Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHƯƠNG : TRIỆU ẤT NHẬN ĐỒ ĐỆ
“Lâm Thanh Diện?”
Đệ tử Dược Thần Cốc ở bên cạnh đã vô cùng ngạc nhiên sau khi nghe điều này.
“Mịa, anh ấy chính là Lâm Thanh Diện?”
“Đây không phải là thần tượng của tôi sao?
Không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy!”
“Ôi trời ơi, tôi vừa nói anh ấy không biết gì về chế đan, bây giờ xem ra tôi mới là đồ ngốc!”
Tiểu Điêu cũng rất ngạc nhiên.
“Triệu sư thúc, chú nói anh ấy là Lâm Thanh Diện?”
“Đúng thế, hai ngày nay cậu ấy đều ở cùng tôi, sao tôi có thể nhận sai được?!” Triệu Ất cười.
“Anh là Lâm Thanh Diện sao không nói sớm?”
Tiểu Điêu hỏi.
Lâm Thanh Diện lạnh giọng đáp: “Cô không hỏi thì sao tôi phải nói?”
“Anh..” Tiểu Điêu cắn môi.
Lâm Thanh Diện, đối với các hành giả trên thế giới mà nói đã là một người như ở Đỉnh phong.
Người trẻ tuổi sau khi biết thiên phú khủng khiếp của Lâm Thanh Diện đều tỏ ra ngưỡng mộ và sùng bái.
Đương nhiên Tiểu Điêu cũng không ngoại lệ.
“Không ngờ thiên phú luyện đan của anh cũng cao như vậy, thật đáng khâm phục” Tiểu Điêu nói, cô cảm thấy hơi xấu hổ.
“Cô có thể đứng dậy rồi, lúc trước tôi nói hơi nặng lời nhưng cũng vì muốn tốt cho cô” Lâm Thanh Diện nhẹ giọng nói.
Ngọc không mài không thành đồ vật, Tiểu Điêu rất có thiên phú trong việc chế đan, chỉ là cần được mài giữa mà thôi.
“Được rồi, đứng lên đi, Lâm Thanh Diện tha thứ cho con rồi” Triệu Ất mỉm cười, đỡ Tiểu Điêu dậy.
“Đi thôi, chúng ta về ăn cơm đi” Lâm Thanh Diện nói với Triệu Ất Triệu Ất gật đầu, định rời đi cùng Lâm Thanh Diện.
“Chờ chút!”
Tiểu Điêu bước nhanh đuổi theo, ngăn Lâm Thanh Diện lại.
“Tiểu Điêu, con lại làm gì nữa, đừng vô lễ!” Điền Uyên tức giận nói.
“Cô còn có chuyện gì nữa?” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
“Không, anh không được đi!” Tiểu Điêu lại ngăn cản: “Tóm lại tôi không quan tâm, thua thì phải chịu phạt, anh nhất định phải yêu cầu tôi làm một việc, nếu không các huynh đệ sẽ nói tôi chơi xấu!”
“Sư tỷ, chúng em không dám nói chị chơi xấu, em thấy chị là muốn quấn lấy đại ca Lâm Thanh Diện thì có!”
Tiểu Hầu Tử cười hì hì nói.
“Con khỉ này, em nói nhiều quá đấy!” Tiểu Điêu hung dữ trừng mắt nhìn Tiểu Hầu Tử, nhưng đồng thời như bị nói trúng tâm sự mà hai má cô ửng hồng.
Các cô gái đều thích thần tượng, mà Lâm Thanh Diện lại là thân tượng của các tu hành giả trẻ tuổi, đương nhiên Lâm Thanh Diện có tình cảm đặc biệt với anh.
Lâm Thanh Diện nhìn Tiểu Điêu, cảm thấy bất đắc dĩ, mà lúc này Triệu Ất ở bên cạnh lại không ngừng thúc giục, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
“Cô… thật sự muốn chịu phạt sao?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Đúng thế, đại ca Lâm Thanh Diện, anh nói đi, tôi nghe anh hết” Tiểu Điêu đáp Lâm Thanh Diện gật đầu, khoé miệng nhếch lên, nhìn về phía Triệu Ất.
“Sao cậu lại nhìn tôi như vậy, tôi cảm thấy không có ý tốt đâu nhé” Triệu Ất nói.
“Ông, có ngại nhận thêm một đồ đệ nữa không?” Lâm Thanh Diện cười nhẹ.
“Nhận đồ đệ? Cậu nói Tiểu Điêu?” Triệu Ất ngạc nhiên.
“Đúng”
Lâm Thanh Diện cười bảo: “Cứ theo như phương pháp huấn luyện của ông hai ngày trước để huấn luyện Tiểu Điêu đi”
“Như vậy tàn khốc quá” Triệu Ất nói.
Cách của ông với người bình thường mà nói chắc chắn là một cơn ác mộng.
Ai ngờ Tiểu Điêu không cho là vậy, cô ta lập tức đồng ý: “Lâm Thanh Diện đại ca, tôi nghe lời anh, đi theo Triệu sư thúc học hỏi”
“Không được, không được, tôi tự do quen rồi, không muốn bị quấn lấy đâu”? Triệu Ất vội từ chối.
“Được rồi lão Triệu, mặc dù thiên phú của Tiểu Điêu không bäng Lâm Thanh Diện, nhưng cũng không kém đâu” Điền Uyên bước tới nói: “Ông nhận con bé đi, vừa hay cũng có thể rèn tính cho con bé, tôi tin ông”
“Thôi đi lão Điền, tôi cảm thây ông đang chơi tôi, muốn dạy ông đi mà dạy, tôi không làm” Triệu Ất từ chối “Triệu sư thúc, chỉ cân chú đồng ý nhận con làm đồ đệ, mỗi ngày con đều sẽ nấu ăn cho chú!”
Tiểu Điêu nói “Đúng đó, tay ngêh của Tiếu Điêu sư tỷ võ cùng tuyệt, không ai nấu nấu được như chị ấy đâu. Triệu sư: thúc, chúng con có thế làm chứng!”
Hâu Tử mim cười, những người xung quanh phụ hoạ “Điều này..” Triệu Ất cử động ngón trỏ, thức ăn ngon, rượu ngon là điều mà ông theo đuổi “Thôi được rồi, tôi sẽ nhận tôi, cho phép cô mỏi ngày tự do ra vào sơn động của tôi. Nhưng cô đừng quên nấu ăn cho tôi đấy” Triệu Ất mim cười “Cảm ơn sư thúc”
Tiểu Điêu rất vui, chắp tay nói rồi thuận thế nhìn sang Lâm Thanh Diện bên cạnh.
Có thể tự do ra vào sơn động, có nghĩa là ngày nào mình cũng có thời gian ở cùng thần tượng rồi.
Nghĩ đến đây, mặt Tiểu Điêu lại đỏ lên Kết thúc cộc thi, Lâm Thanh Diện và Triệu Ất, Điền Uyên rời khỏi Linh Tuyên Sáng hôm sau, Tiểu Điêu bưng hộp thức ăn sáng tới sơn động.
“Chào buổi sáng sư thúc!” Tiểu Điều lớn tiếng gọi Triệu Ất bò dậy từ trên giường, hưng phấn nói “Tới rồi à, để xem cô mang đồ ăn gì ngon tới”
Nói xong ông ta muốn mở hộp thức ăn ra.
“Đừng vội, sư thúc, Lâm Thanh Diện đại ca đâu?” Tiểu Điêu hỏi, nghiêng người về phía trước nhìn vào.
“Cô nói cậu ấy hả, tối qua cậu ấy chuyến đi rồi, lão Điền làm một phòng riêng cho cậu ấy trong cốc, cậu ấy ở đó” Triệu Ất thản nhiên nói “Cái gì? Chuyển đi rôi?”
Tiểu Điêu rất kinh ngạc, sau đó tức giận nói: “Không phải chú nói mấy ngày này anh ấy sẽ ở cùng chú, chú sẽ dạy anh ấy thuật luyện đan ư?”
“Tôi dạy cậu ấy?”
Triệu Ất cười khổ: “Hôm qua cậu ấy chế được ba viên đan một lúc, cô thấy tôi có khả năng dạy cậu ấy không?”
“Điều này..”
Tiểu Điêu bĩu môi, kế hoạch không theo kịp thay đổi, mong muốn của cô đã tan thành bọt nước.
Mà bên này, Triệu Ất cũng chẳng quan tâm lắm, đồ ăn ngon trước mắt mới là quan trọng nhất.
Triệu Ất mong chờ mở hộp thức ăn ra, nhìn vào.
trong, sau đó lại giật mình!
“Tiểu Điêu, đây là thức ăn cô nấu hả?”
Trong hộp thức ăn, hai quả trứng ốp la bị chiên cháy đen, những món khác nhìn cũng có vẻ không ngon miệng.
“Sao, ý chú là đồ tôi nấu không ngon?” Tiểu Điêu hỏi, lúc này cô vẫn đang canh cánh trong lòng chuyện Lâm Thanh Diện chuyển đi ngay trong đêm.
Triệu Ất cười khổ, lúc này mới hiểu ra, đồ ăn Tiểu Điêu làm, quả nhiên không ai có thể làm được!
Trong Dược Thần Cốc, Lâm Thanh Diện đang ngồi trước bàn làm việc.
Đây là phòng Điền Uyên chuẩn bị cho anh, bên trong được trang trí theo phong cách cổ xưa.
Làn khói xanh từ gỗ đàn hương làm Lâm Thanh Diện bình tĩnh lại, lúc này anh đang nhìn công thức trong tay.
Đây là công thức của một viên thuốc hoàn hảo.
mà tối qua Triệu Ất đưa cho anh.
“Bách Linh Đan!”
Lâm Thanh Diện lẩm bẩm trong miệng, nhìn về phía ba loại dược liệu thiết yếu.
Hai loại trong số đó, Lâm Thanh Diện đã thấy.
trong động, nhưng loại cuối cùng, thậm chí anh còn không biết đến.
“Bột Linh Tê? Đây là thứ gì chứ?” Lâm Thanh Diện cau mày, tối qua đi quá vội, anh cũng chưa kịp hỏi Triệu Ất.
Đúng lúc này, Điền Uyên đi tới.
“Lâm Thanh Diện, ở trong đây đã quen chưa?”
Lâm Thanh Diện mỉm cười nhìn Điền Uyên, đến sớm không bằng đến đúng lúc, vừa hay anh có thể hỏi Điền Uyên chuyện liên quan đến bột Linh Tế.