Sau khi Tần Hoan trở về Tần phủ thì vẫn còn suy nghĩ đến chuyện Yến Trì dùng tay trái viết chữ.
Phục Linh vừa đi vừa nói, "Hóa ra thuốc mỡ của tiểu thư là để cho Trì Điện hạ, nô tỳ còn tưởng là đưa cho Thái trưởng Công chúa."
"Có cái gì khác nhau?"
Tần Hoan vẫn chưa chú ý đến ý nghĩa sâu xa trong lời của Phục Linh.
Phục Linh vội nói, "Làm thuốc cho Thái trưởng Công chúa là điều nên làm, thế nhưng Trì Điện hạ là nam tử."
Tinh thần của Tần Hoan bị Phục Linh kéo lại, "Nam tử thì làm sao cơ?"
Phục Linh cười khổ, "Tâm tư của tiểu thư đều đặt vào việc làm thuốc, cho nên mới không phát hiện Nhị công tử Hầu phủ đối xử với người cực kỳ nhiệt tình à? Không chỉ nhiệt tình không thôi đâu, nô tỳ thấy khi Nhị công tử nhìn tiểu thư thì ánh mắt hắn sáng rực lên."
Tần Hoan nhíu mày, "Thế thì lại làm sao nữa?"
Phục Linh thở dài, cảm thấy như nước đổ lá khoai, "Nô tỳ đã tính toán qua cho tiểu thư rồi, hiện tại tiểu thư không nơi nương tựa, nếu muốn dựa vào Duệ Thân vương Thế tử thì có lẽ hơi khó, huống chi phủ Thân vương còn không biết là có bao nhiêu phiền toái, tiểu thư có vào được phủ rồi thì cũng cực kỳ gian nan. Còn không bằng tiểu thư đi Hầu phủ, địa vị của Hầu phủ không thấp, trong nhà cũng phú quý, nô tỳ lại thấy Thái trưởng Công chúa và Hầu gia, phu nhân đều rất thích người nên nhất định có thể đối xử thật lòng với người. Hơn nữa tính tình Nhị công tử cũng sôi nổi nhanh nhẹn, người ở cùng hắn ắt hẳn sẽ rất thú vị, không phải là Thể tử phi, lại không cần phải vất vả quản gia, quả thật là không thể tốt hơn rồi. Còn có một điểm quan trọng nhất đó là Nhị công tử thích người cho nên sẽ coi trọng người, mặt khác Hầu phủ có quy củ không được nạp thiếp..."
Phục Linh càng nói càng hưng phấn, quả thực nàng đã vì Tần Hoan mà tính toán đến một bối cảnh tương lai khá tốt đẹp. Tần Hoan chỉ lẳng lặng nghe rồi gật đầu nói, "Em nói cũng không sai, những ưu điểm này đúng là nhà khác không hề có."
Đáy mắt Phục Linh sáng trưng, "Cho nên tiểu thư hiểu ý nô tỳ rồi hả?"
Tần Hoan gật đầu, "Em đang nói Nhị công tử Hầu phủ là một vị hôn phu cực tốt."
Phục Linh gật đầu lia lịa, Tần Hoan lại nói, "Phải, Nhị công tử cũng không tệ, không biết tương lai ai có thể gả cho Nhị công tử, người đó chắc hẳn rất có phúc khí..."
Phục Linh sửng sốt, "Tiểu thư, nô tỳ nói chính là người đó!"
Tần Hoan chỉ 'Ừ' một câu, Phục Linh còn đang sốt ruột thì Tần Hoan thở dài nói, "Đừng nghĩ mấy thứ này nữa, tiểu thư nhà em tâm không để ở Cẩm Châu, nếu như phải gả thì cũng nhất định sẽ gả đến kinh thành..."
Phục Linh hít vào một hơi khí lạnh, hơi kinh ngạc nhìn Tần Hoan đi về hướng Lâm Phong viện. Nàng chỉ hy vọng tiểu thư nhà mình có dã tâm lớn hơn một chút, đừng có không cưỡng không cầu giống như trước đây nữa, có điều lần thay đổi này phải chăng đã rất lớn rồi?
"Tiểu thư... Nhị công tử sau này cũng sẽ đến kinh thành đó!"
Tần Hoan ngừng chân, cảm thấy bắt buộc phải giải thích rõ ràng vấn đề này với Phục Linh, vì thế nàng nói, "Thái trưởng Công chúa và phu nhân yêu thích thì đa phần là do cảm kích ta thôi, nếu như ta phải dựa vào sự cảm kích của người khác mà nghênh ngang tiến vào phủ thì sẽ rất không tốt. Huống chi hiện tại tiểu thư nhà em còn chưa có tâm tư đàm hôn luận gả gì, sau này đến Hầu phủ thì bất kể Nhị công tử nói gì hay làm gì, em cũng không được phép tỏ vẻ gì hết."
Phục Linh ngạc nhiên, "Hóa ra là tiểu thư có cảm nhận được à? Nô tỳ còn tưởng rằng tiểu thư cái gì cũng không biết cơ. Tiểu thư đây là có ý định gì, sau này chúng ta đều phải giả ngu sao?"
Trời cũng sắp tối rồi, chân trời đã hiện từng lớp từng lớp mây hồng, giống như lá khô rơi loạn xạ trên nền đất, Tần Hoan hít vào một hơi, "Đương nhiên không phải, tuy là Nhị công tử thân thiện với ta nhưng cũng chưa bày tỏ cái gì cả, cứ xem thêm mấy ngày nữa đi, nếu là thật thì phải nghĩ biện pháp mới được."
Phục Linh cố giẫy giụa cho đến cùng, "Tiểu thư không cảm thấy Nhị công tử Hầu phủ thật sự rất tốt sao?"
Tần Hoan lắc đầu, "Dù người có tốt thì hiện tại cũng không phải lúc nghĩ đến chuyện nữ nhi tình trường."
Phục Linh cười khổ, "Thế khi nào mới đến? Nhị công tử là một lựa chọn tốt như vậy, bỏ lỡ rồi chỉ sợ sau này không tìm được ai khác nữa."
Tần Hoan hơi mím môi, bản thân nàng cũng không biết bao giờ mới đến lúc nữ nhi tình trường, nhưng có khi là cả đời này nàng cũng không thể có, "Chuyện nữ nhi tình trường, chuyện thành thân, đều là phải xem duyên phận. Tóm lại em cứ nhỡ kỹ lời ta căn dặn."
Bỗng nhiên Phục Linh cảm giác được trong giọng nói của Tần Hoan vừa có phần bình tĩnh lại vừa nghiêm nghị, nên nàng khẽ rùng mình rồi vội vàng đáp lời.
Tần Hoan giữ lời hứa với Mặc Thư nên giờ nàng đi thẳng đến Lâm Phong viện, vừa mới đi đến cửa đã bắt gặp Tần Sâm đang chạy vội ra. Xưa nay Tần Sâm luôn nho nhã ấm áp, nhưng hiện tại nàng thấy Tần Sâm lại mang một gương mặt giận dữ lạnh lùng, bước chân hắn mang theo gió cuốn, giống như bị ai đó làm cho tức giận không thở nổi rồi!
Tần Sâm đi rất gấp, suýt chút nữa thì va phải Tần Hoan. Lúc này hắn mới dừng chân lại rồi nói, "Cửu muội muội trở lại rồi?"
Tần Hoan gật đầu, nhìn thoáng qua bên trong phòng, "Đại ca làm sao thế?"
Tần Sâm thở dài rồi cố che giấu đi vẻ giận dữ trên mặt, "Không có gì, ta đang định đến thư phòng, vừa rồi có tin tức bên kinh thành gửi đến, sự tình liên quan rất lớn nên ta phải đi thương lượng cùng phụ thân vài việc. Đại tẩu muội ở bên trong, muội đi thăm nàng một chút đi."
Tần Hoan gật đầu, lúc này Tần Sâm mới đi khỏi Lâm Phong viện.
Tần Hoan sửng sốt một lúc, còn Phục Linh lại thở phào, "Đại thiếu gia đang tức giận sao? Trời ạ, người mà hàng ngày vẫn luôn ấm áp tươi cười đến lúc tức giận lên thật đúng là đáng sợ!"
Tần Hoan không nói thêm gì mà trực tiếp đi vào trong phòng, vừa đi đến cửa thì Mặc Thư đã chạy ra, nhìn thấy Tần Hoan nàng vội vàng hành lễ, "Biết ngay là Cửu cô nương đã đến, Cửu cô nương mau vào trong..."
Tần Hoan gật đầu, Phục Linh cũng đi theo vào trong. Tần Hoan trực tiếp đi vòng qua một bức bình phong để vào tận trong buồng, vừa vào nàng đã nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Diêu Tâm Lan. Diêu Tâm Lan thấy Tần Hoan đến, nàng vội vàng lau khóe mắt rồi vươn tay ra với Tần Hoan.
Tần Hoan đi đến, nhìn thì cũng đã nhìn thấy rồi nên nàng hỏi luôn, "Đại tẩu lại làm sao thế? Thân thể Đại tẩu chưa khỏi hẳn, không được khóc lóc, sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ..."
Diêu Tâm Lan nghe thấy Tần Hoan quan tâm đ ến mình, nước mắt lại chực trào ra, mà đã khóc rồi thì không thể ngừng lại được nữa. Nàng lại lau lau mắt rồi nhìn vào đôi mắt trong như suối của Tần Hoan, "Cửu muội muội, muội còn chưa nếm trải được mùi vị của nước mắt..."
Tần Hoan hơi khó hiểu, Diêu Tâm Lan lại cười, "Chỉ hy vọng Cửu muội muội vĩnh viễn không biết mùi nước mắt là gì, nếu như đã nếm phải rồi thì đó chính là khởi nguồn của mọi cay đắng và đau khổ."
Nói xong, nàng thấy dường như Tần Hoan nghe không hiểu nên Diêu Tâm Lan lại nức nở, "Bỏ đi, ta mong sao Cửu muội muội gặp được người thật sự yêu thương muội. Thế nhưng phàm là gặp được rồi thì cũng sẽ phải rơi lệ thôi đúng không?"
Tần Hoan bị mất câu nói khó hiểu của Diêu Tâm Lan làm cho mơ mơ hồ hồ, nàng đơn giản ngắt lời, "Để ta bắt mạch cho Đại tẩu."
Nói xong nàng cũng thật sự bắt mạch cho Diêu Tâm Lan. Nàng nhìn Tần Hoan cười cười, hiện tại nước mắt mới bắt đầu ngừng chảy, "Ta rất hâm mộ Cửu muội muội, hiện giờ vẫn còn tự do tự tại, lại còn có y thuật tuyệt đỉnh."
Câu này thì Tần Hoan nghe hiểu, nàng cụp mắt xuống, "Muội có gì mà phải hâm mộ, muội chỉ đơn độc một mình thôi."
Diêu Tâm Lan lắc đầu, "Có khi đơn độc một mình mới là tốt, muội không có gì để lợi dụng, nếu có ai thích muội thì chính là do hắn thực sự yêu thích muội, nếu không thì muội cũng chẳng biết cuối cùng hắn yêu muội vì cái gì. Cửu muội muội, không được quá dễ dàng trao đi tình cảm chân thành của mình, nếu như đến một ngày tình cảm phai nhạt rồi thì cũng phải tìm cho mình một đường lui."
Diêu Tâm Lan đã nói rõ ràng như vậy thì làm gì có chuyện Tần Hoan nghe không hiểu nữa, ban nãy chỉ đơn giản là phu thê gây gổ thôi.
"Hoan nhi sẽ nhớ rõ những lời này, Đại tẩu đừng buồn phiền quá mức."
Khóe mắt Diêu Tâm Lan vẫn ẩm ướt phiếm hồng, vẻ mặt lại hơi ngơ ngẩn nở nụ cười, nàng lại xuất thần rồi, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Tần Hoan nhíu mày, Diêu Tâm Lan lại quay đầu lại nhìn nàng, "Giờ cũng tối rồi, ta biết Cửu muội muội mới từ Hầu phủ về, Cửu muội muội về phòng mình nghỉ ngơi đi, lúc nào rảnh rỗi lại qua đây trò chuyện với ta."
Trước đây đều là Diêu Tâm Lan không muốn để Tần Hoan đi, phải nói đến lúc nào mệt mới ngủ, hôm nay lại có vẻ như nàng không muốn nói nhiều nên chủ động bảo Tần Hoan quay về phòng nghỉ ngơi. Đương nhiên Tần Hoan không từ chối.
Đi ra khỏi cửa Tần Hoan cũng trở nên trầm mặc, Phục Linh cũng hiếm khi ủ dột thế này.
"Vẫn cứ nghĩ là Đại thiếu gia và thiếu phu nhân tình thâm, nhưng vừa rồi nô tỳ nhìn thấy thiếu phu nhân cảm thấy nàng ấy cực kỳ đau khổ, lại cộng thêm ban nãy Đại thiếu gia tức giận, chẳng lẽ... Đại thiếu gia không còn thích thiếu phu nhân nữa?"
Tần Hoan bất đắc dĩ thở dài, "Tình yêu là một thứ hão huyền nhất trên đời này. Nhưng nếu đã thực sự yêu sâu đậm rồi thì sao có thể dễ dàng phai nhạt được."
"Thế Đại thiếu gia và thiếu phu nhân đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Hoan cười khổ, "Ta làm sao biết được, giữa phu thê thì đương nhiên sẽ phải có những thời điểm cãi vã."
Tuy là nói như vậy thế nhưng trong lòng Tần Hoan cũng có cảm giác hơi buồn man mác như gió lạnh đầu thu.
Trong Tần phủ thì chung quy lại thân phận của nàng cũng chỉ là một người ngoài, bất luận là Cửu tiểu thư ngày trước hay là nàng hiện tại, nàng cũng sẽ không nhúng tay vào mất chuyện rối loạn này khi chưa biết rõ ràng thị phi.
Phục Linh bĩu môi, "Nô tỳ còn tưởng rằng tìm được một vị hôn phu như Đại thiếu gia vật thì không còn gì đáng lo nữa."
Tần Hoan chỉ nói tâm tư Phục Linh đơn thuần, ngẩng đầu lên nàng đã nhìn thấy bọn hạ nhân trong phủ đang đổi đèn lồ ng mới. Trên đèn lồ ng đều vẽ hình mặt trăng soi bóng tháp cao, trông cực kỳ tao nhã yên bình. Phục Linh cũng nhìn thấy thế liền nói, "Sắp đến lễ Thu tịch rồi, trong phủ cũng trang trí lại."
Tần Hoan gật đầu, nhớ đến lời hẹn của Nhạc Ngưng ngày kia đi xem hội, bước chân không tự giác mà nhanh hơn một chút.
Khi về đến cửa Đinh Lan uyển, Tần Hoan lại sửng sốt. Thái Hà dẫn theo 4 tiểu tỳ đang đứng ở bên ngoài cửa, đúng là đang chờ nàng quay về.
"Cửu tiểu thư về rồi..."
Thái Hà tiến lên tươi cười trông rất ấm áp và lễ nghĩa.
Tần Hoan gật đầu, liếc mắt nhìn 4 tiểu tỳ gương mặt xinh đẹp kia một cái.
Thái Hà liền nói, "Cửu tiểu thư, sáng sớm hôm nay Đại thiếu gia đã đến tìm phu nhân và lão phu nhân, nói tiểu thư ở chỗ này thiếu người. Đại thiếu gia nói xong thì lão phu nhân cũng thấy có lý nên mới bảo nô tỳ đi cho 4 người đưa qua cho ngài."
Nói xong Thái Hà quay lại giới thiệu, "Đây là Vãn Đường, Vãn Đào, Vãn Hạnh, Vãn Lê."
Cả 4 người này đều có chữ lót là 'Vãn', mà nàng nhớ rõ ràng thị tì của Tần Sương và Tần Tương cũng có chữ lót là 'Vãn', hiển nhiên Tần phủ đây là chuẩn bị đại nha đầu cho nàng. Khóe môi Tần Hoan khẽ nhếch, nàng thấy cả 4 thị tì này dung mạo đều thanh tú xinh đẹp, vóc người cao gầy nói chung là rất ưa nhìn. Tính đến tuổi tác thì bọn họ cũng chỉ khoảng trên dưới 14-15 tuổi, nhìn kỹ hơn nữa thì mỗi người lại có vài điểm đặc biệt riêng.
"Đều là tướng mạo tốt lại rất quy củ, đa tạ Thái Hà cô nương."
Thái Hà cười rộ lên, "Cửu tiểu thư có muốn đa tạ thì cũng phải đa tạ lão phu nhân mới đúng. Những người này đều là con cái của đầy tớ trong phủ, đã được dạy dỗ rất tốt, chỉ chờ vị thiếu gia hay tiểu thư nào cần thì sẽ đưa vào. Cửu tiểu thư cứ thử dùng, nếu như cảm thấy có kẻ nào khiến người không hài lòng thì cứ đến nói với ta một tiếng, ta lập tức đưa kẻ đó ra ngoài rồi đổi người khác vào."
Thái Hà nói câu này ngay trước mặt 4 người bọn họ, quả nhiên thần sắc bọn họ cũng trở nên cung kính hơn nhiều.
Tần Hoan gật đầu, "Được, vẫn là làm phiền ngươi rồi."
"Nô tỳ không dám." Thái Hà nhún người hành lễ, "Vậy nô tỳ xin cáo lui trước."
Tần Hoan gật đầu, Thái Hà lại gật đầu với Phục Linh rồi rời đi. Thái Hà vừa đi, Tần Hoan nhìn 4 người họ rồi đi vào trong viện. Phục Linh cũng tò mò đánh giá bọn họ, xem ra mấy người này xuất hiện chính là tượng trưng cho thân phận của Tần Hoan, nàng không những tò mò mà còn phấn khích. Phục Linh nghĩ ngợi xong quay đầu lại thì đã thấy Tần Hoan tự mình đi vào trong rồi, nàng đảo mắt rồi cười nói, "Các ngươi cũng vào đi."
Tần Hoan đi ở phía trước nhếch mép cười một cái rồi đi thẳng vào trong phòng.
Tần Hoan ngồi xuống, Phục Linh tiến lên hầu hạ, bốn người kia đi đến lần lượt bái Tần Hoan. Nàng uống ly trà nóng Phục Linh vừa mới mang đến rồi âm thầm đánh giá mấy người.
Hiện tại nàng đột nhiên thay đổi viện, lại thường đi đến An Dương Hầu phủ, cũng coi như là người đáng được chú ý nhất trong phủ này. Bốn người này có khả năng là người bên ngoài nhét vào không? Hay thậm chí còn có quan hệ với hung thủ...
Tặng 4 thị tỳ đến, coi như nàng đã chân chính trở thành tiểu thư trong phủ, thế nhưng trong 4 người này thế nào cũng sẽ có người không có suy nghĩ này. Suốt mấy năm qua Cửu tiểu thư bị đối xử lạnh lùng hà khắc, khiến ai ai cũng nghĩ nàng là một người không may mắn, là một người dễ bị sỉ nhục. Chính vì điều này mà trong thời gian ngắn đảm bảo tất cả hạ nhận trong phủ đều không hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.
Tần Hoan ngẩng đầu, "Ở đây ta chỉ có 2 người, cho nên cũng không có công việc gì nhiều cả. Mấy người các ngươi tự dọn dẹp gian phòng bên cạnh rồi thu xếp chỗ ở đi."
Tần Hoan giống như một nữ nhi mồ côi vừa mới được sủng ái vậy, nàng thậm chí còn không biết an bài hạ nhân như thế nào nên chỉ tùy tiện căn dặn một câu. Nàng cũng không hề ra vẻ giống như Tần Sương và Tần Tương.
"Vâng..."
Hiện tại cả 4 người cũng không thể hiện ra thái độ gì, chỉ vâng lời rồi đứng lên.
Tần Hoan liếc mắt một cái về phía Phục Linh, Phục Linh vui vẻ phấn chấn nói, "Các ngươi đi theo ta."
Mặc dù bối phận của 4 người họ đều là đại nha đầu, thế nhưng ở chỗ Tần Hoan thì Phục Linh mới thực sự là người thân cận nhất, hiện tại dù có sắp xếp 4 người đến thì cũng không thể vượt qua nàng được. Đây là lần đầu tiên Phục Linh có cảm giác được làm đại nha đầu.
"Bốn người các ngươi, đi theo ta đi!"
Phục Linh ưỡn ngực rồi dẫn đầu ra ngoài, 4 người nhún người hành lễ với Tần Hoan rồi đi theo ra ngoài.
Chờ cho mấy người đi hết rồi Tần Hoan mới đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn xuyên qua khung cửa nàng có thể thấy được bóng dáng của 5 người bọn họ.
Mấy người này có thể giữ lại hay không, rất nhanh sẽ biết thôi.