CHƯƠNG : THỨ BẢO VỆ
Đến chỗ ở của Lâm Thanh Diện, hai người ngồi mặt đối mặt.
“Điền cốc chủ, tôi có chuyện muốn nói với ông, là chuyện liên quan tới rừng rậm Sương Mù.” Lâm Thanh Diện nói.
Điền Uyên giúp Lâm Thanh Diện pha ly trà: “Vừa rồi ở đại sảnh thì cảm thấy cậu đối với những đệ tử đó vẫn là có chút che giấu, tôi nghĩ, sự tình chắc chắn sẽ không đơn giản như những gì cậu nói đâu.”
“Ông nói không sai.”
Lâm Thanh Diện thản nhiên nói: “Có điều, tôi vừa rồi cũng không có nói bừa, lần này tôi có thể bình an đi ra khỏi rừng rậm Sương Mù, thứ dựa vào thật sự là thanh Kiếm Trảm Tiên này trong tay tôi!”
Điền Uyên nhíu mày, ông ta biết, Lâm Thanh Diện gọi ông ta tới nơi này, nhất định là có chuyện khác muốn nói với ông ta.
“Chẳng lẽ, cậu ở trong rừng rậm Sương Mù đã phát hiện chuyện gì cổ quái sao?” Điền Uyên hỏi.
Lâm Thanh Diện gật đầu: “Không sai, từ hôm tôi vừa đặt chân bước vào rừng rậm Sương Mù thì tôi cảm thấy, linh khí của nơi đó so với Dược Thần Cốc nhiều hơn mấy chục lần! Hơn nữa, càng đi vào trong, linh khí càng nhiều.”
“Đây là tự nhiên, từ rất lâu trước kia tới nay, chúng tôi luôn cho rằng, linh khí trong Dược Thần Cốc cường thịnh như vậy, rất có khả năng nguồn gốc của chỗ linh khí này chính là đến từ rừng rậm Sương Mù, xem ra, những suy đoán của chúng tôi cũng không có sai.”
Lâm Thanh Diện gật đầu: “Điền cốc chủ, ông còn nhớ một vấn đề mà trước khi tôi đi đã từng hỏi ông không?”
Điền Uyên nhìn Lâm Thanh Diện: “Cậu là nói, tại sao thời gian mấy trăm năm, số linh khí này trước nay chưa từng rời khỏi rừng rậm Sương Mù, cũng chưa từng tới Dược Thần Cốc của chúng tôi? Đúng chứ?”
“Không sai.” Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, nghiêm túc nói: “Bây giờ, vấn đề này, tôi đã tìm được đáp án rồi!”
“Tìm được đáp án rồi?” Điền Uyên rất là bất ngờ: “Vậy… đáp án là gì? Cậu có thể nói cho tôi biết không!”
“Được, lần này tôi tới, chính là muốn nói chuyện này với ông.”
Ánh mắt của Lâm Thanh Diện trịnh trọng, bắt đầu đem chuyện mình đến Linh Tê Cốc, sau khi nhìn thấy tê giác cổ và đánh nhau với nó nói hết cho Điền Cốc.
Hôm đó…
Lâm Thanh Diện sử dụng Kiếm Trảm Tiên, dùng hết sức lực cuối cùng đâm Kiếm Trảm Tiên vào người của tê giác cổ.
Trong ánh mắt tê giác cổ mang theo sự kinh ngạc, lớn tiếng nói: “Thanh kiếm này, tại sao xuất hiện ở trong tay ngươi!”
Hai mắt của Lâm Thanh Diện mang khí thế lãnh khốc: “Cái này, có liên quan gì tới ngươi!”
Nói rồi, thanh thượng cổ thần khí này có thể chém giết mọi ngưu ma xà thần, giết thẳng đối phương.
Lâm Thanh Diện tin chắc, thanh binh khí của Ma Thần Tu La này, nhất định là có thể thu phục con tê giác cổ khổng lồ này.
Hơn nữa, nhìn trông, từ lúc tê giác cổ nhìn thấy Kiếm Trảm Tiên, hình như dừng suy nghĩ chiến đấu.
Có lẽ, đây chính là áp chế trời sinh.
Khi Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm về trước, đột nhiên, anh nhìn thấy, Kiếm Trảm Tiên bay ở trong không trung, thân kiếm vậy mà rung rung kịch lịch.
Đây là chuyện gì chứ?
Lâm Thanh Diện không biết, nhưng thần hồn đã dung hợp với Kiếm Trảm Tiên, có thể cảm nhận rất rõ ràng, thanh thượng cổ thần kiếm này, lúc này vậy mà lộ ra cảm giác vui vẻ.
Khoảnh khắc đâm trúng tê giác cổ, Kiếm Trảm Tiên đột nhiên bay lên, vòng qua tê giác cổ, sau đó chỉ là đập nhẹ lên người của tê giác cổ, liền bay trở lại trong tay của Lâm Thanh Diện.
“Đây… đây là?” Lâm Thanh Diện khó tin nhìn thanh Kiếm Trảm Tiên này trong tay.
Lần trước khi nhìn thấy bộ dạng này của nó, vẫn là ở trung tâm đáy hồ của Quan Lĩnh.
Hôm đó, Kiếm Trảm Tiên gặp lại chủ cũ, lộ ra vẻ vô cùng thân thiết với Ma Thần Tu La.
Hôm nay, tình cảnh hôm đó lặp lại, vậy chỉ có thể nói rõ một điểm, thanh Kiếm Trảm Tiên này và tê giác cổ, trước kia biết nhau!
“Ngươi… ngươi biết thanh Kiếm Trảm Tiên này sao?” Lâm Thanh Diện hỏi.
Giọng nói già nua của tê giác cổ run rẩy: “Hơn năm rồi, không ngờ, từ sau trận chiến đó, còn có thể gặp được đồ mà chủ nhân đã từng dùng.”
“Chủ nhân?” Lâm Thanh Diện sững ra nhìn đối phương: “Ngươi lẽ nào là nói, Thần Ma Tu La, là chủ nhân của ngươi sao?”
Tê giác cổ cúi người, tiến lại gần Lâm Thanh Diện: “Không sai, ta chính là vật cưỡi của chủ nhân! Thanh Kiếm Trảm Tiên này, ta tự nhiên rõ ràng nhất!”
“Ngươi là vật cưỡi của Thần Ma Tu La?” Lâm Thanh Diện rất là ngạc nhiên, đồng thời cũng thầm khâm phục.
Trong đầu tưởng tượng, năm đó Thần Ma Tu La tay cầm Kiếm Trảm Tiên, cưỡi trên người tê giác cổ khổng lồ đã đạt tới Thần Cảnh này, tư thế anh hùng độc chiến Thương Nguyên Giới!
“Không sai.”
Tê giác cổ gật đầu: “Nếu ngươi đã biết danh hiệu của chủ nhân ta, vậy ta hỏi ngươi, ngươi đã gặp chủ nhân của ta sao?”
Lâm Thanh Diện trầm giọng nói: “Trước kia từng gặp ở trung tâm đáy hồ, chỉ là ông ta lúc đó đã ở trạng thái hư ảo, hơn nữa, sau đó ông ta đã… chết rồi!”
“Ngươi nói hơi thở của chủ nhân đã tan biến rồi sao?” tê giác cổ vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện: “Chủ nhân đã từng lập lời thề, không gặp được người có thể có được truyền thừa của chủ nhân, sẽ mãi mãi giữ hồn phách, nói như thế, ngươi…”
“Không sai.”
Lâm Thanh Diện nghiêm túc nói: “Ta đã có được toàn bộ truyền thừa của Ma Thần Tu La, nếu không, Kiếm Trảm Tiên tại sao ở trong tay của ta.”
Nói đến đây, Kiếm Trảm Tiên trong tay lắc lư trước sau, dường như là đang gật đầu tán đồng.
“Thật sự không ngờ, không ngờ, người có thể xông vào Linh Dược Cốc, vậy mà là truyền nhân của chủ nhân!”
Tê giác cổ kích động không thôi, lần nữa nhìn Lâm Thanh Diện: “Quả nhiên, mắt nhìn của chủ nhân không cần nghi ngờ, tuổi tác của ngươi còn trẻ thì có tu vi cỡ này, thật là tương lai vô cùng rộng mở!”
“Cảm ơn đã khen, chỉ là lần này ta đến đây, chỉ là là muốn lấy ít bột Linh Tê mà thôi, không ngờ, đánh nhau với ngươi, thật là xin lỗi.” Lâm Thanh Diện chắp tay nói.
“Ngươi nên xin lỗi là ta mới phải.” Tê giác cổ nghiêm nghị nói: “Chủ nhân nếu đã đem toàn bộ truyền thừa cho ngươi, vậy thì từ hôm nay trở đi, ngươi chính là chủ nhân mới của ta, một chút bột sừng tê mà thôi, ta tự sẽ cho.”
Nói rồi, hai chân tê giác cổ quỳ xuống đất, bày tỏ sự thần phục.
Sừng tê khổng lồ sắc nhọn hướng về phía Lâm Thanh Diện.
“Vậy đắc tội rồi, ta chỉ cần một chút xíu là được.”
Lâm Thanh Diện nói, lấy ra Kiếm Trảm Tiên, cứa nhẹ vào sừng tê của nó, bột phấn linh tê liền đựng trong túi vải mà Lâm Thanh Diện đã chuẩn bị trước.
“Đa tạ.” Lâm Thanh Diện nói.
“Không cần khách sáo, ngươi nếu đã là chủ nhân mới của ta, ta còn có một chuyện hỏi ngươi, không biết ngươi đã từng gặp Vân Sơn và Tú Nương hai người này chưa?”
“Hai người bọn họ bây giờ là con rối của ta, hiện nay ta sắp xếp bọn họ ở Kinh Đô.” Lâm Thanh Diện nói thật.
“Tốt, quá tốt rồi, hai người này lúc đó cứ thích đùa với ta, thật sự hy vọng có một ngày còn có thể gặp được bọn họ.” tê giác cổ kích động nói.
“Đợi ta lần này luyện chế đan thành công, khi rời khỏi Dược Thần Cốc, ta có thể dẫn ngươi đi.” Lâm Thanh Diện nói.
“Không.” Tê giác cổ lắc đầu: “Mấy trăm năm nay, ta đều không có rời khỏi đây nửa bước, ta sẽ không ra ngoài.”
“Tại sao?”
Lâm Thanh Diện nghi hoặc nói: “Ta biết nơi này linh khí dồi dào, nhưng trước khi ta đến cũng nghe người của Dược Thần Cốc nói rồi, các ngươi hình như trước nay chưa từng rời khỏi nơi này.”
“Bởi vì, nơi này có thứ chúng ta cần phải bảo vệ!”
Tê giác cổ trầm giọng nói.
“Thứ cần bảo vệ?” Lâm Thanh Diện rất không hiểu.
Tê giác cổ từ từ gật đầu: “Nếu ý trời để ngươi có được truyền thừa của Ma Thần Tu La, lại để ngươi gặp được ta, vậy thì, mời ngươi đi theo ta, ta sẽ đem sự việc toàn bộ nói cho ngươi!”
“Được.” Lâm Thanh Diện gật đầu.
“Trèo lên lưng của ta, ta đưa ngươi ra ngoài.” Tê giác cổ nói rồi, hạ eo xuống.
“Vậy… đắc tội rồi!”
Lâm Thanh Diện tay cầm Trảm Tiên Kiếm, khẽ nhún lên, ngồi ở trên lưng của con tê giác cổ này.
Hình như tìm lại cảm giác rong ruổi của năm đó, tê giác cổ trở nên phấn khích lạ thường, tiếng gầm cực lớn vang khắp khu rừng.
Sau đó, nó đưa Lâm Thanh Diện, trực tiếp từ trong thác nước lao ra khỏi cửa động.