Chương
Thanh niên rốt cục từ từ mở mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Trạch Dương.
Trong mắt không có sợ hãi, cũng không có khẩn trương, nhìn bình thản như thường.
“Chuyện gì?”
“Tao tìm mày, thì mày phải đi, mày nói xem là chuyện gì?”
Lúc này trong lòng Trạch Dương rất khó chịu, tất cả mọi người đều nghe lời, chỉ có cậu ta không nghe lời?
Dù nói thế nào, hiện tại Trạch Dương cũng là đại ca trực ban bên trong phòng giam, tất nhiên vị trí này rất nhanh sẽ là của Cao Vũ.
Nhưng những người khác đối với Trạch Dương là nói gì nghe nấy, thanh niên này nhất định phải không đi đường thường.
Trạch Dương cảm thấy mình thật sự là cần phải ra oai một chút.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lông mày của thanh niên chậm rãi nhăn lại, lại rất nhanh mà thả lỏng, giọng điệu bình thản hỏi.
“Qua bên kia, anh Vũ của bọn tao tìm mày có chút việc.”
Trạch Dương đưa tay chỉ về Cao Vũ bên này, nói với thanh niên.
“Anh ta nếu có việc thì nên chủ động đến gặp tôi”
Nhưng mà thanh niên tiếp xuống nói một câu, khiến Trạch Dương trong nháy mắt trừng to mắt.
“A mẹ nó?”
Trạch Dương kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Anh ta từ khi gia nhập khối tập đoàn Phong Hạo đã thấy sự ngông cuồng của Cao Vũ.
Mà lúc này sự ngông cuồng của tên thanh niên này so với Cao Vũ chỉ nhiều chứ không ít hơn!
Trong lòng Cao Vũ cũng sững sờ, càng sinh ra lòng hiếu kỳ đối với người thanh niên này.
Người điên, có hai loại khả năng.
Một loại là ếch ngồi đáy giếng, tự cho rằng mình rất lợi hại.
Loại thứ hai chính là, hắn thật có lực lượng điên cuồng, cho nên mới không sợ cái gì.
Mà Cao Vũ hiện tại còn không biết, tên này thanh niên đến tột cùng là thuộc về loại nào.
“Người anh em, lúc tao còn dễ dàng nói chuyện với mày, tao hy vọng mày phải biết tao là cho mày mặt mũi.”
“Mày nếu như không muốn nói chuyện dễ dàng, vậy tao cũng có cách khác.”
Trạch Dương chậm rãi thu hồi nụ cười trên mặt, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Thân là một thành viên của khối tập đoàn Phong Hạo, người nào trên tay không nhiễm máu của mười mấy mạng người chứ?
Giết một người đối với bọn họ mà nói là chuyện đơn giản giống như cắt tiết gà.
Mà người thanh niên này thái độ ngoan cố, nếu là người khác ở ngoài, Trạch Dương đã sớm nổ một phát súng để dạy dỗ anh ta.
“Tôi đã nói rồi, nước sông không phạm nước giếng. Nếu không, nhất định các người sẽ phải hối hận.”
“Tôi cũng nhắc lại lần nữa, anh ta có chuyện thì phải chủ động tới gặp tôi.”
“Tôi không có hứng thú chủ động đi tìm ai.”
Sau khi thanh niên nói xong, lập tức chậm rãi nhắm hai mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
Ấy thế mà trong phòng giam, chỉ một thoáng trở đã nên an tĩnh.
Thanh niên này, ngang ngược cũng hơi quá rồi ?
Chẳng lẽ cậu ta không có nhìn thấy hiện tại vị trí đại ca trong phòng giam đã có sự thay đổi người rồi sao?
Chẳng lẽ cậu ta không có nhìn thấy Cao Vũ vừa rồi đánh nhau với người ta, một chân có thể đem người đá văng đi năm sáu mét, thậm chí trực tiếp đem người đá bay à?
Cậu ta… Thật sự không sợ?
Cao Vũ khẽ lắc đầu, sau đó lập tức chuẩn bị đứng lên.
Anh cũng không phải cố ý bắt thanh niên tới gặp anh, đi phô trương thân phận của chính mình.
Cao Vũ cho tới nay, bất luận anh đang ở vị trí thế nào, cũng không thích bỏ qua thứ có giá trị sử dụng.
Gọi người thanh niên kia đến đây, chỉ là có chút lời muốn nói, không thích bị người khác nghe lén mà thôi.
Nhưng nếu tên này vẫn giữ tính tình cố chấp kia , thì Cao Vũ chủ động đi gặp cậu ta thì cũng chẳng có gì khó?
Nhưng Cao Vũ vừa mới đứng lên, Trạch Dương đã không nhìn thêm được.