Rể Quý Trời Cho

chương 1170: gọi giám đốc đến đây!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Vậy thì tốt” Lâm Thanh Diện mỉm cười.

Sau đó anh đem chuyện bản thân gặp phải, nói với Tạ Chỉ San, bảo Tạ Chỉ San nhanh chóng giải quyết.

Sau đó anh lại gọi tiếp một cuộc điện thoại cho quản gia, anh có ấn tượng rất sâu đậm với Vương Dã Lạc, Vương Dã Lạc không phải phú nhị đại bình thường, Lâm Thanh Diện vừa nhìn đã biết, con người này có dã tâm cực kì lớn.

Nhất là trước đó Vương Dã Lạc đã hạ độc trước mặt của viện trưởng Trân, anh luôn ghi nhớ trong lòng.

Thực ra anh mơ hồ nhớ lại bản thân lúc nhỏ.

Quả thực có nghe qua nhà họ Vương Tây Bắc, là một gia tộc thích dùng độc.

Nhưng sau đó nghe nói, hình như nhà họ Vương đắc tội với ai, đột nhiên giống như biến mất khỏi thế gian, sau khi thay đổi chỗ ở, thiết nghĩ quản gia bây giờ, cũng chưa chắc nhớ được chuyện năm đó xảy ra với nhà họ Vương.

Nhưng anh cũng phải điều tra một phen, nhất là sau khi anh biết được nhà họ Vương đang ở Tây Bắc, thì càng dễ điều tra.

Lúc này ở giám đốc ở trong phòng cũng khá kiên nhẫn, dù gì người vào được căn phòng này cũng không phải tầm thường.

Cho dù Lâm Thanh Diện ăn mặc đơn giản, anh ta cũng không dám xem thường, vì những năm nay anh ta gặp qua rất nhiêu phú nhị đại ăn mặc đơn giản.

Rất nhanh anh ta thấy Lâm Thanh Diện quay lại vào phòng.

“Chúng ta đền tiền đi”

Lâm Thanh Diện vừa bước vào, Hứa Bích Hoài liên mở miệng ngay.

“Haha, thằng này gọi điện thoại có ích gì, nó chỉ là thằng vô dụng thôi, cuối cùng phải đền tiên?” Hứa Vệ Quốc mở miệng nói: “Tôi thấy mãy người, mau chóng cầu xin Lệ Lệ, để Lệ Lệ nhờ vả Vương Dã Lạc giúp đỡ xem!”

Hứa Lệ Lệ tỏ ra khuôn mặt đắc chí.

Lâm Thanh Diện à Lâm Thanh Diện, lúc đó anh cho tôi ăn một cái tát, không ngờ bản thân cũng có ngày hôm nay đúng không.

Nhưng rất nhanh điện thoại giám đốc đứng bên cạnh reo lên, anh ta nhanh chóng bắt máy.

Đó là cú điện thoại của cấp trên gọi đến, chỉ thấy anh ta không ngừng gật đầu nghiêng người, trên trán càng ngày đổ càng nhiêu mồ hôi.

Sau khi bỏ điện thoại xuống, anh ta hít thở sâu, lập tức cung kính nói với đám đồng.

“Thực sự rất xin lỗi, mọi người không cân đền bức tự họa này, tiên dùng bữa hôm nay nhà hàng chúng tôi cũng sẽ chỉ trả”

Sau đó, giám đốc quay người cúi chào Lâm Thanh Diện, nghiêm chỉnh quay người rời khỏi phòng.

Người phục vụ đứng đợi ở ngoài, nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt kinh sợ, sau đó theo sau giám đốc mà hỏi.

Trong lòng giám đốc cũng cảm thấy may mắn, vì lúc nãy bản thân đủ bình tĩnh, không lớn tiếng với bọn họ.

Nếu không, e là anh ta đã bị sa thải.

Lúc này mọi người trong phòng, đều đã đơ cứng người.

“Con trai ông chủ sao?”

Lúc này Hứa Lệ Lệ vẻ mặt đây kinh ngạc, không ngờ tên Lâm Thanh Diện lại trở mình được.

Cả nhà Hứa Vệ Quốc đều vô cùng hoang mang, lo sợ.

Sau đó Lâm Thanh Diện lôi Hứa Bích Hoài ra ngoài, Sở Nguyệt thấy không còn cách nào, cũng lôi Hứa Quốc Hoa đi theo.

Đúng lúc này, dưới một tòa nhà, một chiếc Ferrari đã được cải tạo hoàn hảo, liền dừng lại, người bước ra khỏi xe không phải ai khác, chính là Lưu Ly.

Trước đây khi Lưu Ly và Lâm Thanh Diện đến thành phố này, thì đi khắp nơi vui chơi, nhưng lúc này hơi buồn chán, nên chuẩn bị đi dạo.

Bây giờ cô ta không hề biết, bản thân đã trở thành sugar baby của Lâm Thanh Diện.

Sau khi trở vê từ nhà hàng, đã rất trẻ, Lâm Thanh Diện trở về phòng mình.

Trước ở ray thuốc, Lâm Thanh Diện đã đem cỏ tinh khiết trên người giao cho Tạ Chỉ San, căn dặn cô ta phải cố gảng vun trồng, còn miếng đá kia thì anh đem vê.

Lúc này anh ở trong phòng đang đem đi ngăm nghía, miếng đá dùng để nghiền thuốc chia làm nhiều loại, và miếng trong tay anh ta, là loại cực phẩm trong số các loại cực phẩm Cuộc giao lưu này, anh ta quả thực bội thu.

Dù sao miếng đá này phải trải qua mấy ngàn năm rèn giũa, mới thành hình như hiện tại.

Khi dùng để nghiền dược liệu, thì gần như không làm mất chút dược tính nào Chỉ cân nhớ đến cuộc giao lưu, trong đầu Lâm Thanh Diện lại hiện lên cảnh Viện trưởng Trần quỳ xuống trước mặt Vương Dã Lạc.

Ngay lúc này Lâm Thanh Diện chợt nghe thấy cửa phòng có tiếng gõ cửa, nối tiếp là tiếng la hét của ba vợ.

“Lâm Thanh Diện cậu đừng trốn nữa, tôi biết cậu ở trong đó! Cậu phá hoại gia phong, ngày mai cậu phải ly hôn với Hứa Bích Hoài, trả lại tự do cho nói”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio