Lâm Thanh Diện trong lòng nghĩ, xem ra Sở Nguyệt, lại muốn ra tay với mình.
Vậy tại sao bà ta muốn ra tay, lại không tự mình ra tay? Chẳng lẽ muốn thử thực lực của mình?
Hứa Quốc Hoa cũng hét lên với người phục vụ.
“Lâm Thanh Diện, cậu muốn gì đây, muốn đánh trưởng bối sao?”
“Hi hì, bức thư pháp treo trong mỗi phòng riêng trên tâng cao nhất đều được ông chủ khách sạn chúng tôi mua lại với số tiền khổng lồ ở buổi đấu giá, đặc biệt bức này, chính là nguyên tác của họa sĩ nổi tiếng Từ Lôi!” người phục vụ nói.
“Từ Lôi?”
Đồng tử Hứa Vệ Quốc co lại: “Đó là một họa sĩ đương đại vĩ đại, năm ngoái một bức tự họa của ông ta, trị giá hàng tỷ đồng!”
Lúc này trong lòng Hứa Vệ Quốc tràn đầy giễu cợt, xem ra, gia đình người anh họ trước mặt có lẽ xui xẻo rồi.
“Có thật không? Bức tự họa này thực sự đắt như vậy?”
Hứa Bích Hoài cũng hỏi Lâm Thanh Diện giá trị của bức tự họa này là bao nhiêu, vì dì của anh ta đã làm bẩn nó, nên gia đình anh phải đền tiền.
Đúng lúc này, một người đàn ông ăn mặc rất chỉnh tê từ cửa bước vào, không cân nghĩ ngợi gì, đây có lẽ là giám đốc được người phục vụ gọi đến.
Ngay khi giám đốc nhìn thấy bức tự họa trên tường thì liên bước tới, gỡ bức tranh xuống, khuôn mặt ngập tràn vẻ tiếc nuối và đau khổ.
“Ai? Ai đã gây ra chuyện này? Giá thị trường của bức tranh này, vỏn vẹn là tỷ, quý vị muốn bôi thường bằng tiền mặt hay thẻ?”
Hứa Vệ Quốc lập tức nháy mắt với Hứa Thiên Địa, Hứa Thiên Địa lập tức hiểu ra, quát Sở Nguyệt.
“Vết tích trên đó là do thím làm dơ, có phải thím nên là người bôi thường?”
Hứa Bích Hoài cau mày: “Liên quan gì đến anh? Cũng đâu phải bồi thường cho anh!”
Nghe thấy những lời của Hứa Bích Hoài, Hứa Thiên Địa ngay lập tức kiêm lại, và ngôi xuống.
Nhưng trong lòng anh ta vẫn đầy những lời giễu cợt, anh ta muốn xem số tiên tỷ bọn họ sẽ trả như thế nào!
Và Hứa Vệ Quốc ngay lập tức bắt đầu đổ dầu vào lửa.
“Thực ra, chuyện này cũng không trách được vợ chú, nếu như Lâm Thanh Diện không làm chuyện chọc tức bà ta, sau đó chỉ biết tiếp tục ăn cơm, làm sao mà bà ta lại bất cẩn làm dơ bức tự họa này?”
“Chính xác!”
Khi Sở Nguyệt nghe Hứa Vệ Quốc nói vậy, bà ta lập tức lôi Lâm Thanh Diện tới, rồi hét lên.
“Mọi chuyện đều do cậu!”
Nghe được những lời này, Lâm Thanh Diện lập tức nhíu mày, Sở Nguyệt quả là có tài năng diễn xuất.
“Dì à chuyện này làm sao có thể trách Lâm Thanh Diện, rõ ràng là do dì gây ra!”
Hứa Bích Hoài trở nên bất lực.
“Chúng ta đền tiền đi”
Nói xong Hứa Bích Hoài liên rút thẻ ngân hàng của cô ra.
Hứa Quốc Hoa lập tức lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện càng thêm khó chịu.
Lúc này Hứa Lệ Lệ đã tiễn Vương Dã Lạc ra ngoài, trở về phòng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, liền hỏi.
“Chuyện gì đang diên ra vậy?”
Vốn dĩ khi quay lại, Hứa Lệ Lệ nghĩ Hứa Bích Hoài đang nổi giận với Lâm Thanh Diện, vì bức ảnh trước đó của Lâm Thanh Diện, vì vậy người phục vụ đến để can ngăn, cô ta nghĩ cuối cùng cũng có màn kịch hay để xem.
“Đừng có giả bộ giàu sang nữa, gia đình mấy người có tiên sao? Nếu không phải Cậu Vương đã lên máy bay rồi, tôi còn có thể giúp mấy người”
“Nhưng nếu Lâm Thanh Diện quỳ trước mặt tôi, xin lôi tôi, tốt hơn là cảm †ạ Cậu Vương, vậy nói không chừng tôi có cách liên lạc với anh ta, nhờ anh ta giúp đỡ mấy người”
Trên thực tế cô ta không thể liên lạc được với Vương Dã Lạc, vì ngay cả số điện thoại cũng là do cô ta cứ đu bám không dứt nên mới miên cưỡng cung cấp cho cô ta.
Nhìn thấy dáng vẻ của con gái, Hứa Vệ Quốc trong lòng rộn ràng, không uổng công cho con gái học đại học, giờ làm việc đều rất chu toàn, thậm chí còn giỏi hơn cả con trai ông ta.
Điều mà tất cả mọi người không biết lúc này là trong lòng của Lâm Thanh Diện không còn vui vẻ Anh chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng nói.
“Mấy người đợi tôi một chút, để tôi gọi điện thoại”
“Tên khốn khiếp này muốn bỏ trốn à?”
Hứa Vệ Quốc ngay lập tức chửi măng.
“Thật là một tên vô dụng, gây ra chuyện còn muốn bỏ trốn, tôi nói anh biết hôm nay anh đừng hòng đi đâu!”
Hứa Lệ Lệ liền nổi giận.
“Tôi muốn xem anh ta gọi cho ai, hơn nữa hạng người như anh ta thì quen biết ai chứ!”
Lâm Thanh Diện bước ra khỏi phòng tìm một nơi không có ai, liền gọi điện thoại cho cô thư ký đã liên lạc với anh trước đó.
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của thư ký Tạ Chỉ San vang lên.
“Thiếu chủ, anh kiếm tôi có chuyện gì sao?”
Hai ngày nay Tạ Chí San đều theo dõi tới vườn dược liệu đó, sợ lại xảy ra chuyện, nhưng may mãn là từ khi Lâm Thanh Diện đưa ra phương pháp trị liệu, dược liệu đó đều không có vấn đề gì.
“Tạ Chỉ San, kiểm tra giúp tôi xem nhà hàng bây giờ tôi đang có mặt, có phải sản nghiệp của chúng ta không, đợi tí tôi gửi tên cho cô”
“bạ”
Chưa đây một phút sau khi Lâm Thanh Diện gửi tên qua đó, tiếng của Tạ Chỉ San lại vang lên.
“Thiếu chủ, nhà hàng này là sản nghiệp của chúng ta”