Chương 1230 Sương mù tím tản ra đến dưới chân mọi người, liền biến thành từng đám mây màu tím, bao vây mọi người lại. Tấm lưới lửa kia vừa mới chạm vào đám mây màu tím, tất cả những ngọn lửa đang cháy liền bị dập tắt, mà sợi tơ như lưỡi dao cắt chém tất cả kia lúc chạm phải đám mây cũng giống như sợi bông đụng phải bông, thân thiết quấn quýt, không ai làm hại ai cả. Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có Mã Sơn và Lang Dụ Văn biết đó là cái gì, bọn họ đã tận mắt thấy Lý Dục Thần đạp chân lên đám mây màu tím này từ trên trời giáng xuống trong buổi hôn lễ độc đáo ở Tiền Đường. Sắc mặt Nguyên Định Nhất trở nên trắng bệch, run rẩy nói: “Cái này… Đây là… Tử… Tử…” Ông ta ấp úng nửa ngày cũng không nói ra là tử cái gì, nhưng sắc mặt càng ngày càng khó coi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chấn động. Lý Dục Thần cầm Như Ý trong tay, nhẹ nhàng vung lên, mây tím cả phòng đều tập trung vào trong tay anh. Mà ngọn lửa hừng hực trong đại điện bây giờ ngay cả một đốm lửa cũng không còn. Tơ phất trần bay xuống đầy trời, phía trên còn dính từng vết máu, giống như tóc trắng mang máu. Nguyên Định Nhất nhìn chằm chằm Lý Dục Thần: “Cậu… Rốt cuộc cậu… Là ai?” “Tôi là Lý Dục Thần, con trai của Lý Vân Hoa và Cung Lăng Yên, không phải Nguyên đạo trưởng quên nhanh như thế chứ?”, Lý Dục Thần đáp. “Không! Không có khả năng!”, Nguyên Định Nhất không ngừng lắc đầu: “Lý Vân Hoa và Cung Lăng Yên thành đôi hai mươi năm trước, nếu như cậu là con của bọn họ, năm nay cũng chỉ tầm hai mươi. Cho dù Cung Lăng Yên di truyền hết gen thiên phú của bà ta cho cậu, cho dù lúc bà ta mang thai đã truyền cho cậu đạo pháp, cậu cũng chỉ mới tu hành hai mươi mấy năm, làm sao có thể sử dụng được Thiên Vu Tử Vân!” “Thiên Vu Tử Vân?” Lý Dục Thần nhìn thoáng qua Như Ý trong tay, cảm thấy có chút kỳ quái. Đúng là trên Như Ý có viết hai chữ thượng cổ “Tử Vân”, nhưng cũng không nhắc tới Thiên Vu. Nếu thật sự là Thiên Vu, đó chính là thánh khí của Vu tộc. Mà cho dù anh có là đệ tử của Thiên Đô, tiến vào Tàng Thư Các ở Thiên Đô, xem hết tất cả danh sách tiên khí trong thiên hạ, anh cũng không thể nhận ra được pháp khí này, làm sao Nguyên Định Nhất lại nhận ra? “Ông nhận ra thứ này?” Ánh mắt Nguyên Định Nhất lấp lóe, dường như đang né tránh cái gì. “Hừ, chuyện đã tới nước này, nói cho cậu cũng không sao. Tôi vốn đến từ Vu tộc, nhiều thế hệ ẩn cư ở Miêu Cương, Thiên Vu Tử Vân là pháp nhân vu thuật thời thượng cổ truyền lại từ thời Nữ Oa Nương Nương. Cậu có thể sử dụng được pháp khí này đúng là nằm ngoài dự đoán của tôi”. Bây giờ Lý Dục Thần mới biết được không phải Nguyên Định Nhất nhận ra kiện pháp khí này, mà là coi mây tím thành bí thuật của Vu tộc. Nhưng điều này cũng có thể chứng minh Tử Vân Như Ý có lẽ cũng là một loại vũ khí. “Nhưng mà nghĩ lại cũng bình thường, cậu là con trai của Cung Lăng Yên, nhà họ Cung là đời thứ hai của ma vu, cũng có vu pháp truyền thừa, còn có huyết mạch Thiên Ma. Xem ra, cậu đúng là đã kế thừa hoàn toàn gen của mẹ mình”. Ông ta nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lý Dục Thần: “Cậu chưa được nhìn thấy mẹ mình, không biết bà ta đẹp đến mức kinh thế hãi tục như thế nào đâu. Chỉ cần nhìn thấy bà ta một lần là sẽ không bao giờ có thể quên được. Nếu như không phải do bà ta, tôi cũng sẽ không thay đổi thành dáng vẻ ngày hôm nay. Có lẽ, bây giờ tôi vẫn còn đang yên ổn làm vu sư ở Miêu Cương”.