Rể Quý Trời Cho

chương 1286

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : TÌNH CỜ GẶP LẠI TRONG HANG ĐỘNG

Lâm Thanh Diện cẩn thận đi đến, thuận theo. phương hướng của mũi kiếm kiếm Trảm Tiên đang chỉ mà nhìn sang.

Ánh mắt của anh sợ hãi thán phục, trên bức tường đá lại có thể điêu khắc ra một vách ngăn ngầm.

Đầy là…

Ánh mắt của Lâm Thanh Diện cảnh giác, ở trong ngăn vách ngầm có đặt vật để chống đỡ làm bằng gỗ, vẻ ngoài nhìn giống như là một khối hình lập phương. được gắn chặt với nhau.

“Khóa lỗ ban?”

Lâm Thanh Diện sợ hãi thán phục.

Loại khóa mang đầy tính trí tuệ của người cổ xưa, ở chính giữa của nó được sáng tạo từ kiến trúc cổ đại, ở nước C, nó không cần đỉnh và dây thừng, hoàn toàn được hỗ trợ bởi sự nâng đỡ của các cơ cấu riêng.

Nhìn có vẻ như là đơn giản nhưng mà trí tuệ vô tận, đồng thời cũng thể hiện tinh thần thủ công từ xưa đến nay của nước C, loại tinh thần thủ công này còn cao minh hơn rất nhiều so với “cung tượng tinh thần” của đảo quốc.

Đồng thời, cho dù là nước C ngày nay cũng có rất nhiều công trình kiến trúc gây chấn động thế giới đã ẩn chứa ý nghĩa của cấu trúc này trong một khoảng thời gian dài.

Chỉ là người bình thường muốn mở khóa khổng minh, chỉ sợ là phải hao phí thời gian rất dài cũng chưa chắc là có thể mở ra được.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Thanh Diện là dùng kiếm Trảm Tiên ở trong tay trực tiếp bổ nó ra, nhưng mà anh suy nghĩ lại nếu như tùy tiện bổ nó ra ở, bên trong chứa trân bảo hoặc là ám khí, trân bảo thì sẽ bị hư hao, còn ám khí kích phát, đều là hậu quả không tốt.

“Xem ra người chế tạo khóa lỗ ban này cố ý muốn làm khó đễ người khác đây mà.”

Trong mắt của Lâm Thanh Diện mang theo ý cười, tự nói với mình: “Có điều độ khó này đối với mình mà nói ngược lại là quá đơn giản”

Trong thập nhị phương tỏa, khóa lỗ ban này coi như là loại khóa tương đối phổ biến.

Lâm Thanh Diện dự đoán chính vì vậy mà tự tin như thế, chắc hẳn là lúc ấy thập nhị phương tỏa được xem như là một vấn đề nan giải.

Nhưng mà đối với người hiện đại mà nói, chỉ cần đã từng nghiên cứu khóa lỗ ban, thế thì để giải thập nhị phương tỏa cũng không phải là việc gì khó khăn.

Huống hồ gì ở trước mắt của thập nhị phương tỏa chính là Lâm Thanh Diện từ lúc nhỏ đã làm ra hộp kho báu từ khóa lỗ ban.

Chưa đến một phút, thập nhị phương tỏa giống như đồ chơi ở trong tay của Lâm Thanh Diện, nhẹ nhàng bị mở ra.

“Cái này là cái gì đây?”

Lâm Thanh Diện nhìn sang, chỉ nhìn thấy sau khi thập nhị phương tỏa được mở ra, ở bên trong có. giấu một bản cổ tịch.

Toàn thân của thập nhị phương tỏa đầy tro bụi, nhưng mà ngoại trừ bìa của quyển cổ tích này bị ố vàng, một hạt tro bụi cũng không có, có thể nhìn thấy được khóa lỗ ban có tính nghiêm mật.

Thấy hóa ra là ở đây có đặt một quyển sách, lúc này Lâm Thanh Diện mới yên tâm, ánh mắt cảnh giác. cũng đã dần dần thả lỏng.

Từ sau khi đến đây kiếm Trảm Tiên lại trở nên hưng phấn dị thường, lúc này nó lại đến giữa không trung.

Không cần sự cảm hóa của Lâm Thanh Diện, trên người nó sẽ phát ra ánh sáng màu vàng dường như là muốn Lâm Thanh Diện xem cẩn thận những gì được ghi chép ở trong cổ tịch.

Đương nhiên là Lâm Thanh Diện sẽ không cô phụ ý tốt của kiếm Trảm Tiên, anh thận trọng mở trang đầu tiên của quyển cổ tịch ra.

Ở phía dưới dùng chữ viết nước C cổ đại, nhưng mà đối với từ nhỏ Lâm Thanh Diện đã tiếp thu nền giáo dục toàn diện mà nói, đọc cũng không tính là khó.

Ở trang đầu tiên có một dòng chữ được viết.

Người nào có thể đến tận nơi mà vẫn còn chưa bỏ mạng, lại có thể mở được thập nhị phương tỏa, quyển sách này đã có duyên với người đó, có thể có được quyển sách này, đúng là ý trời.

Lâm Thanh Diện suy nghĩ cẩn thận, đúng là muốn bước vào trong sơn động này, nó đại biểu cho việc rơi từ trên vách núi cheo leo, bị rớt xuống đây mà lại bất tử, lại có thể tìm được hang động này, còn có thể lập tức mở ra thập nhị phương tỏa, xác xuất thành công toàn bộ chuyện này quả thật có thể bằng không.

Cũng khó trách đối phương sẽ nói có được cuốn sách này quả thật là ý trời.

Tiếp tục đọc, rốt cuộc Lâm Thanh Diện cũng đã mở to mắt.

Tác giả của quyển sách này giới thiệu sau khi bất ngờ phát hiện linh khí ở đây rất nhiều, liền tìm tới hang động này tiếp tục sinh sống cùng tiến hành tu luyện, ấn ký trên vách đá đó là do người này đã từng múa kiếm trong lúc hào hứng ở trong động.

Hơn nữa quyển sách này còn nói đống hài cốt của những linh thú ở bên ngoài hang động.

Sau khi Lâm Thanh Diện đọc xong, mới chợt hiểu ra Hóa ra là mấy trăm năm trước linh khí của khu rừng sương mù còn nhiều hơn so với hiện tại, ở đây có rất nhiều linh thú sinh sống.

Nhưng mà trong số đó cũng không thiếu một vài đối tượng tham lam, giống như trước đó tê giác cổ đã từng nói bọn họ không hề tiết chế mà hấp thụ linh khí, rốt cuộc cũng có một ngày thân thể khổng lồ không thể chịu đựng được cường độ hấp thụ quá cao, trực tiếp tự bỏ mình.

Mà di thể của bọn nó đã bị những linh thú khác đẩy xuống vực sâu, trải qua khoảng thời gian dài phong hóa cho nên mới biến thành bộ dạng hiện tại.

Lâm Thanh Diện khẽ gật đầu, trăng tròn rồi lại khuyết, trăng dư thì lại hụt, đạo lý này từ xa xưa đã không thay đổi.

Sau đó anh tiếp tục đọc, Lâm Thanh Diện còn nhìn thấy cốc linh tê ở bên trong.

“Trong cốc có một con tê giác to lớn, lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì nó bay vào trong cốc để chơi rồi dân dần tê giác to lớn không ngờ có thể giao lưu với tôi, nói chuyện với nhau, vạn vật đều có linh tính, nơi này thật sự là một vùng đất bảo vật”

Lâm Thanh Diện lại tiếp tục đọc, ở trên sách có viết bởi vì những linh thú tham lam hấp thụ linh khí mà chết bất đắc kỳ tử, sau khi chết linh thú còn lại mới ý thức được thân thể của mình không thể nào tiếp nhận quá nhiều linh khí, dân dần nó đã lấy cốc linh tê làm ranh giới, về phần vị trí trung tâm trong rừng rậm không phải là lúc bất đắc dĩ thì sẽ không đến đó.

Lâm Thanh Diện thầm nghĩ ở trong lòng, tê giác cổ có thể sống ở cốc linh tê, xem ra thực lực của nó là sự tồn tại mạnh nhất với đám linh thú ở trong khu rừng sương mù.

Tiếp tục đọc, Lâm Thanh Diện cũng không phát hiện ra có điểm gì khác thường, người kia cũng có ghi chép mấy chuyện tào lao, ghi chép không ít chuyện nhỏ trong cuộc sống, ví dụ như là mấy cái loại linh quả ăn ngon ở trong rừng rậm, còn có cái nào ăn dở.

Trong mắt của Lâm Thanh Diện mang theo ý cười, rất nhanh liền lật đến tờ gần cuối trong quyển sách.

Lần này Lâm Thanh Diện mở to hai mắt mà nhìn, nhìn những gì ghi chép ở trong sách.

Câu mở đầu đã hấp dẫn ánh mắt của Lâm Thanh Diện.

“Bởi vì biết linh khí ở đây tràn đầy cho nên muốn sử dụng nó, sợ giống như là những con linh thú này, hôm nay bỗng nhiên linh quang khẽ hiện, tự sáng tạo ra giải pháp hấp thu linh khí, nhân đây ghi chép lại”

Lâm Thanh Diện kinh ngạc, nhanh chóng lật thêm một tờ ở đằng sau.

“Cái này quả thật chính là bí thuật dạy mình hấp thu linh khí như thế nào”

Trên mặt của Lâm Thanh Diện tràn đầy hưng phấn.

Linh khí đối với người tu hành mà nói chính là thần vật bao nhiêu người mong ước.

Nếu như trong cơ thể có thể ẩn chứa được linh khí phong phú, vậy thì thực lực của bản thân sẽ tăng vọt lên, lợi ích vô tận.

“Muốn luyện được phương pháp này ít nhất phải đạt được Hóa Gảnh đỉnh phong”

Lâm Thanh Diện nhỏ giọng thì thầm, mình đã sớm đạt nửa bước thần cảnh, cao hơn rất nhiều so với Hóa Cảnh đỉnh phong, đương nhiên có thể luyện được bí thuật này.

Nghĩ đến tàn hồn của Tiểu Nguyệt, Lâm Thanh Diện không đoái hoài đến sự mệt mỏi của thân thể, không kịp chờ đợi mà bắt đầu luyện tập y như trong sách ghi chép.

Người này ghi chép tương đối kỹ càng, đồng thời cũng đã đánh dấu phương pháp giải quyết cho.

những giai đoạn quan trọng.

Lâm Thanh Diện vốn dĩ là một người thông minh, lại cộng với thực lực đã đạt đến nửa bước thần cảnh, cũng không lâu lắm anh đã tập được phương pháp này.

Quyển sách lật đến trang cuối cùng.

Ở hàng cuối cùng cũng không có viết cái gì hết, chỉ có một hàng chữ.

“Chi pháp hấp thụ linh khí đã tập được ba năm có thừa, tu la chỉ thể đã hoàn thành, kể từ ngày hôm nay cái tên Ma Thần Tu La sẽ làm chấn động thương khung”

“Ma Thần Tu Lai”

Lúc nhìn thấy bốn chữ cái quen thuộc, Lâm Thanh Diện kích động đến nỗi không có lời nào có thể diễn tả được.

Khó trách sau khi kiếm Trảm Tiên vào trong này thì lại hưng phấn như vậy, nghĩ đến nó đã cảm nhận khí tức của chủ nhân nó đã từng sinh sống ở nơi này vào đời trước, hơn nữa những ấn ký trên vách đá rất có thể là của kiếm Trảm Tiên ở trong tay Ma Thần Tu La tạo thành.

Mà Lâm Thanh Diện đã nhận được toàn bộ kế thừa của Ma Thần Tu La, sở dĩ không cảm nhận được là bởi vì thần hồn chỉ lực của anh đã mất hết rồi, không có cách nào cảm nhận được.

Ý trời!

Lâm Thanh Diện âm thầm tán thưởng, bị tê giác cổ đẩy như vậy, mình rơi xuống vực sâu, hiện tại xem ra lại có thể tình cờ gặp chuyện như thế.

Nghĩ đến quyển sách này đã lẳng lặng chờ đợi ở đây mấy trăm năm, Lâm Thanh Diện lại càng cảm thấy.

số mệnh đã được đặt ra rất lâu.

Mình nhận được toàn bộ truyền thừa của Ma Thần Tu La, ngày hôm nay lại lấy được một quyển sách mà năm đó Ma Thần Tu La đã viết ở đây.

Thuật hấp thụ linh khí.

Lâm Thanh Diện tìm kiếm khắp ở trong đầu cũng không tìm thấy nó ở bên trong truyền thừa của Ma Thần Tu La, sau đó anh lại tinh tế suy nghĩ lại thuật hấp thụ linh khí này chắc là trước khi ông ta trở thành Ma Thần Tu La đã gặp được nó, hơn nữa đối với hoàn cảnh yêu cầu cực kỳ hà khắc, chắc chẳn ở một nơi tràn đầy linh khí mới có thể phát huy cho nên đương nhiên cũng không có trong truyền thừa.

Cho dù nói như thế nào Lâm Thanh Diện cũng đã đạt được bí thuật hấp thụ linh khí.

“Ngủ trước một giấc, đợi sau khi tinh lực của cơ thể đã khôi phục lại một ít thì bắt đầu luyện tập”

Sau khi Lâm Thanh Diện hạ quyết tâm, nằm trên phiến đá ngủ thật say.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio