Rể Quý Trời Cho

chương 1299

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : KỊP THỜI ĐUỔI TỚI

Mọi người nín thở, thanh bảo kiếm mà Vương Kiếm huyễn hóa ra mang theo sự kiếm khí sắc bén đâm vào lồng ngực của đối phương.

Khoảng cách như hiện nay, tên khôi lỗi có râu này cho dù phản ứng nhanh nhạy, cũng không tránh kịp.

Phụt!

Bảo kiếm xuyên qua, trên mặt Vương Kiếm vụt qua sự kinh hỷ.

“Vương sư huynh, anh thật lợi hại!”

Giang Tiểu Nhu phấn khích nói, nhưng còn chưa kịp vui mừng quá lâu.

Một bàn tay của khôi lỗi trực tiếp bóp cổ của Vương Kiếm, sau đó, trực tiếp dùng một tay nhấc cả người Vương Kiếm lên.

Cảm giác nghẹt thở cực lực đột nhiên khiến Vương Kiếm vô cùng khó chịu, hai chân của anh ta muốn giãy giụa, nhưng sức lực của đối phương thật sự vượt quá xa so với mình, động tác như này không có bất kỳ tác dụng nào.

“Tên nhóc đáng chết, tuổi còn trẻ vậy mà âm hiểm gian xảo như vậy!”

Ánh mắt của khôi lỗi lạnh băng, trên gương mặt đầy râu rìa không có tia huyết sắc.

Giang Tiểu Nhu và Bạch Chỉ các cô rất kinh ngạc, một kiếm rõ ràng của Vương Kiếm đã châm vào tim của đối phương, tại sao đối phương giống như không làm sao, còn có sức lực lớn như vậy?

Sau đó, chuyện trợn mắt líu lưỡi đã xảy ra.

Tên khôi lỗi này tay không dùng sức, trực tiếp ném Vương Kiếm sang một bên.

Phụt, một ngụm máu tươi từ trong miệng Vương Kiếm phun ra, anh ta ngã mạnh xuống đất, cũng không có sức đứng dậy nữa.

Mà sau khi khôi lỗi làm xong tất cả chuyện này, ở trước mặt mọi người, rút thanh kiếm đâm ở tim mình ra.

“Một kiếm này nếu là đâm vào tim của của người tu hành bình thường, sợ rằng đối phương đã không còn mạng rồi, nhưng tôi là khôi lỗi, hồn phách mà thôi, cậu lẽ nào ngây thơ cho rằng, khôi lỗi tôi có lòng không?”

Nói rồi, bảo kiếm trong tay ném đi, trong nháy mắt đâm vào bức tường thì trực tiếp tan biến.

Khôi lỗi mặt mày âm trầm, cất bước đi về phía mọi người của Trảm Tiên Minh.

Các đệ tử dựa sát vào nhau, trong ánh mắt có sợ hãi có tức giận.

“Các người đã thành công chọc giận tôi, từ bây giờ trở đi, cách phút, tôi liền giết một người, bắt đầu từ cô!”

Nói rồi, ông ta dùng tay chỉ, chỉ vào vị trí của Bạch Chỉ.

“Bạch Chỉ sư tỷ!”

Giang Tiểu Nhu lạc giọng hét lên, Vương Kiếm nằm trên đất nhìn cô gái mà mình thích bị khôi lỗi chọn trúng, muốn cứu lại không có sức.

Khôi lỗi một tay xách Bạch Chỉ từ trên đất lên, sau đó túm mái tóc dài của cô ta.

Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Bạch Chỉ, khôi lỗi lạnh lùng nói: “Cô gái xinh đẹp như này, nếu là đổi thành năm đó khi nhục thân của tôi vẫn còn, nhất định phải thưởng thức một phen, có điều bây giờ, tôi là không có phúc để hưởng rồi”

Bạch Chỉ cũng không nhiều lời, chỉ là dùng đôi mắt ác độc nhìn chăm chằm đối phương.

Các đệ tử ngước mắt nhìn, nhất là đối với những người đàn ông đó mà nói, Bạch Chỉ ở trong lòng bọn họ chính là sự tồn tại như nữ thần.

Trước mắt, Bạch Chỉ rơi vào nguy hiểm, bọn họ tuy có lòng giết địch, nhưng thật sự không có sức.

“Bạch Chỉ sư tỷ..” Trong mắt Giang Tiểu Nhu chan chứa nước mắt, trên đảo quan hệ của hai người bọn họ là tốt nhất.

“Mọi người yên tâm, còn nhớ một nam một nữ đó không? Bọn họ khi rời khỏi đã nói rồi, sẽ tìm Lâm Thanh Diện tới cứu chúng ta, chỉ cần chúng ta kiên trì đến cuối cùng, đợi Lâm Thanh Diện tới thì nhất định có thể đánh bại tên này!”

Ánh mắt của Bạch Chỉ quyết tuyệt: “Mọi người nhớ kỹ, cho dù là đến lúc đó chỉ có một ngày còn sống, Trảm Tiên Minh cũng sẽ không giải tán! Chúng ta sống là sư huynh muội, chết rồi cũng là sư huynh muội!”

“Bạch sư tỷ nói đúng!”

“Không sai, tên này muốn khiến chúng ta mở miệng, chúng ta cứ không mở miệng, cùng lắm thì là chết thôi

Sau khi mọi người nghe thấy, đều tỏ thái độ.

Ở trước áp chế nặng nề, những sư huynh đệ này của Lâm Thanh Diện đều biểu hiện ra quyết tâm thấy chết cũng không thay đổi.

Ánh mắt của Giang Tiểu Nhu trở nên mơ mang, không ngừng nhìn về phía thông đạo dẫn tới đây.

Lâm Thanh Diện anh… thật sự sẽ tới sao?

Biểu cảm khôi lỗi lãnh khốc, một tay đưa gần tới Bạch Chỉ đang ngồi gân bên cạnh đám đệ tử ở trên đất.

“Cô gái nhỏ ngược lại khá có cá tính, mấy người các cô các cậu cũng có nhiệt huyết, có điêu quá một lát nữa, đợi các người nhìn thấy cô gái này chết ở trước mặt các người, còn có thể hào khí giống như bây giờ hay không!”

Nói rồi, khí tức của ông ta dần dần trở nên lạnh lẽo.

“Một cơ hội cuối cùng, tôi đếm tới ba, nếu không, cô gái này lập tức đầu rơi xuống đất!”

Mọi người căn môi, có hơi không nhịn được cảnh Bạch Chỉ hương tàn ngọc nát trực tiếp xoay người đi, khóc thút thít.

“Bai”

Khôi lỗi hét lớn, sau đó, một chiếc rìu màu đen được huyễn hóa ra, vô tình chặt về phía cổ của Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ lặng lẽ nhắm mắt, một giọt nước mắt ở khóe mắt rơi xuống, vào khoảnh khắc này, cái xuất hiện trong đầu cô ta vậy mà là cảnh tượng lúc đâu mình gặp Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện, cậu có lẽ sẽ tới, nhưng, tôi rốt cuộc không đợi được nữa rồi..

“Bạch sư tỷ!”

Giang Tiểu Nhu hét lớn lên, sau đó liên ngất đi.

Khoảnh khắc trước khi hôn mê, cô ta mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc vest đen đang nhanh chóng từ thông đạo đi vào đây…

Một lệ quang vụt qua, bắn thẳng vào tên khôi lỗi đó.

Khôi lỗi quay đầu lại nhìn, một viên đá mang theo lực đạo vô cùng lớn bay về phía ông ta.

Keng!

Chiếu rìu nặng trịch trực tiếp cản lại, nhưng viên đá nhỏ nhoi này, ẩn chứa lực lượng lại rất lớn.

Khôi lỗi nhất thời hổ khẩu tê dại, chiếc rìu cũng bị đánh rơi xuống đất.

“Là ai!”

Bóng người màu đen trong một cái hô hấp liền tới trước mặt các đệ tử của Trảm Tiên Minh, mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng nhìn khôi lỗi ở đối diện.

“Xin lỗi mọi người, để mọi người chịu khổ rồi, chuyện tiếp theo, giao cho tôi đi”

Các đệ tử nhìn người đàn ông cản ở trước mặt mình, ánh mắt trở nên kích động.

Đây chính là thiên tài mà bọn họ công nhận, cũng là minh chủ của Trảm Tiên Minh bọn họ, Lâm Thanh Diện!

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Bạch Chỉ mở mắt ra, bóng dáng cao lớn của Lâm Thanh Diện xuất hiện ở trước mắt cô ta

“Cậu tới rồi!” Bạch Chỉ chan chứa nước mắt, xem ra hai ngày trước, một nam một nữ đó không có lừa bọn họ, Lâm Thanh Diện rốt cuộc vẫn là đuổi tới kịp rồi.

Lâm Thanh Diện chỉ gật đầu, thần sắc vẫn nghiêm nghị.

Lúc này tình thế nguy cấp, Bạch Chỉ ở trong tay của đối phương, mà bên phía Trảm Tiên Minh, tất cả mọi người đều đã bị thương, thương thế của Vương Kiếm càng nghiêm trọng.

“Để cô ấy xuống, tôi đánh với ông!” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

“Ha ha, thằng nhóc ngược lại rất ngông cuồng, Nguyên Hùng tôi tồn tại trên thế giới này mấy trăm năm, người gì chưa từng gặp? Tôi giết cô gái này trước, sau đó lại đối phó với cậu!”

Nói rồi, ông ta lần này giơ tay, trực tiếp đâm vào Bạch Chỉ.

Lâm Thanh Diện sớm đã hiểu rõ mọi thứ mà đối phương làm, trong nháy mắt, Thần Hồn Chỉ Lực lặng lẽ phát ra, trực tiếp khóa lấy đối phương.

Thần hồn trời sinh khắc chế khôi lỗi, sau khi bị thần hồn của Lâm Thanh Diện khóa chặt, Nguyễn Hùng đột nhiên phát hiện mình vậy mà không thể nhúc nhích.

Lâm Thanh Diện bước lên một bước, đầu tiên đoạt Bạch Chỉ từ trong tay của đối phương về.

“Lâm Thanh Diện.

“Chờ tới cuối cùng”

Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói, lúc này vẫn không phải là lúc ôn chuyện cũ.

Thần Hồn Chi Lực của mình tuy đột nhiên khống chế Nguyễn Hùng, nhưng do trước đó luyện tập Hấp Linh Thuật, linh khí sung mãn trong cơ thể của Lâm Thanh Diện cần Thần Hồn Chi Lực của anh đến áp chế.

Nếu không, linh khí mất đi sự kìm kẹp của hồn lực, va chạm loạn xung quanh, vậy Lâm Thanh Diện sẽ phiền phức rồi.

Tuy nói mấy ngày nay, Lâm Thanh Diện cảm thấy cảm giác đã tốt hơn nhiều rồi, linh khí trong cơ thể cũng bình ổn hơn nhiều, nhưng anh không dám lơ là.

Vì thế, lần này đối chiến với Nguyễn Hùng, anh chẳng qua chỉ dùng một phần năm Thần Hồn Chỉ Lực, cuối cùng liền thu về.

Sau khi hồn lực thu lại, Nguyễn Hùng cũng dần dần tỉnh táo lại.

Ông ta chỉ vào Lâm Thanh Diện hỏi: “Cậu là ai”

“Anh ấy chính là minh chủ của Trảm Tiên Minh chúng tôi, Lâm Thanh Diện!”

Sư huynh đệ đằng sau cao giọng đáp, trong ánh mắt tràn ngập sự sùng bái.

“Cậu chính là Lâm Thanh Diện mệnh danh người có thiên phú xuất chúng?”

Nguyễn Hùng hứng thú nhìn Lâm Thanh Diện hỏi.

Cũng khó trách, danh tiếng lây lừng của Lâm Thanh Diện hiện nay, thiên hạ có mấy ai không biết chứ?

“Tôi là Lâm Thanh Diện, hôm nay tôi từ Kinh Đô xa xôi nghìn dặm chạy tới, chính là đến giết ông!”

“Ha ha, thằng nhóc, biết cậu hung hăng, nhưng không ngờ cậu lại hung hăng như này, muốn giết tôi, sợ rằng không có dễ dàng như thế!”

Nói rồi, tay của Nguyễn Hùng nhanh chóng móc ra một viên đan dược, giống như những gì Vân Sơn Tú Nương nói, viên đan dược này toàn thân đen xì.

Lâm Thanh Diện đối với đan dược đã có sự quen thuộc cũng nhất thời sững ra, ở trong viên đan dược màu đen này, anh không có ngửi được bất cứ mùi thuốc gì, ngược lại, mùi máu tanh ngược lại rất nồng.

Sử dụng đan dược, các khớp của Nguyễn Hùng kêu rắc rắc, khí tức trên người cũng trở nên càng lúc càng mạnh.

Lâm Thanh Diện vốn dĩ đã cảm nhận được thực lực của đối phương đã đạt tới Hóa Cảnh đỉnh phong.

Nhưng sau khi uống đan dược này, thực lực của Nguyễn Hùng trực tiếp đạt tới Thần Cảnh!

“Sao lại thế? Viên đan dược màu đen này rốt cuộc là cái gì!”

Ánh mắt của Nguyễn Hùng sắc bén như dao: “Cậu lẽ nào chưa từng nghe Hồn Đan Sư sao?”

“Hồn Đan Sư?”

Nguyễn Hùng khinh thường nói: “Hồn Đan Sư, đan dược mà bọn họ dung hợp chỉ có tác dụng với hồn phách, có thể khiến khôi lỗi như tôi cảnh giới trong nháy mắt nâng cao”

Lâm Thanh Diện đứng yên ở đó, người như này anh không biết, sợ rằng ngày Điền Uyên bọn họ cũng không biết.

“Bây giờ, để cậu xem thử, thực lực thật sự của tôi!”

Nói xong, Nguyễn Hùng trực tiếp tung ra một quyền, lực lượng cực lớn dường như chém rách không khí.

“Lâm Thanh Diện!”

Bạch Chỉ bọn họ chẳng thẳng nhìn, một quyền này của đối phương ẩn chứa năng lượng đã vượt khỏi tưởng tượng của bọn họ.

Lâm Thanh Diện đứng đó không nhúc nhích, khoảnh khắc đối phương ra tay, cũng tung ra một quyền.

“Cậu đây là tìm chết!”

Nguyễn Hùng lớn tiếng nói, khí chế cuồn cuộn!

Rầm!

Nắm đấm va chạm ở giữa không trung, xung quanh hai người, bụi đất bay mù mịt!

Ánh mắt của các đệ tử đều lo lắng, ai ai cũng căng thẳng nhìn về phía Lâm Thanh Diện.

Bụi đất tản đi, Lâm Thanh Diện và Nguyễn Hùng vẫn vững vàng đứng ở đó, chỉ là trong mắt của Nguyễn Hùng nhiều thêm vài phần kinh ngạc.

“Cậu… cậu vậy mà cũng là Thần Cảnh?”

Lâm Thanh Diện không có nói chuyện, mặc nhận phán đoán của đối phương.

Các sư huynh đệ của Trảm Tiên Minh ở đằng sau kinh ngạc không khép được miệng.

Người có thể được Tân Trường Sinh chọn trúng, thiên phú đã cao hơn người bình thường quá nhiều, nhưng so với Lâm Thanh Diện, thiên phú này của mình, thật sự là bé đến đáng thương!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio