Chương
“Cái này…”
“Cậu ta đánh nhau rất lợi hại, chúng tôi đều đánh không lại cậu ta.”
“Ngày đầu tiên cậu ta đến đây đã tìm đại ca đời trước của chúng tôi nói chuyện.”
“Nói là nước sông không phạm nước giếng với chúng tôi, mọi người bình an vô sự.”
“Đại ca lúc trước của chúng tôi tất nhiên không phục, lập tức dẫn người đánh một trận với cậu ta.”
“Nhưng mà cậu ta thật sự rất lợi hại, một lúc đã đánh bại hơn ba mươi người.”
“Đại ca của chúng tôi thấy cậu ta thực sự lợi hại, lúc này mới từ bỏ ý đồ, dù sao cậu ta cũng sẽ không trêu chọc chúng tôi, giữa chúng tôi lập tức nước sông không phạm nước giếng.”
Người đàn ông cao to không dám giấu diếm bất kỳ điều gì, tỉ mỉ báo cáo.
“Mẹ! Các người mấy thứ rác rưởi này, đánh hơn ba mươi người các người còn không phải dễ dàng à?”
Trạch Dương cười lạnh một tiếng, khóe miệng hiện lên một tia khinh thường.
Bọn họ hơn hai mươi người, đã đem hơn tám mươi người kia đánh, anh ta đúng là có tư cách xem thường.
“Vâng vâng vâng.”
“Tất nhiên cậu ta không thể so sánh với anh Vũ, anh Vũ một cước đã có thể đạp bay một người…”
Người đàn ông cao ta vội vàng vỗ mông ngựa Cao Vũ, cả khuôn mặt đều là vẻ nịnh nọt.
Sau khi Cao Vũ nghe xong, trong lòng có chút suy nghĩ.
Việc mà người thanh niên này làm giống y đúc mình!
Nhưng mục đích của người thanh niên này chỉ là nước sông không phạm nước giếng.
Mà mục đích của Cao Vũ là người không phạm ta, ta cũng muốn phạm người.
“Anh Vũ, làm sao bây giờ?”
Trạch Dương nhìn Cao Vũ, lại nhìn tên thanh niên bên kia một chút, liền vội hỏi một câu.
“Gọi đến, tôi có chút việc muốn hỏi cậu ta.”
Cao Vũ nhẹ gật đầu, sau đó phất tay ra hiệu.
Lúc này hai cánh tay bị còng lại, Cao Vũ làm động tác gì đều vô cùng khó chịu.
“Rõ!”
Trạch Dương lúc này đối bên kia hô lớn: “Ê cái tên kia, đến đây!”
Anh ta muốn dùng cách gọi người đàn ông cao to kia để gọi tên thanh niên này đến.
Nhưng mà thanh niên kia tựa như không có nghe thấy, căn bản là không nhúc nhích.
Thậm chí vẫn ngồi tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần, mí mắt cũng không nhấc một chút.
“Tên cậu ta là gì?”
Trạch Dương nhíu nhíu mày, hỏi người đàn ông cao to.
“Tôi, tôi không biết.”
Người đàn ông cao to lắc đầu.
Tuy nói bọn họ đã ở chung một chỗ được mấy tháng, nhưng người thanh niên này từ trước đến nay không giao lưu với người khác, bọn họ căn bản không biết tên của cậu ta.
“Mẹ nó! Chính là người đang ngồi kia, bảo mày đấy, tới đây một chút.”
Trạch Dương khẽ nhíu mày,lại hô lên với người thanh niên kia một câu.
Nhưng thanh niên kia vẫn không nhúc nhích tí nào như cũ.
Giống như cậu ta hoàn toàn xem Trạch Dương đang đánh rắm.
Lúc này tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Trạch Dương.
Chỉ có tên thanh niên này vẫn giữ động tác như cũ mà không thay đổi.
Người này ai cũng có thể nhìn ra, thanh niên kia không phải là không nghe thấy, mà là không muốn phản ứng với Trạch Dương !
“Con mẹ nó chứ!”
Trạch Dương có chút tức giận không nhịn nổi, bấy giờ đi về phía người thanh niên.
“Uy! Nói chuyện với mày đấy, điếc à?”
Trạch Dương đi thẳng tới trước mặt thanh niên, giọng nói không có ý tốt hỏi.
Mà Cao Vũ thì ngồi ở bên cạnh, con mắt nhắm lại, quan sát tỉ mỉ người thanh niên này.
Có lẽ chỉ cần tìm được chính xác người thì có thể thực sự tiếp xúc với tổ chức võ sĩ phía tây tây Vực.
“Chuyện gì?”