"Tiểu thư, bốn người này giờ sắp xếp thế nào?"
Lúc Phục Linh quay về thì Tần Hoan đang mài thuốc bột, nàng vừa mài vừa nói, "Đã thu xếp ổn thỏa cho bọn họ chưa?"
Phục Linh gật đầu, "Đã thu xếp xong rồi, bọn họ cực kỳ ngoan ngoãn."
Tần Hoan gật đầu, "Chúng ta cũng không có việc gì cần đến nhiều người như vậy, nên không có gì để căn dặn."
Phục Linh nhìn lướt qua một lượt đống thuốc ở trong phòng, "Ai nói không cần người làm, mài thuốc này không phải là việc sao?"
Tần Hoan khẽ cười, "Đây là thuốc làm cho Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ, người ngoài không được động vào."
Phục Linh hơi do dự rồi nói, "Nhưng mà tiểu thư, 4 người này cứ để đó không dùng thì cũng đáng tiếc mà..."
Tần Hoan cong môi, "Thế em muốn dùng thế nào?"
Phục Linh vui vẻ, "Bốn người này đều là con cái của hạ nhân trong phủ, vẫn chưa biết tính cách bọn họ ra sao, sau này nếu như tiểu thư có chuyện quan trọng muốn phái người đi làm thì biết phải phân phó cho ai?"
"Thế em nghĩ phải làm sao?" Tất cả lực chú ý của Tần Hoan đều đặt trong việc mài thuốc.
Phục Linh khẽ cười, "Đương nhiên là phải quan sát đã, chọn ra 2 người ổn trọng đáng tin, thế nhưng tiểu thư không cho bọn họ làm việc thì cũng không nhìn ra được cái gì. Tiểu thư, người muốn dùng phương pháp nào để thử bọn họ?"
Tần Hoan lắc đầu, "Mấy chuyện này chưa vội, viện chúng ta cứ như trước đây đi."
Phục Linh thở dài, "Tiểu thư cứ bình chân như vại vậy."
Tần Hoan chỉ cười trừ mà không nói gì, lực chú ý của nàng vẫn đặt trong việc làm thuốc.
Đã hơn nửa tháng rồi, nàng chạy qua chạy lại giữa Tần phủ và Hầu phủ, cả hai bên đều xảy ra chuyện. Thế nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là tìm ra hung thủ gi ết chết Cửu tiểu thư vẫn còn ẩn nấp trong bóng tối.
Nghĩ đến đây trong lòng Tần Hoan trĩu nặng, nàng bắt buộc phải đến xem xét rừng trúc lần nữa rồi.
Lúc Tần Hoan về đây trời đã tối, đến lúc làm thuốc xong thì cũng không còn sớm nữa, đang chuẩn bị đi ngủ thì Phục Linh tiến vào nói, "Tiểu thư, Vãn Đường, Vãn Đào, Vãn Hạnh đã đứng chờ ở bên ngoài, thế nhưng lại không thấy Vãn Lê."
Tần Hoan nhíu mày, nàng bắt đầu cởi y phục, "Hả...? Vãn Lê đi đâu rồi?"
Phục Linh hừ một tiếng, trên mặt đã lộ ra vẻ không thích, "Trong lúc dẫn 4 người này đi chọn chỗ ở thì nô tỳ cũng đã nhìn ra một ít, Vãn Đường vừa chững chạc vừa rộng lượng, nàng nhường cho mọi người chọn trước; Vãn Đào hoạt bát hiếu động nhưng cũng biết khiêm nhường; Vãn Hạnh thì ấp úng nói chỗ nàng ở chỗ nào cũng được; chỉ có Vãn Lê hơi lanh chanh, vừa mới bước vào đã chọn một chỗ yên tĩnh ở bên trong cùng rồi."
"Lúc đó nô tỳ cũng chưa nói với tiểu thư, hiện tại xem ra nàng ta đúng thật là có vấn đề! Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ đến Đinh Lan uyển, cho dù tiểu thư chưa phân phó việc gì thế nhưng 3 người kia đã tự biết đứng chờ ở bên ngoài, vậy mà Vãn Lê lại không quan tâm, chẳng hiểu đến đây để là tiểu thư hay là làm nô tỳ nữa."
Tần Hoan cười cười, "Có cơ hội thì em đi hỏi 3 người kia xem xem Vãn Lê là từ đâu đến."
Phục Linh gật đầu rồi mới đến giúp Tần Hoan thay y phục.
Thay y phục rồi rửa mặt xong, Tần Hoan nằm xuống mới dặn dò, "Bảo bọn họ về ngủ đi, cả em cũng đi nghỉ ngơi đi."
Phục Linh vội vàng nghe lời, thổi tắt đèn rồi lui ra ngoài."
Tần Hoan đắp chăn gấm thơm tho mềm mại, rất nhanh nàng đã chìm vào giấc ngủ.
Giấc mơ đêm đó của nàng rất hỗn loạn.
Phụ thân xưa nay vẫn luôn cẩn trọng vững vàng như núi đột nhiên quay về với sắc mặt trắng bệch, người không nói nhiều lời mà chỉ bảo mẫu thân dọn dẹp đồ đạc. Phụ thân và mẫu thân tâm ý tương thông, chỉ nhìn sắc mặt của ông thì bà đã biết xảy ra chuyện lớn rồi, bà chỉ mang theo vàng bạc châu báu đơn giản nhất.
Thế nhưng cho dù là vậy thì cũng vẫn không kịp...
Vừa mới ra khỏi cửa thì trong thành đã hạ lệnh giới nghiêm, bọn họ chưa kịp chạy đến phố lớn thì Ngự Lâm quân đã giết vào đến Thẩm phủ.
Rồi sau đó bao vây rồi không cần biết trắng đen, cứ thế bắn giết.
Từ đầu đến cuối Tần Hoan đều không nghĩ ra, phụ thân là quan lớn Tam phẩm, cho dù đã định tội rồi thì cũng phải thông qua Hình bộ rồi đến Đại Lý Tự thẩm vấn xét xử rồi mới có thể định tội và hành hình. Vậy mà chỉ cứ thế bắn giết, đối phương chắc chắn đã được phân công đến để lấy mạng gia đình nàng...
Tần Hoan trợn trừng mắt, mồ hôi lạnh toát ra như mưa...
Khuôn mặt đau đớn của phụ thân và mẫu thân trong mộng vẫn đang hiện ra ngay trước mặt nàng. Mà sắc mặt phẫn nộ trước khi chết của phụ thân chắc chắn là do oan khuất gây ra, rốt cuộc là ai cố ý hãm hại phụ thân...
Tần Hoan cảm thấy cổ họng khô khốc, huyệt thái dương cũng co giật liên tục. Nàng xoay người lại nhìn thì thấy sắc trời bên ngoài cửa sổ cũng bắt đầu có tia sáng vọt lên. Thời gian lại trôi qua thêm một ngày nữa, nhưng hy vọng hồi kinh của nàng vẫn còn rất xa vời...
Mà hiện tại ở kinh thành xa vạn dặm, Ung vương đã ngồi lên vị trí Thái tử.
Nghĩ đến vị hôn phu trước đây mới chỉ gặp mặt vài lần, lông mày Tần Hoan nhíu chặt lại.
Trong vụ thảm án của Thẩm gia, hắn đóng vai trò gì?
Mồ hôi lạnh toát ra khiến cho trên người Tần Hoan rét run lên từng cơn, nàng quấn chặt chăn gấm thế nhưng lại không buồn ngủ nữa.
Quá chậm chạp rồi, nếu nàng chỉ có chờ đợi từng ngày từng ngày thì biết đến bao giờ mới có thể trở về kinh thành? Hoặc chẳng lẽ nàng thật sự muốn giống như lời nói đùa ban nãy của mình với Phục Linh, phải gả đến kinh thành?"
Tần Hoan siết chặt bàn tay, mặc dù đấy chỉ là hạ hạ sách thế nhưng nếu như cùng đường thì cũng không phải là không được.
Tần Hoan khép hờ mắt, trong đầu tràn ngập lo lắng, muốn tìm hung thủ thì không tìm ra, lại bị cuốn vào vòng hỗn loạn bên trong Hầu phủ. Muốn nhìn chân tướng cũng không nhìn ra, lại bị che phủ bởi màn sương mù trong Tần phủ. Nếu như phụ thân còn ở đây thì án mạng của Tống Nhu nhất định rất đơn giản, nếu như phụ thân còn thì màn sương trong Tần phủ cũng rất nhanh sẽ được vén lên.
Lúc Phục Linh hầu hạ Tần Hoan rời giường thì phát hiện sắc mặt Tần Hoan hơi mệt mỏi, "Tiểu thư đêm qua ngủ không ngon à?"
Tần Hoan lắc đầu không nhiều lời, bình thản ăn xong bữa sáng rồi lại bắt đầu làm thuốc. Một khi đã làm thuốc là nghĩ đến Yến Trì, nghĩ đến Yến Trì lại nhớ đến chuyện hắn dùng tay trái để viết chữ.
Tất cả Hầu phủ đều đang tìm người thuận tay trái, mà hắn lại là người duy nhất bị phát hiện. Nhạc Ngưng hoài nghi hắn cũng là điều dễ hiểu, thế nhưng trực giác của Tần Hoan nói cho nàng biết Yến Trì không phải là một người sẽ đi giết một nữ nhân, lại còn dùng cách thức tàn nhẫn như vậy để giết người.
Địa vị của hắn thì ngay cả Tống Quốc Công cũng tuyệt đối không dám tùy tiện qua lại với hắn chứ đừng nói một Tống Nhu nho nhỏ. Cho dù hai người thật sự có thù hận gì thì hắn sẽ có cả đống biện pháp để giải quyết sạch sẽ nhanh gọn, tuyệt đối sẽ không để lộ ra sơ hở cho mọi người nắm lấy.
Nghĩ đến đây Tần Hoan híp híp mắt, Yến Trì nhất định không phải người chính nghĩa gì, thế nhưng hắn chắc chắn không ngu xuẩn. Ngu xuẩn đến mức cho rằng mặc giá y đến dọa dẫm là có thể khiến cho nàng rời khỏi An Dương Hầu phủ không nhúng tay vào vụ án này...
"Tiểu thư, nô tỳ thấy Vãn Đường là một người đáng tin." Phục Linh đi từ bên ngoài vào, vẻ mặt rất vui vẻ.
Tần Hoan quay sang nhìn, "Vì sao khẳng định như vậy?"
Phục Linh cười nói, "Mới sáng sớm Vãn Đường đã tỉnh dậy rồi, mặc dù không vào phòng chính nhưng đã đi sửa sang lại đám phong lan trong viện, sau đó chờ bên ngoài cửa tiếp nhận bữa sáng của người. Lúc nô tỳ đến, trông thấy phong lan trên giàn hoa được nàng chỉnh sửa rất ngay ngắn gọn gàng, có vẻ như nàng rất biết cách chăm hoa, có mấy chậu hoa được nàng sửa xong rồi nhìn đẹp lắm."
Tần Hoan cười cười, "Nếu thế thì đúng là rất hữu dụng."
"Đúng vậy, sau này có nhiều phong lan như vậy, người không cần tự mình đi chăm sóc rồi."
Sau lần bị giật mình ở trong vườn lan thì Tần Hoan đã mang hơn mười chậu hoa về để ở trong viện, sau đó khóa chặt cửa hông lại. Từ đó về sau chăm sóc hoa lan cũng trở thành một thói quen hàng ngày của nàng.
Tần Hoan lại hỏi, "Thế những người khác thì sao?"
Phục Linh bĩu môi, "Vãn Đào nhìn thấy Vãn Đường như vậy thì cũng vội vàng đi theo, nhưng nô tỳ nhìn cách nàng làm việc vẫn còn chưa vững vàng lắm, lại suốt ngày hỏi nô tỳ là tiểu thư đang làm gì, muốn đến bên cạnh hầu hạ tiểu thư. Hừ, nô tỳ không thèm để ý nàng ta, mặt khác Vãn Hạnh kia chỉ im hơi lặng tiếng đứng ở một bên, vừa nhìn đã biết người không gánh vác nổi chuyện lớn. Còn Vãn Lê... sáng nay nô tỳ vẫn không nhìn thấy mặt mũi nàng ta đâu!"
Nói xong Phục Linh khẽ cười, "Có điều nô tỳ đã biết Vãn Lê từ đâu đến rồi!"
Phục Linh cười như không cười mà châm biếm, "Phụ mẫu của Vãn Lê đều là quản sự của thôn trang bên ngoài cho nên cũng có chút thể diện trong Tần phủ. Từ nhỏ dung mạo nàng đã khá tốt, trước kia vốn đã được đưa đến làm đại nha đầu bên cạnh Ngũ tiểu thư, thế nhưng không hiểu tại sao Ngũ tiểu thư lại không xem trọng nàng cũng như không chọn nàng, sau đó lại được đưa đến chỗ Lục tiểu thư nhưng không ngờ Lục tiểu thư cũng không chọn nàng. Sau đó vì không có được vị trí đại nha đầu bên cạnh hai vị tiểu thư nên nàng lại muốn hướng đến hai vị thiếu gia. Thế nhưng bên cạnh Đại thiếu gia thì ngoại trừ mấy nha đầu mà lão phu nhân tuyển chọn thì cũng không thích có quá nhiều tỳ nữ ở trong viện, còn bên Nhị thiếu gia thì cũng đã có vài thị tỳ diện mạo đẹp hơn nàng rất nhiều rồi. Quay đi quay lại thì những chỗ nàng muốn đến đều không được, tuổi tác lớn không nói, hiện tại phụ mẫu cũng chuẩn bị hứa gả đi rồi, không ngờ là trong phủ lại cần người..."
Tần Hoan nghe thế liền nở nụ cười, hai đại nha đầu bên cạnh Tần Tương và Tần Sương nàng cũng đã từng gặp, dáng vẻ tương đối bình thường. Và dung mạo của Vãn Lê rất tốt, nếu như lấn át chủ tử thì chẳng phải không ổn sao?
Đây cũng là lý do vì sao Tần Tương và Tần Sương không chọn nàng, thế nhưng thế nào cũng không ngờ đến, chậm trễ hết lần này đến lần khác thì cuối cùng nàng ta cũng được phân đến Đinh Lan uyển. Tần Hoan không tính là người của Tần phủ, sau này không biết sẽ có tiền đồ gì cho nên đương nhiên là Vãn Lê không muốn, bởi vậy mới thể hiện ra dáng vẻ này. Tần Hoan lắc đầu, nụ cười càng tươi hơn.
"Sao tiểu thư còn cười, chẳng phải Thái Hà đã nói nếu tiểu thư có bất mãn gì thì cứ đến nói với nàng sao? Nô tỳ thấy Vãn Lê này không quy củ lắm, cứ như nghĩ mình là một nửa chủ tử rồi vậy! Tiểu thư, có muốn đi tìm Thái Hà tỷ tỷ nói một câu để tống nàng ta ra ngoài hay không?"
Tần Hoan cúi đầu tiếp tục mài thuốc, nàng cười nói, "Ta chỉ cảm thấy quá khứ của nàng ta vừa bực bội vừa buồn cười, năm lần bảy lượt không được chọn, chỗ muốn đến thì lại không đến được. Haizz, ông trời thật sự thích trêu trọc người mà."
Phục Linh cảm giác Vãn Lê không tôn trọng Tần Hoan, thế nhưng lại thấy Tần Hoan không hề để ý đến, "Tiểu thư, có muốn đi tìm Thái Hà tỷ tỷ nói không?"
Tần Hoan lắc đầu, "Bỏ đi, hiện tại cứ giữ nàng ta lại, dù sao chúng ta cũng không cần nhiều người làm việc như vậy."
Phục Linh mím môi, khẽ lẩm bẩm, "Tiểu thư thật sự quá tốt tính rồi!"
Tần Hoan vỗ vỗ nàng trấn án, Phục Linh còn đang định khuyên nhủ tiếp thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa. Phục Linh đi ra ngoài sau đó có tiếng nói chuyện vang lên ở bên ngoài. Cho dù hôm qua bốn người kia chỉ nói mấy câu lúc hành lễ thế nhưng Tần Hoan vẫn nhớ kỹ giọng nói từng người bọn họ, người vừa đến chính là Vãn Đường.
Bọn họ nói chuyện ở khá xa, Vãn Đường lại nói rất khẽ nên có thể nhận thấy Vãn Đường là người cực kỳ quy củ.
Không lâu sau Phục Linh quay lại, "Tiểu thư, người bên tiền viện đến, nói là lễ Thu tịch nên mỗi viện đều phái người đến tiền viện để nhận đồ vật. Viện chúng ta thì phái ai đi?"
Tần Hoan suy nghĩ một lúc, "Trong số bọn họ có ai xung phong đi không?"