Chương 1229 Anh ta tin tưởng Lý Dục Thần có thể phá được cục diện này, nếu Lý Dục Thần không phá được, như vậy nhất định phải chết rồi, nếu hẳn phải chết, vậy thì càng phải nói cho đã miệng. “Ê, Khuê gì Phượng mà ông ta nói kia là ai vậy?” Bên trong đám đạo sĩ có người không biết là ngu hay là ngốc, tức giận đáp lại một câu: “Tên của sư tổ mà anh cũng dám nói thẳng sao!” Mã Sơn cười haha: “Đám ngốc nghếch này, mấy người còn không nghe rõ sao? Người nào biết bí mật của sư tôn mấy người đều bị ông ta giết, ngay cả sư tổ của mấy người cũng bị ông ta giết! Bây giờ mấy người cũng đã biết bí mật này, cho nên ông ta cũng muốn giết mấy người! Hahaha…” Các đạo sĩ vẫn không dám tin tưởng. “Anh nói bậy! Chúng tôi không biết cái gì cả!” “Không biết sao? Vậy tôi nói cho mấy người biết, thứ trong đũng qu@n của sư tôn mấy người còn nhỏ hơn cả ngón út, ngắn hơn cả ngón cái của mấy người, chính là một hạt… đậu nành! Hahahaha… Đậu nành đại sư, tôi nói đúng không? Hahahaha…” Lời của Mã Sơn khiến Lang Dụ Văn cũng không nhịn được nở nụ cười. Bốn phương tám hướng đều là lưới tơ lửa cháy hừng hực, cả đại điện đều giống như Địa Ngục. Thế mà hai người bọn họ còn ở chỗ này cười. Mã Sơn còn dễ nói, từ nhỏ đã không sợ chết, bây giờ lại tập võ, nhưng Lang Dụ Văn chỉ là một thư sinh yếu đuối, lại không sợ chết, lúc này còn có thể cười, có một tinh thần không biết sợ khiến Lý Dục Thần không khỏi càng đánh giá ông ta cao hơn một chút. Hai người này đứng đó cười, Lý Dục Thần cũng mỉm cười. Các đệ tử Vạn Ninh Cung lại không cười được. Bọn họ biết cho dù Mã Sơn nói không phải sự thật, nhưng cũng đúng đến tám chín phần mười. Vốn dĩ còn muốn giả ngu, nhưng bây giờ Mã Sơn vừa nói ra, muốn giả ngu cũng không được nữa. Mấu chốt là đột nhiên biết hai bí mật, ngoại trừ sư tôn chim ngắn ra còn có tổ sư gia chết như thế nào. Nếu như chuyện này truyền đến Vạn Phúc Cung, Mao Sơn coi như có trò hay để xem. Cho nên trong lòng mấy đệ tử thông minh đã biết rất rõ ràng, Nguyên Định Nhất tuyệt đối sẽ không để bọn họ được sống. Còn có mấy người ngốc nghếch, hoặc là có quan hệ tốt với Nguyên Định Nhất, tự cho là thân tín của ông ta, vẫn còn đứng đó kêu gào: “Sư tôn, bọn con không biết gì hết! Giết mấy người này, sẽ không có ai biết!” Nhưng bọn họ nói kiểu này, sắc mặt Nguyên Định Nhất càng thêm dữ tợn. “Tất cả mấy người đều phải chết!” Ông ta vừa dứt lời, lại lấy ra mấy lá bùa, phun lên một ngụm máu rồi vung ra trong không trung. “Càn khôn vô cực! Thiên la địa võng! Thu!” Lưới lửa xung quanh lập tức nhanh chóng co lại. Mỗi một sợi tơ đều giống như lưỡi dao chém vào không gian, mang theo ngọn lửa hừng hực. Nhiệt độ trong đại điện bỗng nhiên lên cao, mà không gian cũng đang không ngừng thu nhỏ. Các đạo sĩ đều rơi vào tuyệt vọng, ngay cả hai chữ “sư tôn” cũng không kêu được nữa. Mà đúng lúc này, chẳng biết từ lúc nào cũng không biết từ chỗ nào, trong đại điện bỗng nhiên sinh ra rất nhiều sương mù màu tím, lan dọc ra theo sàn nhà, giống như trong hư không có người cầm bình chữa cháy phun khắp nơi vậy.