Rể Quý Trời Cho

chương 1266

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG : ĐÚT CHO CHÓ ĂN

“Anh nói tôi ư?”

Người đàn ông mắt kính sắp điên lên rồi: “Được, vậy anh nói xem, tôi không tin anh biết cái gạo Cảnh Dương gì đó đâu!”

Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ cũng mong đợi, bọn họ biết, Lâm Thanh Diện, có thể đã sớm biết gạo này không bình thường, cho nên mới cố ý đùa cợt ba người này.

Lâm Thanh Diện nhìn ba người: “Được, hôm nay tôi sẽ lên lớp cho các người biết, để người Đảo Quốc các người biết về đất rộng nhiều của của nước C, cũng để cho hai con chó bán nước các người gióng tai lên nghe cho kỹ!”

“Anh!”

Trong mắt hai người như phun ra lửa.

Lâm Thanh Diện hoàn toàn không quan tâm, trực tiếp nói: “Gạo Cảnh Dương chỉ có thể trồng được ở hai ngôi làng ở thị trấn Cảnh Dương, nước C, chất đất là ruộng tương lạnh, diện tích trông chỉ hơn mẫu, mỗi năm một mùa được tưới bảng nước suối, nếu tôi nhớ không nhâm thì giá của nó khoảng triệu trăm một cân đó”

Đám người há hốc mồm, qua một hồi, người đàn ông đeo kính mới hỏi: “Ông chủ, anh ta nói có đúng không?”

“Cậu này nói hay quá, còn tường tận hơn cả hiếu biết của tôi nữa”

Ông chủ hài lòng mà nói: “Qủa thực là giá cả tầm triệu trăm, cũng vì vậy, mà một trăm cân này tôi tính cả lãi vận chuyển đi đi về về nữa, bán đến triệu chắc cũng không quá đâu”

Một trăm cân gạo, hai tỷ bảy.

Đây tuyệt đối là gạo đắt tiền nhất mà mấy người ngồi đây được ăn rồi.

Đám người tên đàn ông đeo kính chỉ hối hận, tại sao hồi nãy không ăn thêm chút cơm chứ.

Trước đó bọn họ còn cười nhạo Lâm Thanh Diện là tên nhà quê, bây giờ xem ra, tên nhà quê chân chính phải là bên bọn họ mới đúng.

“Ngài Tiểu Lâm, bây giờ nếu anh không muốn cho tôi trăm cân gạo thì cũng không sao, nhưng, anh phải nhớ cho kỹ, làm gì cũng đừng chỉ xem bề ngoài, thứ anh không biết, không có nghĩa là người khác cũng không biết” Lâm Thanh Diện bình tĩnh.

trăm cân gạo Cảnh Dương, anh còn chả cho vào mắt.

Bởi vì lúc ở nhà họ Lâm Kinh Đô, bình thường ăn cũng là ăn loại này, lúc nãy Lâm Thanh Diện sở đĩ ăn liên tục hai chén, chỉ là cảm thấy, lại tìm được cảm giác lúc ở nhà rồi.

Tiểu Lâm Thuần Nhất khinh miệt nói: “Người Đảo Quốc chúng tôi rất trọng chữ tín, cũng không giảo hoạt như anh, nếu đã nói sẽ cho anh trăm cân, thì sẽ là trăm cân”

Nói xong, anh ta móc ra một tấm thẻ ngân hàng màu bạc giao cho ông chủ: “Đi quẹt thẻ đi”

“Đây là….thẻ bạc của ngân hàng thể giới?”

Ông chủ tiệm này vào nam ra bắc, cũng coi như là hiểu nhiều biết rộng, mở miệng nói.

“Không sai, cũng coi như là ông có hiểu biết, thẻ bạc ngân hàng thể giới, đó không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được đâu, cũng chỉ thấp hơn thẻ đen một bậc mà thôi” Người đàn ông đeo kính ở bên cạnh giải thích.

Tiểu Lâm Thuần Nhất ưỡng ngực lên, tỏ ra rất kiêu ngạo: “Nhà Tiểu Lâm chúng tôi không chỉ phải làm đầu đàn của ngành ăn uống Đảo Quốc, mà càng phải làm đại ca của toàn thế giới, một tấm thẻ bạc mà thôi, tôi tin, chỉ năm, tôi nhất định sẽ làm được thẻ đen!”

Người đàn ông đeo kính và tên đàn ông còn lại nghe xong trực tiếp võ tay, suýt nữa đã hét lên amazing good job rồi.

Chỉ là biểu cảm của ba người Lâm Thanh Diện rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút muốn cười.

“Người Đảo Quốc các người, đều là học sinh cấp hai sao?” Lâm Thanh Diện nhỏ tiếng nói bên tai Lương Cung Nhạn Sương.

“Qua chỗ khác đi, anh thấy tôi cũng như anh ta sao?” Lương Cung Nhạn Sương bĩu môi, có chút không Vui.

Không so thì thôi, mà đã so thì tức chết, một bên là Lâm Thanh Diện chững chạc giản dị, còn bên kia thì là Tiểu Lâm Thuần Nhất kiêu ngạo, vô lễ.

Là người thì sẽ biết nên lựa chọn thế nào.

Nhưng đối với Lương Cung Nhạn Sương mà nói, người yêu cô ta, cô ta không yêu, còn người cô ta yêu, thì trong lòng người đó đã có chủ từ lâu rồi.

Không lâu sau, hai tỷ bảy đã được quét sạch.

“Thưa ngài, mời ngài nhận lại thẻ” Ông chủ nói.

Tiểu Lâm Thuần Nhất gật đầu, nhìn Lâm Thanh Diện: “Anh bạn, một bữa cơm đã ăn hai tỷ bảy của tôi, tôi ghim anh rồi, hy vọng sau này sẽ còn cơ hội, chúng †a có thể gặp nhau”

Khoé miệng Lâm Thanh Diện khẽ cười: “Vậy cảm ơn ngài Tiểu Lâm đã tặng gạo”

Khoé môi Tiểu Lâm Thuần Nhất giựt một cái, trong ánh mắt loé qua sát khí.

Từ khi bữa cơm bắt đầu, mình hoàn toàn nằm trong trạng thái bị chơi xỏ, điều này khiến người luôn huênh hoang như anh ta, sao mà chấp nhận cho được, chỉ có điều có Lương Cung Nhạn Sương ở đây, anh ta mới không có bạo phát mà thôi.

“Nếu như các vị không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây”

Ông chủ mỉm cười khom lưng, từ từ lui ra ngoài.

“Đợi đãit”

Chính vào lúc này, Lâm Thanh Diện kêu ông chủ lại.

“Thưa ngài, ngài có chuyện gì sao?” Ông chỉ hỏi.

Lâm Thanh Diện nhìn ba người đàn ông đối diện, sau đó mỉm cười nói: “Hỏi ông một chuyện, chỗ ông có gạo Việt Quang của Đảo Quốc bọn họ không?”

“Gạo Việt Quang? Có thì cũng có” Ông chủ nói.

Vừa nghe thấy Lâm Thanh Diện nhắc đến gạo Việt Quang, ba người đối diện đều hào hứng.

“Nhóc con, xem ra anh cũng không kém tôi là bao, trước đó còn nói gạo nước € ngon, bây giờ mới chớp mắt lại hỏi về gạo Việt Quang rồi”

“Phải đó, nói ra, lộn xộn vòng vo như vậy, còn hạ tiện hơn bọn tôi nhiều nữa”

“Anh!”

“Bakal”

Tiểu Lâm Thuần Nhất đen sâm mặt mũi mà tức giận quát một tiếng, khiến hai người ngậm miệng.

Sau đó, anh ta nhìn Lâm Thanh Diện, trầm giọng nói: “Anh bạn, anh lấy gạo Đảo Quốc của tôi cho chó ăn, đây là sự lựa chọn của anh, tôi không có ý kiến, chỉ là gạo Việt Quang tuy giá cả không có đắt như gạo Cảnh Dương của các người, nhưng cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể mua được đâu”

Nói xong, anh ta nhìn ông chủ, ánh mắt uy hiếp: “Ông chủ, trăm cân gạo Việt Quang bao nhiêu tiền, tôi hy vọng ông tính cho kỹ, đừng để lát nữa ông chuẩn bị xong rồi mà người ta không trả nổi tiền, ông phải tốn công đó”

Ông chủ nhìn Lâm Thanh Diện: “Gạo Việt Quang do vận chuyển nên giá cả hơi đắt hơn ở Đảo Quốc một chút, khoảng trăm nghìn cân, nếu trăm cân thì là triệu”

“Ò Lâm Thanh Diện gật đầu.

“Cái gì, chỉ…chỉ có trăm một cân?” Người đàn ông có chút ngạc nhiên, không ngờ, gạo Đảo Quốc mà mình sùng bái, vậy mà lại rẻ như vậy.

“Chỏ tôi còn là gạo Việt Quang tốt nhất nữa đó, ngài đây phải biết, top gạo trên thế giới, nước € chúng tôi chiếm vị trí, còn về Đảo Quốc, thì càng chả có một nhà nào được vào top hết”

Ông chủ nói.

“Được rồi, ông bớt nói tôi ở đây đi, xem tên nhóc này làm sao lấy ra được triệu”

Người đàn ông đeo kính hậm hực nói.

Tiếu Lâm Thuần Nhất cũng nói: “Cö Nhạn Sương, đây tuy là bạn của cô, nhưng tôi cảm thấy, nếu đã là đồ do anh ta mua, thì nên để anh ta tự trả, cô thấy thế nào?”

“Yên tâm, tôi sẽ không giúp anh ta”

Lương Cung Nhạn Sương khẽ nói Không phải cô ta không muốn giúp, mà là triệu, đối với Lâm Thanh Diện tiêu xài mấy trăm triệu cũng chả chớp mắt lấy một cái mà nói, thì đây căn bản chả là cái thá gì cả.

“Thưa ngài, vậy..hay là trả tiền trước đi?” Ông chủ hỏi thăm.

Lâm Thanh Diện đứng dậy, khoé miệng nhếch lên một độ cong: “Tôi đưa ông triệu, ông säp xếp người nấu gạo lên, chia cho mấy con chó hoang trên núi và chó lang thang ăn”

“ triệu để mua gạo, tôi thấy tên nhóc này bị ngu rồi”

“Đúng đó, có đồ ngu mới dùng nhiều tiên như vậy để mua gạo thôi.”

Người đàn ông đeo kính và tên đàn ông kia nhỏ tiếng nói.

“Baka, các người còn nói lung tung gì đó!”

Tiểu Lâm Thuần Nhất mới dùng hai tỷ bảy để mua gạo, tức giận nói Đôi mất anh ta nhìn chăm chăm vào Lâm Thanh Diện, nhìn bộ dạng anh, chãc là có chút tiên vặt, nhưng dùng triệu để mua gạo cho chó ăn, chỉ e là chưa tới Lâm Thanh Diện mỉm cười nhìn ông chủ, sau đó móc ra một tấm thẻ ngân hàng ra từ trong người “Quẹt thẻ!”

Chiếc thẻ ngân hàng màu đen tượng trưng cho sự tôn quý, lúc này trở nên vô cùng chói mät “Cái này..cái này là thẻ đen, ngân hàng thế giới?”

Tiểu Lâm Thuần Nhất kinh ngạc mà nhìn Lâm Thanh Diện, cái thẻ đen mà mình hãng mong ước, phấn đấu để có được, lúc này lại xuất hiện trong tay thăng nhóc này.

Lâm Thanh Diện mỉm cười, ánh mät bình tính.

“Dám hỏi anh rốt cuộc là ai?” Tiểu Lâm Thuần Nhất hỏi.

“Kinh Đô, Lâm Thanh Diện!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio