Chương
Cao Phong này rốt cuộc là đang dọa người, hay là thật sự có chỗ dựa gì?
Thế nhưng, chỗ dựa của anh rốt cuộc đến từ đâu?
Đó là tiền hay quyền lực?
Tiền bạc, James chưa chắc sẽ thiếu.
Quyền thế, Cao Phong chỉ là một người Việt Nam, anh ta có thể ở Hoa Kỳ có quyền thế gì?
James và võ giả trẻ tuổi, vắt hết óc, vẫn không nghĩ ra, Cao Phong rốt cuộc có cơ sở gì.
Cho nên bọn họ nhận định, Cao Phong chính là đang cố dọa người.
“Hừ! Mày có thể làm gì tao?”
“Tao cảm thấy, mày không có biện pháp bắt tao!”
Võ giả trẻ tuổi cười ha ha, lập tức tiến lên hô với Cao Phong.
James nhìn Cao Phong, trong mắt cũng hiện lên một tia cười lạnh.
“Gọi điện thoại cho Jerry, tôi muốn nói chuyện với ông ấy.”
Cao Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt, trực tiếp nhìn về phía James nói.
“Cái gì?”
James hơi nhíu mày.
“Mày nghĩ rằng mày là ai?”
Toss hừ lạnh một tiếng, mở miệng khinh thường Cao Phong.
Nhưng mà, James lại từ trên xuống dưới đánh giá Cao Phong một phen, trong lòng hơi suy nghĩ.
Jerry đã tự mình giải thích cho James.
Nhất định phải để Cao Phong ở bên này, chịu hết tra tấn, nhưng ngàn vạn lần không thể giết chết.
Hơn nữa, nếu Cao Phong muốn liên lạc với Jerry, nhất định phải cho phép.
Đặc biệt là câu thứ hai, đó là mệnh lệnh bắt buộc.
Cho nên, James mặt mang nghi ngờ nhìn Cao Phong một cái, vẫn lấy ra điện thoại di động, tìm được số điện thoại của Jerry gọi tới.
“Chờ lát nữa cậu nói chuyện điện thoại xong thì tôi sẽ tính sổ với cậu sau.”
Trong lòng quản ngục trưởng James vô cùng khó chịu, thế nhưng ông ta vẫn đưa điện thoại cho Cao Phong.
“Alo, James?”
Khi điện thoại vừa được kết nối, bên kia nhanh chóng truyền tới âm thanh của Jerry.
“Tôi là Cao Phong.”
Cao Phong nhìn quản ngục trưởng James một cái, lạnh lùng lên tiếng.
“Sao? Cậu Phong sao?”
“Thế cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Ban đầu, Jerry cảm thấy vô cùng sững sốt, sau đó nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, cố gắng đè thấp của mình, lên tiếng hỏi.
“Tôi muốn tấn công khu nhà giam phía Đông.”
“Hơn nữa tôi còn muốn giết người.”
Cao Phong lạnh lùng nói với đều giây bên kia.
“Chuyện này…”
“Cậu Phong, trên phương diện cái nhân thì tôi xem cậu như bạn để đối đãi.”
Thế nhưng trên phương diện công việc thì bây giờ cậu là tội phạm của Hoa Kỳ. Vì thế cậu không cảm thấy yêu cầu của mình có hơi quá đáng sao?”
Mặc dù Jerry nói như vậy, thế nhưng giọng nói lại vô cùng hòa nhã.
“Tôi không cảm thấy quá đáng chút nào cả.”
“Bất cứ chuyện gì cũng có thể trao đổi được, không phải sao?”
Khóe miệng Cao Phong hiện lên một nụ cười đáng suy ngẫm, lạnh lùng hỏi lại.
“Đương nhiên! Tôi vô cùng đồng ý với những lời này.”
Ánh mắt Jerry sáng lên, trong lòng cũng cảm thấy có hơi mong chờ.
“Ngài Jerry muốn gì cứ nói, tôi có thể cân nhắc thử xem.”
“Thế nhưng có một số việc tôi nhất định phải làm cho bằng được!”
“Người nào dám động đến tôi thì tôi sẽ giết không tha.”