bất thình lình lên tiếng.
Nhạc Quỳnh và Hoắc Hoài Tín đều cùng sửng sốt, quay sang nhìn nét mặt hoàn toàn chắc chắn của Yến Trì.
Yến Trì lại nói tiếp, "Hai vị không tiện ra mặt thì Yến Trì có thể đi một chuyến."