CHƯƠNG : CỰ TINH SIÊU CẤP
Lúc này, bên trong phòng của Lâm Thanh Diện, một chiếc thùng gỗ lớn được đặt ở giữa, bên trong, là Tiểu Điêu đã cởi bỏ quần áo.
Mà hai nữ đệ tử ở hai bên, Lâm Thanh Diện đột ngột vào phòng, bọn họ cũng rất là bối rối.
Giống như lần trước, sau khi Lâm Thanh Diện nhìn như vậy vài giây, liền vội vàng lui lại, đóng cửa phòng.
Chỉ là, điều không giống với lần ở bên linh tuyền lần trước là, lần này, khoảng cách giữa hai người cực gần, lại không có sương mù che, Lâm Thanh Diện đã nhìn thấy được đại khái.
Lâm Thanh Diện đứng ở cửa xác nhận đi xác nhận lại, mình thật sự không có đi nhầm phòng, chính vào lúc này, cửa phòng mở ra.
Hai nữ đệ tử mím môi cười một cái, trực tiếp đi ra, sau đó, là Tiểu Điêu đã thay xong quần áo đi ra ngoài.
“Lâm Thanh Diện đại ca.” Tiểu Điêu mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện cúi đầu: “Cô…cô không còn chuyện gì, không còn chuyện gì nữa thì mau về nghỉ ngơi đi.”
“Đa tạ Lâm Thanh Diện đại ca tương trợ, chỉ là, hồi nãy….” Tiểu Điêu nhẹ giọng nói.
Lâm Thanh Diện vội vàng giải thích: “Hồi nãy tôi không nhìn thấy gì hết, cô đừng nghĩ nhiều, mau về phòng ngủ đi!”
Nghĩ đến khi mình và Tiểu Điêu gặp nhau lần đầu tiên, đại khái cũng là cảnh tượng như vậy, Lâm Thanh Diện cũng biết rõ tính cách xảo quyệt của đối phương, không muốn dây dưa nhiều với cô ta.
Ai ngờ, lần này Tiểu Điêu lại mím môi cười một cái: “Lâm Thanh Diện đại ca, tôi cũng chưa nói gì mà, coi anh căng thẳng kìa, hồi nãy, là tôi không đúng.”
“Cái gì, cô không đúng?”
Lâm Thanh Diện dụi dụi tai, hoài nghi mình có phải đã nghe lầm rồi không.
Một cô gái xảo quyệt như vậy, thay đổi tính nết rồi?
Tiểu Điêu gật đầu: “Tôi cũng là mới nghe hai người đó nói, sau khi tôi bị thương, cơ thể suy nhược, bọn họ nhất thời hoảng loạn, tìm một căn phòng gần với đại sảnh nhất trị liệu cho tôi, không ngờ, đây…lại là phòng của anh.”
“Hoá ra là vậy à, tôi còn tưởng tôi đi lộn rồi chứ.” Lâm Thanh Diện tự giễu.
Ánh mắt Tiểu Điêu mang theo nụ cười: “Cho nên, nếu anh đã không biết gì hết thì đương nhiên tôi không thể trách anh được rồi. Hơn nữa, tôi đã nghe nói, anh chế đan thành công, Tiềm Hành Đan vậy mà còn mang theo dược khí, Lâm Thanh Diện đại ca, anh thật lợi hại!”
“Đó cũng là cô làm tốt bước đầu tiên, tôi chỉ thuận theo bước của cô làm ra thôi, nói ra, còn có một nửa công lao của cô nữa.” Lâm Thanh Diện cười nói.
Sau khi nghe thấy lời này, Tiểu Điêu bình tĩnh nói: “Lâm Thanh Diện đại ca, tôi biết anh đang an ủi tôi, bước cuối cùng của đan dược cấp hoàn mỹ mới là quan trọng, thực lực của anh, tôi còn xa lắm mới đạt được, nhưng anh yên tâm, sau này tôi theo Triệu sư thúc, nhất định sẽ cố gắng.”
“Vậy thì tốt.” Lâm Thanh Diện gật đầu, xem ra mấy ngày này, con nhỏ này thật sự đã thay đổi không ít.
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, anh cũng nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Điêu mỉm cười rời khỏi, trước khi đi, còn quay đầu tinh nghịch nói: “Lâm Thanh Diện đại ca, anh yên tâm, chuyện tối nay tôi và hai vị sư tỷ sẽ không nói ra ngoài đâu, đây là bí mật giữa chúng ta.”
Nói xong, quay người rời đi.
Lâm Thanh Diện bất lực mà gãi gãi đầu, một bí mật nhỏ mà đã khiến thiếu nữ này vui đến như vậy, xem ra mình thật sự là có khoảng cách thế hệ với người trẻ tuổi rồi.
Trưa hôm sau, Lâm Thanh Diện ngồi dậy khỏi giường.
Đêm tối qua không có chuyện gì, xem ra phán đoán của mình không sai, người đàn ông đó suy cho cùng vẫn đưa Tiểu Nguyệt rời khỏi Dược Thần Cốc rồi.
Khẽ sửa soạn một cái, Lâm Thanh Diện ngồi bên bàn, đốt một nhúm đàn hương, đầu não Lâm Thanh Diện nhanh chóng xoay chuyển, trọng điểm ở trên người cô gái tên Tiểu Nguyệt đó.
Đột nhiên, một suy nghĩ xuất hiện ra trong đầu mình.
Hôm đó, lúc ở tiểu trấn, Lâm Thanh Diện đến nhà mà Trần Minh Thu ở, đến cuối cùng, Trần Minh Thu nói ông ta cũng bị người ta mua chuộc, mà người mua chuộc ông ta, là một phụ nữ!
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Diện như được tỉnh ngộ.
“Không lẽ, người mua chuộc Trần Minh Thu, chính là Tiểu Nguyệt này?”
Lâm Thanh Diện lẩm bẩm nói, lại nhớ đến lời mà Trần Minh Thu nói hôm đó, Tiểu Nguyệt còn sắp xếp ông ta cản đường mình trên đường đi, và nghĩ cách giết mình.
Nói như vậy, mình nhất định đã từng có mâu thuẫn với cô ta, nếu không, thì cô ta sẽ không sắp xếp người đối đãi với mình như vậy rồi.
“Một cô gái như vậy, mình có thể có mâu thuẫn gì với cô ta chứ?”
Lâm Thanh Diện suy nghĩ trong lòng, có lẽ, Tiểu Nguyệt này là thiên kim tiểu thư gia tộc nào đó.
Mà mình ở trong đô thị, thực sự đã diệt quá nhiều gia tộc, có lẽ là con gái gia chủ nhà nào đó đến báo thù rồi.
Chả trách nhìn mặt cô ta hình như rất quen.
Tâm trạng Lâm Thanh Diện phức tạp, Tiểu Nguyệt không đủ để sợ, với thực lực hiện tại của mình, thậm chí không cần bí thuật cũng có thể đàn áp đối phương, chỉ là, người đàn ông lạ mặt tối qua, xem ra đích thực là rất lợi hại.
Mình đã là nửa bước thần cảnh rồi, nhưng coi bộ, tên đó phải cao hơn mình.
“Thật muốn tháo mặt nạ hắn ta xuống, để xem rốt cuộc là người thế nào!”
Lâm Thanh Diện khẽ thở dài nói.
Điều chỉnh lại tâm trạng, Lâm Thanh Diện cũng tạm thời không suy nghĩ nhiều như vậy nữa, buổi chiều còn có một đống fans đang đợi mình kể chuyện về rừng rậm Sương Mù nữa.
Buổi chiều, đại sảnh gặp khách lại trở nên náo nhiệt.
Điền Uyên và các vị trưởng lão ngồi ở bên trên, đệ tử bên dưới thì ngửa đầu trông ngóng.
“Lâm Thanh Diện đại ca đến rồi!”
Hầu Tử tinh mắt nói trước, đám người lũ lượt nhìn qua, sắc mặt Tiểu Điêu khẽ đỏ lên.
Lâm Thanh Diện lúc này, như một cự tinh siêu cấp vậy, hưởng thụ ánh mắt sùng bái của đám người.
“Lâm Thanh Diện, đám người này tôi thực sự hết cách rồi, cứ đòi cậu kể chuyện rừng rậm Sương Mù cho bọn họ nghe.” Điền Uyên cười khổ nói.
Lâm Thanh Diện nhìn người xung quanh, tuỳ ý nói: “Không sao, đúng lúc, tôi cũng rất muốn chia sẻ chuyện lần này.”
“Lâm Thanh Diện đại ca, anh mau nói đi, em đợi không kịp nữa rồi!”
Hầu Tử dẫn đầu nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, bắt đầu nói, kể lại chuyện từ khi mình vào rừng rậm Sương Mù, cho đến khi gặp được tê giác cổ trong Linh Tê Cốc.
Nghe thấy mãng xà khổng lồ, con cóc biết phun độc, và cả con tê giác cổ khổng lồ đó nữa, đám người đều kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ, trên thế giới này, còn có nhiều sinh vật kỳ lạ xuất hiện như vậy, hơn nữa còn cách mình rất gần.
Lâm Thanh Diện nói rất thong dong, nhưng mấy người này đều biết, hai ngày không ngừng chiến đấu, đổi lại là bất kỳ ai ở chỗ này cũng đều căn bản không làm được.
Càng đừng nói, đối thủ cuối cùng, còn là con tê giác cổ có thực lực thần cảnh nữa!
Thần sắc sùng bái của đám người lại tăng lên vài phần.
“Lâm Thanh Diện đại ca, anh thật lợi hại, ngay cả linh thú thực lực thần cảnh cũng đánh lại được.” Hầu Tử ca thán.
Lâm Thanh Diện mỉm cười: “Linh thú thực lực thần cảnh, sao tôi có thể địch lại chứ.”
“Vậy…vậy anh là?”
Bọn người Tiểu Điêu nghi hoặc mà nhìn Lâm Thanh Diện.
Nếu như Lâm Thanh Diện không địch lại, kết quả đáng lý sẽ giống như sư tổ của mình, nhưng bây giờ, Lâm Thanh Diện rõ ràng mạnh khoẻ ngồi ở đây, tám chuyện với mình.
“Hoàn toàn dựa vào nó!”
Nói xong, nắm lấy kiếm Trảm Tiên trong tay.
Nhìn thấy thanh thượng cổ thần kiếm trong tay Lâm Thanh Diện, Hầu Tử ca thán: “Phải đó, trong tay Lâm Thanh Diện đại ca có thần khí như vậy, mấy linh thú đó sao lại là đối thủ được chứ!”
“Đúng đó, nếu không, Lâm Thanh Diện đại ca sao có thể lấy được bột Linh Tê chứ?”
Những người còn lại hùa theo nói.
Điền Uyên ngồi trên vị trí cao như nhìn ra một tia khác thường từ trong nụ cười của Lâm Thanh Diện.
Đám người giải tán hết, Lâm Thanh Diện ở lại trong đại sảnh, anh quay đầu lại, nói với Điền Uyên: “Điền cốc chủ, xin theo tôi đến phòng của tôi, tôi có chuyện muốn nói với ông.”
Điền Uyên cũng không nói nhiều, hai người một trước một sau, đi đến phòng mà Lâm Thanh Diện ở.