Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHƯƠNG : TÀN HỒN ĐÃ BIẾN MẤT
Lúc Lâm Thanh Diện đưa tay chém xuống, chuẩn bị chém đứt tính mạng của Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt trên mặt đất bỗng nhiên lại cử động, lập tức đôi môi khế mở ra.
“Nước, nước…
Sắc mặt của cô ta bỗng nhiên trở nên rất khó coi, trong lúc đó sắc mặt cũng rất khẩn trương.
“Ba ơi… chị ơi… mọi người đừng đuổi con đi mà, Nguyệt Nhi không đi đâu, Nguyệt Nhi muốn ở lại cái nhà này…”
Lập tức có một giọt nước mắt rơi xuống từ trong khóe mắt của Tiểu Nguyệt.
Lông mày của Lâm Thanh Diện nhíu chặt lại, nhìn Tiểu Nguyệt đang hôn mê mà có chút thất thần.
Chắc chắn là người phụ nữ này cũng giống như mình, hồi lúc nấy là đang nằm mơ.
Chỉ là nhìn cô ta có vẻ như khá nhiều lời khó nói, thậm chí Lâm Thanh Diện còn hơi cảm nhận được. thân thế của Tiểu Nguyệt rất giống với mình.
Nằm đó bởi vì ba mất tích, mẹ của mình lại đuổi mình ra khỏi nhà họ Lâm, đi ở rể ba năm, khoảng thời gian đó phải chịu những lời nhục nhã và châm biếm.
Nghĩ đến đây, biểu cảm của Lâm Thanh Diện dần dần kiên định hơn.
Nếu như là Ma Thần Tu La của năm đó chỉ sợ là không hề do dự mà giết chết cô ta rồi.
Lâm Thanh Diện tự hỏi ở trong lòng, đây là điều mà anh vừa mới hiểu được, so sánh khoảng cách của mình cùng Ma Thần Tu La năm đó một mình đối kháng với Thương Nguyên Giới, còn có một đoạn đường dài cần phải đi.
“Nơi này có thể được gọi là mộ địa của linh thú, cô đã xem thường những linh thú này rồi, thế thì an nghĩ làm bạn với bọn chúng luôn đi”
Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói, trong mắt lóe lên sát ý.
Ánh sáng lóe lên, kiếm Trảm Tiên bỗng chốc thoát ra khỏi vỏ đâm thẳng vào trong tim của đối phương.
Trên gương mặt của Tiểu Nguyệt lộ ra biểu cảm đau đớn, cô ta tỉnh lại trong hôn mê bởi vì cơn đau dữ đội.
Cô ta mở to hai mắt vừa vặn đối diện với biểu cảm quyết đoán của Lâm Thanh Diện.
‘Yết hầu nghẹn lại, có vẻ là cô ta muốn nói cái gì đó nhưng mà rốt cuộc cũng không thể nói được rồi.
Lâm Thanh Diện biết rõ một kiếm này của mình, đối phương tuyệt đối không còn có cơ hội để sống sót, hơi thở của Tiểu Nguyệt cũng giống như trong dự đoán, đang không ngừng trở nên yếu ớt.
Làm xong hết tất cả, Lâm Thanh Diện cất kiếm Trảm Tiên vào.
Ánh mắt của anh thâm thúy nhìn bầu trời ở trên đầu, có thể giết chết Tiểu Nguyệt trước khi Thương Nguyên Giới biết được tin tức linh nguyên đó chính là một chuyện đáng để ăn mừng.
Trong lúc Lâm Thanh Diện đang chuẩn bị thăm dò vực sâu.
Đột nhiên ở trên người của Tiểu Nguyệt bị ngã trên mặt đất có một sợi tàn hồn dâng lên.
Lâm Thanh Diện nhanh chóng bắt sợi tàn hồn này, ánh mắt ngưng trọng.
“Không hay rồi, tàn hồn muốn chạy trốn”
Lâm Thanh Diện nghiêm giọng nói.
Lúc trước mình và Thanh Trúc chiến đấu với nhau Thanh Trúc cùng đã dùng chiêu này, móc tàn hồn từ trong thân thể của Trương Lôi ra, lúc đó mới có thể may mắn trốn thoát.
Ngày hôm nay xem ra là Tiểu Nguyệt cũng xài lại kêu cũ.
Lâm Thanh Diện nào có ý định bỏ qua cho tàn hồn, bước nhanh đuổi theo.
Chỉ là thể lực của mình đã đạt đến cực hạn, mà sợi tàn hồn này giống như ngọn gió thổi bay đi với tốc độ nhanh chóng.
Lâm Thanh Diện đuổi theo không kịp, chỉ nhìn thấy tàn hồn càng ngày bay càng cao hơn, cuối cùng đã biến mất trong đêm tối mênh mông.
“Chết tiệt!”
Lâm Thanh Diện điên cuồng mắng, người tính không bằng trời tính, không ngờ đến Tiểu Nguyệt còn có thể giữ lại chiêu này.
Nhìn khắp bốn phía, mượn cái đèn ở trong tay của Tiểu Nguyệt, Lâm Thanh Diện cố gắng quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Vừa nhìn qua liền thấy rất ghê gớm, làm cho Lâm Thanh Diện phải hoảng sợ.
Vực sâu cực kỳ hẹp dài, trên mặt đất ngoại trừ có đá cùng với đất cát, càng làm cho Lâm Thanh Diện cảm thấy rùng mình hơn đó chính là từng bộ xương cốt †o lớn rải đầy.
Thông qua những bộ xương cốt to lớn, Lâm Thanh Diện có thể đánh giá được chỉ có những linh thú có vóc dáng to lớn mới có thể có xương cốt như thế.
Xem ra là những linh thú này sau khi bị té xuống vực sâu thì chết ở đây.
Lâm Thanh Diện nghĩ thầm, lập tức bước ra phía trước vài bước.
Càng chạy lại càng nghỉ ngờ, nếu như có một hoặc là hai linh thú không cẩn thận ngã xuống vực sâu bỏ mạng ở đây, vậy chuyện này còn có thể nói được.
Nhưng mà nhìn một cách đơn giản, những bộ xương rải rác căn bản cũng không chỉ có vài con linh thú, ít nhất là có hơn một trăm cái đầu.
Nếu như là bình thường mãnh thú biết vực sâu nguy hiểm, chỉ sợ là cũng sẽ không đến gần chứ đừng nói chỉ là những con linh thú này.
Chuyện thật là kỳ lạ! Lâm Thanh Diện nhất thời cũng không thể nghĩ ra.
“Xem ra chỉ có thể chờ sau khi ra khỏi đây rồi hỏi tê giác cổ một chút thì mới có thể biết rõ được”
Lâm Thanh Diện tự nói với mình.
Nhưng mà chuyện quan trọng trước mắt chính là tin tức về linh nguyên, trong lúc nhất thời Lâm Thanh Diện có chút mông lung, thực lực của mình chỉ cần vài ngày để khôi phục lại là có thể trở về một lần nữa, đến lúc đó muốn rời khỏi nơi này cũng không phải là việc gì khó.
Chỉ sợ đến lúc đó tất cả đều đã quá muộn rồi.
Lâm Thanh Diện cầm cái đèn pin ở trong tay lại tiếp tục đi vào trong vực sâu.
Trên mặt đất, một con số lớn hài cốt của linh thú cứ bình tĩnh nằm ở nơi đó, trông vừa đáng sợ lại vừa mang đậm dấu ấn lịch sử.
Chỉ là Lâm Thanh Diện không có thời gian để bận tâm nhiều như vậy, sở dĩ anh bước về phía trước, anh chỉ hi vọng ngọn núi ở phía trước mặt sẽ không quá dốc để anh có thể có khả năng leo lên núi bằng tay không của mình.
Nhưng mà đi hơn nửa tiếng đồng hồ căn bản cũng không có chỗ nào như vậy.
“Cái này là cái gì đây?”
Lâm Thanh Diện giơ cao cây đèn nhìn ra phía trước, chỉ nhìn thấy trong làn sương mù ở phía trước.
dường như còn có một hang động.
Buổi tối, cơn gió ở trong vực sâu lạnh buốt hơn nhiều so với bên ngoài vách núi với những cây đại thụ cao chọc trời.
Đồng thời, Lâm Thanh Diện cũng dựa vào trong hang động chỉnh đốn mình một chút, nhanh chóng để mình khôi phục lại thực lực.
Đặt chân bước vào trong hang động, Lâm Thanh Diện dùng đèn pin rọi xung quanh một phen.
Chùm sáng trực tiếp kéo dài đến tận cùng bên trong nhất, rất nhanh liền bị nuốt chửng, cái này đủ để chứng minh hang động ở đây rất sâu.
Lâm Thanh Diện cũng không đi vào trong, dù sao chỉ cần có thể tránh cái lạnh là được rồi, anh chỉ bước vào mấy bước rồi sau đó ngồi xếp bằng lại nhắm mắt muốn tĩnh dưỡng tinh thần.
Nhưng mà đúng vào lúc này, kiếm Trảm Tiên lại đột nhiên kịch liệt cử động, không có mệnh lệnh của Lâm Thanh Diện, thế mà thanh thần kiếm này lại tự mình chạy ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy chứ?”
Lâm Thanh Diện rất kì quái, lại nhìn thấy mũi kiếm của kiếm Trảm Tiên đang chỉ vào nơi sâu trong hang động.
“Chắc là trong đó có cất giấu thứ gì?”
Trong lòng của Lâm Thanh Diện sinh ra nghỉ ngờ, mặc dù là lúc này anh đã rất mệt mỏi, anh muốn nghỉ ngơi, nhưng mà anh không thể chịu được “lời mời nhiệt tình” của kiếm Trảm Tiên, anh đành phải đi theo.
kiếm Trảm Tiên bước vào bên trong.
Ánh sáng của kiếm Trảm Tiên chiếu sáng toàn bộ hang động, chính vì vậy mà Lâm Thanh Diện có thể nhìn thấy rất rõ đường đi, đi cũng thuận tiện hơn nhiều.
Khoảng chừng mười phút sau, Lâm Thanh Diện đã đi đến một nơi rộng hơn so với lối vào rất nhiều.
Nơi đây chắc là điểm cuối cùng của hang động, chỉ là khác biệt với hang động ẩm ướt ở bên ngoài, ở này trông có vẻ khô ráo hơn rất nhiều.
Hơn nữa Lâm Thanh Diện còn phát hiện trên vách tường ở xung quanh dường như có rất nhiều ấn ký.
Lâm Thanh Diện đi đến phía trước nhìn xem, dùng tay vỗ vỗ lên ấn ký ở trên tường, anh kinh ngạc phát hiện dường như là những ấn cái này là do kiếm quẹt vào vách tường gây ra.
“Chẳng lẽ nơi này từng có người tới?”
Lâm Thanh Diện rất kinh ngạc, nhưng sau đó tất cả mọi thứ ở đây đã chứng minh cho phỏng đoán của Lâm Thanh Diện.
Trên bãi đá còn có một phiến đá cực kỳ bóng loáng dùng để nghỉ ngơi thì không thể thích hợp hơn nữa.
Lâm Thanh Diện liên tiếp lấy làm kỳ lạ, không ngờ đến ở vực sâu thế mà còn có dấu vết do con người để lại Thật là hay quá!
Lâm Thanh Diện rất vui mừng, hoàn cảnh ở nơi này tốt hơn rất nhiều so với bên ngoài, thích hợp để mình ở đây bồi dưỡng lại thực lực.
Lúc Lâm Thanh Diện chuẩn bị ngồi nghỉ ngơi trên phiến đá một lúc, đột nhiên kiếm Trảm Tiên lại bắt đầu cử động.
Lâm Thanh Diện nghi hoặc nhìn sang, lại nhìn thấy kiếm Trảm Tiên trực tiếp chỉ vào vách đá sâu nhất.
Chắc là ở đó có đồ vật gì à?