Rể Quý Trời Cho

chương 1241

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG : ÁP ĐẢO HOÀN TOÀN

Đã một tiếng trôi qua, đám người vốn chuẩn bị chế giễu lại phát hiện dược liệu trước mặt Lâm Thanh Diện ngày càng ít.

Mà hình dáng ban đầu của ba viên đan dược đã xuất hiện trước mặt anh.

Lúc này bọn họ mới phát hiện hóa ra người đàn ông này muốn chế ba viên thuốc cùng một lúx!

Lúc này, Lâm Thanh Diện càng tập trung hơn, mà anh phát hiện việc chế tác đan dược khó hơn khống chế Kim Long rất nhiều!

Đầu tiên, thời gian chế đan rất dài, thứ hai, tuyệt đối không thể qua loa, một khi có bước nào xảy ra chút sai lầm nho nhỏ đều sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vì thế phải cần độ tập trung rất cao.

“May mà hôm qua đã đột phá thần hồn, nếu không thật không biết hôm nay có thể chịu đựng đến lúc làm xong ba viên đan dược cấp bậc khác nhau không nữa”

Lâm Thanh Diện thầm nghĩ trong lòng.

Mà lúc này, Tiểu Điêu cũng bị thủ đoạn của anh làm hết hồn.

“Sao… Sao anh ta lại chế đan như thế? Tôi chưa từng thấy cách này bao giờ, tôi đoán ngay cả Cốc chủ Điền cũng rất khó làm được”

Tiểu Điêu mất tập trung, động tác trong tay cũng dừng lại.

“Tiểu Điêu sư tỷ, tỷ đừng dừng lại, nói không chừng là tên này giả vờ giả vịt thôi, làm ba viên đan dược cùng một lúc vốn dĩ rất khó thành công!”

Hầu tử nói.

Sau khi nghe thấy lời này, Tiểu Điêu thâm gật đầu.

Không sai, ngay cả Cốc chủ cũng không thể hoàn thành, anh càng không thể hoàn thành đưcợ!

Hầu tử nói đúng, anh chỉ đang giả vờ giả vịt, thích khoác lác thôi!

Sau khi tự an ủi mình, Tiểu Điêu lại bắt đầu lần nữa.

Đan dược trung cấp trong tay đã sắp hoàn thành, Tiểu Điêu thầm thấy may mắn, cảm thấy Lâm Thanh Diện chỉ cố làm ra vẻ.

Nhưng mùi thuốc nồng đậm bay đến từ bên cạnh hoàn toàn đánh đổ cô ta.

Lúc này mọi người cũng không còn cổ vũ cho.

Tiểu Điêu nữa, bọn họ nín thở, ai cũng chờ mong chuyện lớn diễn ra.

Tiểu Điêu trở thành người khó xử nhất, bây giờ cô ta có làm gì cũng đã không còn ý nghĩa nữa rồi.

Mà lúc này, viên đan dược cấp thấp mang theo mùi thuốc đầu tiên đã được chế xong, sau đó, Lâm Thanh Diện sử dụng tinh thần lực, hoàn thành luôn đan dược trung cấp.

“Chỉ thiếu đan dược cao cấp thôi, anh ta có thể hoàn thành trong một lần không?” Mọi người mong đợi nói.

Nếu trước đó bọn họ còn cười nhạo Lâm Thanh Diện, thì bây giờ, bọn họ như đang xem một tông sư luyện đan biểu diễn vậy.

Gió núi thổi qua, Lâm Thanh Diện bắn ra một tia thần hồn chỉ lực cuối cùng.

Đan dược cao cấp, hoàn thành!

Mà lúc này, Tiểu Điêu chỉ vừa chế xong đan dược trung cấp mà thôi.

Lâm Thanh Diện thở ra một hơi, trên trán có mồ hôi hột chảy xuống.

Quả nhiên dung hợp ba viên đan dược cấp bậc khác nhau cùng một lúc thật sự làm tiêu hao thần hồn rất nhiều.

Dù hôm qua thần hồn đã đột phá, nhưng Lâm Thanh Diện cũng phải sử dụng sức lực cuối cùng mới hoàn thành được tất cả đan dược.

“Anh ta… Thật sự hoàn thành rồi sao?”

Tiểu Điêu buông đồ trong tay xuống, từ từ đi về phía Lâm Thanh Diện.

“Dược khí, là dược khí!”

“Anh… thật sự chỉ mới học hai ngày thôi sao?”

Tiếu Điêu hỏi “Đúng thể” Lâm Thanh Diện gật đầu.

Tiểu Điêu lắc đầu: “Không, chuyện này không thể nào, chỉ hai ngày mà anh có thế làm ra đan dược như vậy à, anh đang lừa tôi sao?”

Lâm Thanh Diện vô cùng bình tĩnh, hờ hững nói “Tôi biết bây giờ cô không chấp nhận được, nhưng sự thật chính là như vậy, thuật luyện đan, thiên phú cực kỳ quan trọng, mà tôi có thiên phú, còn cô thì không.”

“Cái gì?”

Mọi người ngạc nhiên thốt lên “Anh ta nói Tiểu Điêu không có thiên phú?”

“Nếu… Tiếu Điều không có thiên phú, vậy chúng ta là cái gì?”

Từ sau khi đến Dược Thần Cốc, cô ta rất được Điền Uyên coi trọng, trước giờ chưa ai dám nói với cô †a như thế.

“Cô có ức hiếp người khác không, trong lòng cô tự biết”

Lâm Thanh Diện nói: “Thầy luyện đan ky nhất là nóng nảy, mà cô vì khoe khoang kỹ thuật của bản thân cao siêu hơn người khác mà thường xuyên tổ chức cái gọi là tỷ thí, để chứng minh mình mạnh hơn các sư huynh sư đệ của mình, cô cảm thấy việc này thú vị lắm sao?”

“Tôi..”

Tiểu Điêu căn môi, Lâm Thanh Diện nói rất đúng.

Thật ra Tiểu Điêu cũng hiểu mỗi tháng mình đều tổ chức tỷ thí thế này là vì chèn ép như sư huynh đệ đồng môn, để họ biết sự lợi hại của mình.

Lâm Thanh Diện nhìn cô ta, không hề có ý thương tiếc: “Nếu cô còn tiếp tục điêu ngoa như thế, sau này sẽ không có ai xem trọng cô đâu”

“Anh nói đủ chưa!”

Tiểu Điêu la to, biết bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên có người dám mắng mình.

Tức giận, nhục nhã đan xen trong đáy lòng Tiểu Điêu.

ô ta siết chặt hai tay, người cũng vì kích động.

mà run rẩy: “Tôi không cho phép anh nói tôi như thết”

Dứt lời, Tiểu Điêu hiếu thắng xông về phía Lâm Thanh Diện, trong tay vẫn là thanh chủy thủ hôm qua.

“Không biết hối cải!”

Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói, vung tay lên đánh cô ta ngã sang một bên.

“Sư tỷ!”

Hầu tử và mọi người vội chảy tới, bên môi Tiểu Điêu có máu tươi chảy ra, cô ta nhặt chủy thủ lên, còn muốn đánh tiếp.

Lúc này, phía sau vang lên một giọng nói già nua.

“Tiểu Điêu, con đủ rồi!”

Tiểu Điêu sửng sốt quay đầu nhìn lại, hóa ra là hai người Điền Uyên và Triệu Ất đến đây.

“Cốc chủ, người này ức hiếp con, con muốn giết anh ta!” Tiểu Điêu nói.

“Quỳ xuống!”

Điền Uyên lạnh lùng nói, không cho cãi lời.

“Cốc chủ..”

“Ta bảo con quỳ xuống, có nghe thấy không?”

Điền Uyên lạnh lùng ra lệnh Tiểu Điêu quỳ xuống đất, đôi mắt ươn ướt.

“Cốc chủ, trước giờ người… người chưa từng đối xử với con như vậy, bây giờ lại vì một người ngoài mà bảo con quỳ xuống?”

Điền Uyên run rẩy nói: “Người ngoài? Cậu ấy là khách quý của Dược Thần Cốc chúng ta, trận đấu với Công Hội Luyện kim lần này đều phải dựa vào cậu ấy đấy!”

“Cái gì? Khách quý?”

Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Thanh Diện.

Điền Uyên nhìn Tiểu Điêu đang khó hiểu, nặng nề nói: “Bình thường ta quá bao dung con, bây giờ nghĩ lại thật sự là ông già này sai rồi, tỷ thí hôm nay con đã thua, nếu thu thì phải xin lỗi, nghe theo người thắng, có nghe thấy không!”

“Cốc chủ, con..

cùng khó coi.

Tiểu Điêu cắn răng, sắc mặt vô “Được rồi được rồi, ông Điền, ông đừng đối xử với đứa nhỏ như vậy”

Triệu Ất cười đi qua khuyên can.

Ông ta đi tới bên cạnh Tiểu Điêu, cười nói: “Không sao, thua Lâm Thanh Diện cũng đâu phải chuyện mất mặt gì”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio