Rể Quý Trời Cho

chương 1265

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG : MỘT TRĂM CÂN GẠO

“Cái gì, anh muốn mua gạo?”

Sau khi nghe xong thì nhân viên phục vụ rất kinh ngạc.

“Anh cứ lấy cho anh ta đi, lấy trăm cân trước, sau rồi tính tiền luôn.” Tiểu Lâm Thuần Nhất tuỳ ý nói.

“ trăm cân?”

Phục vụ nghe xong thì càng kinh ngạc: “Cái này…tôi phải hỏi ông chủ chúng tôi, nếu như các người thật sự muốn mua thì tôi phải gọi ông chủ tới.”

Nói xong, nhân viên phục vụ rời khỏi.

“Xía, không phải chỉ mua có mấy trăm cân gạo thôi sao, còn phải kinh động đến ông chủ nữa chứ? Thật là không có hiểu biết gì hết.”

Một người đàn ông bên cạnh người đàn ông mắt kính khinh miệt nói.

Hai người Thượng Sam Tinh Vũ và Lương Cung Nhạn Sương trên mặt đều lộ ra sự nghi hoặc.

Bọn họ biết rõ Lâm Thanh Diện làm như vậy nhất định là có dụng ý của anh, nhưng, đến nay vẫn chưa đoán ra.

Lại qua một hồi, một người đàn ông mặc trang phục truyền thống của nước C đi tới cửa.

“Không biết, chỗ này là vị nào muốn mua gạo nhà tôi vậy.” Ông chủ nói.

“Là tôi.”

Tiểu Lâm Thuần Nhất nói: “Đong trăm cân gạo cho người anh em này mang về nhà.”

“Năm trăm cân?” Ông chủ nghe xong thì rõ ràng rất khó xử: “Thưa ngài, ngài xem có thể bớt chút không, tồn kho của tôi nhiều nhất có thể lấy ra trăm cân thôi, còn lại thì hai ngày này còn phải chia cho những khách khác nữa, ngài cũng không thể cho bọn tôi đóng cửa chứ.”

“Một tiệm lớn như thế này mà ngay cả trăm cân gạo cũng không lấy ra được, quả đúng là buồn cười! Sao, chắc ông không phải là sợ tôi quỵt, không trả tiền gạo của ông đó chứ?” Tiểu Lâm Thuần Nhất tức giận nói.

“Được rồi, trăm cân thì trăm cân, ông chủ, ông mau lấy tới đây, chiều nay tôi còn phải gấp rút lên đường nữa.” Lâm Thanh Diện cười nói.

“Được, lấy cho ngài thì cũng được, chỉ là tiền này ai trả?” Ông chủ quan tâm mà hỏi.

“Không phải đã nói là do tôi trả sao? Anh đi mau đi!”

Tiểu Lâm Thuần Nhất mất kiên nhẫn mà trừng ông chủ một cái.

“Được, có người thanh toán là được rồi, các vị đợi chút, tôi sẽ đi ngay.”

Nói xong, ông ta quay người rời khỏi.

“Xía, tôi thấy tiệm này cũng chả mở được lâu đâu, nhân viên phục vụ cổ quái, ông chủ càng cổ quái hơn, trăm cân gạo mà thôi, còn sợ không có ai trả tiền, thật là buồn cười.” Đôi mắt ngập tràn trào phúng mà nói.

“Phải đó, nói về gạo thì vẫn là gạo Việt Quang của Đảo Quốc các người tốt nhất, đương nhiên giá cả cũng là cực đắt, một cân cũng phải mua được mấy chục cân đó chứ.”

Tên đàn ông bên cạnh người đàn ông mắt kính nịnh hót mà nói.

Tiểu Lâm Thuần Nhất khẽ hừ một tiếng: “Nếu như anh thích ăn thì đợi dự án lần này hợp tác xong, tôi tặng cho anh mấy trăm cân, cũng chả vấn đề gì.”

“Vậy thì quá tốt rồi, nhà chúng tôi đều thích gạo của Đảo Quốc.”

Người đàn ông mỉm cười nồng nhiệt nói.

“Khụ khụ….”

Lâm Thanh Diện nặng nề ho khụ vài tiếng.

Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ vội vàng quan tâm hỏi: “Anh sao thế, không khoẻ sao?”

“Không sao.” Lâm Thanh Diện lắc đầu: “Hồi nãy nghe anh ta nói chuyện, tôi có chút muốn ói.”

“Anh!”

Người đàn ông vỗ bàn một cái, sắc mặt đỏ bừng, qua vài giây sau, anh ta khinh miệt mà nói: “Hừ, không chấp nhặt với loại người như anh, thứ gì cũng chả hiểu, đương nhiên không biết là bọn tôi đang nói cái gì rồi.”

“Người như loài chó, chỉ dựa vào anh cũng xứng đánh giá gạo của nước C sao?” Ánh mắt Lâm Thanh Diện mang theo nộ khí.

“Anh…anh có giỏi thì nói lại lần nữa xem!” Người đàn ông tức đến sắc mặt đỏ bừng.

“Anh ấy nói không sai, nước C từ xưa đến nay đã là quốc gia lớn về lương thực, có rất nhiều chỗ sản xuất gạo, anh vậy mà lại nói đồ của nước anh ta tốt, nói thực, tôi tuy là người Đảo Quốc, nhưng cũng xem thường anh.”

Lương Cung Nhạn Sương nói.

“Ngài Tiểu Lâm, tôi….”

Vẻ mặt người đàn ông cứng đờ, không ngờ chỉ một câu lấy lòng của mình lại khiến một đám người trợn trắng mắt.

“Nhạn Sương không thích anh, tôi đương nhiên cũng không thích anh rồi, anh Chu, anh đừng nói nữa.”

Tiểu Lâm Thuần Nhất xua xua tay.

Không bao lâu sau, một cái thùng gỗ lớn được khiêng vào.

“Đây là một trăm cân gạo mà các người cần, tồn kho cuối cùng đều ở đây hết rồi đó.” Ông chủ nói.

“Được, cảm ơn nhiều.”

Lâm Thanh Diện cũng không khách sáo, trực tiếp một tay nhấc cái thùng nặng nề đến chỗ mình.

“Người anh em này thật khoẻ.” Ông chủ khâm phục.

Tiểu Lâm Thuần Nhất bực mình nói: “Được rồi được rồi, ông có thể đi rồi, đừng quấy rầy bọn tôi dùng bữa.”

“Cái này, hay là các người thanh toán trước đi. Tôi có chút không yên tâm.” Ông chủ nói.

“Mẹ nó!”

Tiểu Lâm Thuần Nhất nặng nề vỗ bàn một cái, hễ kích động lên, ngôn ngữ quê hương đều tuôn hết ra: “Không phải chỉ là tiền một trăm cân gạo cộng với bàn đồ ăn này thôi sao, tuy đồ ăn chỗ ông rất đắt, nhưng tôi vẫn có thể chi trả được, ông chủ, không lẽ ông xem thường gia tộc Tiểu Lâm Đảo Quốc chúng tôi?”

“Đâu có đâu có, chỉ là trả tiền rồi ăn, anh yên tâm, tôi cũng an tâm.” Ông chủ cười nói, kinh doanh lâu năm, ông ta đã quen rồi.

“Được, trong thẻ này có triệu, chắc là đủ rồi đó, tiền thừa còn lại thì cho ông làm tiền bo, ông mau rời khỏi phòng bao đi!”

Tiểu Lâm Thuần Nhất nói.

“ triệu?”

Ông chủ khẽ mở miệng: “Ông chủ Tiểu Lâm, nếu như là triệu thì chỉ e là ngài phải thêm chút nữa.”

“ triệu còn chưa đủ sao?”

Tiểu Lâm Thuần Nhất ngạc nhiên nói.

“Ừm.” Ông chủ gật đầu.

Tiểu Lâm Thuần Nhất khẽ nhíu mày: “Vậy ông nói đi, rốt cuộc bao nhiêu tiền.”

“Trước khi đến tôi đã tính kỹ rồi, tổng cộng là tỷ , mời ngài thanh toán cho.” Ông chủ mỉm cười nói.

“Ông nói gì cơ! Hai tỷ bảy?”

Tiểu Lâm Thuần Nhất kinh ngạc không ngớt, mà hai người đàn ông bên cạnh thì đứng lên nói: “Ông chủ, ông đừng có gạt người nước ngoài, chỗ ông tôi cũng tới qua lần rồi, lần trước gọi món còn nhiều hơn lần này nữa, cũng chỉ có triệu thôi, hôm nay sao lại nhiều như vậy chứ?”

“Đúng đó, ông chủ.” Người đàn ông đeo kính nói lớn: “Không lẽ sau khi bị bệnh, ông tăng giá rồi?”

“Không có tăng giá, trước khi chuyên gia y tế Chung Sơn đi đã dặn dò qua, nhất định phải duy trì vật giá ổn định, tiền này tôi chả tăng chút nào cả.” Ông chủ nói.

“Còn nói là không tăng, tôi hỏi ông, chỉ - món ăn, đáng giá nhiều tiền như vậy sao? Coi chừng tôi kiện ông đó!” Người đàn ông mắt kính chỉ vào ông chủ nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio