Chương
“Haizz…”
Quản ngục trưởng James chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn về phía Cao Phong.
Cho đến tận bây giờ ông ta cũng không nghĩ rằng Cao Phong thật sự có một lá bài tẩy.
Ông ta càng không ngờ rốt cuộc mối quan hệ giữa Jerry và Cao Phong là như thế nào.
Rõ ràng trước đây Jerry đã nói muốn để Cao Phong phải chịu nhiều đau khổ nơi ngục giam.
Thế nhưng sao bây giờ ông ta lại đối xử tốt với Cao Phong như thế?
Quản ngục trưởng James nhanh chóng dẫn người rời khỏi đó, mở một mắt nhắm một mắt. Chuyện này không phải muốn nói rõ ràng ông ta để cho Cao Phong muốn làm gì thì làm khu phòng giam phía Đông sao?”
“Quản ngục trưởng James, có cần phải đuổi những người này ra ngoài không?”
“Tôi thấy dường như tâm trạng của người quản ngục vô dụng này đang không được tốt cho lắm nhỉ.”
Người thanh niên kia dựa đầu vào chiếc giường tầng bên trong phòng, vẻ mặt hiện lên vẻ giễu cợt.
Quản ngục trưởng James cau mày nhìn người thanh niên kia, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.
Ông ta bây giờ đã có thể nhìn thấy kết cục của người thanh niên kia.
“Toss, những người này mau đi thôi.”
Sau khi quản ngục trưởng James đi được hai bước thì quay đầu lại nhìn Toss, sau đó nói với người đàn ông trung niên kia.
“Cái gì cơ?”
Toss và người đàn ông trung niên kia đều cảm thấy ngây người.
“Ra ngoài rồi nói sau.”
Quản ngục trưởng James khẽ khoát tay, cũng không giải thích gì nhiều, xoay người nhanh chóng đi ra ngoài.
“Chuyện này…”
Toss trợn tròn hai mắt, quay đầu nhìn Cao Phong một cái, sau đó cũng theo chân quản ngục trưởng James.
Còn những tên quản ngục khác cũng nhanh chóng đuổi theo, đi ra ngoài.
Người thanh niên kia nhìn thấy cảnh tượng này thì có chút nghi ngờ đứng bật dậy.
“Ôi, trưởng ngục, bọn họ vẫn còn chưa đi đấy? Trưởng ngục à?”
Người thanh niên đi tới lan can sắt trước mặt, hét lớn ra bên ngoài.
Thế nhưng suốt toàn bộ quá trình này, quản ngục trưởng James cũng không hề quay đầu lại, nhanh chóng rời khỏi phòng giam phía Đông.
Còn Toss và những người quản ngục khác cũng rời khỏi khu nhà giam giống như thế.
Thế nhưng Cao Phong và những người ở nhà giam phía Nam lại không hề rời đi.
“Trưởng ngục! Trưởng ngục à!”
“Trưởng ngục! Ông không thể bỏ đi như thế! Những người này vẫn còn chưa đi cơ mà!”
Chỉ trong giây lát, tất cả mọi người ở khu nhà giam phía Đông đều cảm thấy vô cùng hoảng hốt, nhanh chóng kêu gào thật lớn.
“Ầm!”
Thế nhưng một tiếng đóng cửa thật lớn vang lên, bóng dáng của đám người quản ngục trưởng James nhanh chóng biến mất không còn thấy đâu nữa.
Trong toàn bộ phòng giam chỉ còn sót lại nhóm Cao Phong đang đứng ở chỗ lối đi, cùng những tên tội phạm tử hình của khu nhà giam phía Đông.
Vẻ mặt của tất cả những tù nhân ở khu phòng giam phía Nam đề trở nên hưng phấn.
Cao Phong đúng thật là ngạo mạn!
Ngay cả quản ngục trưởng James cũng nhanh chóng bị một cuộc điện thoại của anh đuổi đi?
Thế thì cái người có tên Cao Phong này rốt cuộc là có thân phận thế nào?
Không một ai biết được thế nhưng bọn họ biết thân phận của Cao Phong chắc chắn vô cùng lợi hại.
Sắc mặt của những người ở khu phòng giam phía Đông đều trở nên trắng bệch, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Mới vừa rồi anh nói tôi không có cách bắt anh sao?”
Cao Phong chậm rãi quay đầu, nhìn về phía người thanh niên kia.
“Tôi, anh, tôi…”
Người thanh niên đó muốn che giấu sự căng thẳng trong lòng thế nhưng lại không thể kiềm chế nổi.