CHƯƠNG : LỰC LƯỢNG OANH TẠC
“Không ngờ, tôi đã rớt ở sau cậu ta nhiều như vậy”
Vương Kiếm nằm trên đất sau khi biết được cảnh giới lúc này của Lâm Thanh Diện, trong lòng bỗng cảm thấy thất vọng.
Từ sau lần Lâm Thanh Diện rời khỏi đảo nhỏ, Vương Kiếm mỗi ngày khắc khổ luyện tập, anh ta hiện nay có thực lực gần tới Hóa Cảnh đỉnh phong, cách đột phá chỉ có một bước.
Vốn dĩ nghĩ rằng, khi lần nữa gặp lại Lâm Thanh Diện, nhất định có thể khiến anh sửng sốt, nhưng bây giờ xem ra, Lâm Thanh Diện đã bước vào Thần Cảnh, lại kéo giãn đẳng cấp của hai người ra rồi Thần Cảnh và Hóa Cảnh đỉnh phong, tuy nghe thì không nhiều, nhưng cách biệt thực lực trên thực tế lại như cách biệt giữa trời và đất.
Vương Kiếm cảm xúc phức tạp, vừa khâm phục vừa có chút đố ky, sêm sêm tuổi, nhưng Lâm Thanh Diện so với anh ta lại lợi hại hơn quá nhiều.
Lúc này, Giang Tiểu Nhu vừa ngất đi đã tỉnh lại, sau khi Bạch Chỉ được Lâm Thanh Diện cứu ra, lập tức cởi trói trên người của tất cả mọi người.
Cô ta bây giờ đang ôm Giang Tiểu Nhu, sau khi nhìn thấy Giang Tiểu Nhu tỉnh lại, trái tim đang lơ lửng của Bạch Tử lúc này mới để xuống.
“Bạch sư tỷ, em vừa rồi hình như nhìn thấy Lâm Thanh Diện, có phải là ảo giác không” Giang Tiểu Nhu thì thào, nhìn Bạch Chỉ nói.
Ánh mắt của Bạch Chỉ dịu dàng: “Tiểu Nhu, em nhìn, đó là ai!”
Thuận theo hướng ngón tay của Bạch Chỉ, Giang Tiểu Nhu nhìn thấy người đàn ông cao lớn cản ở trước người mình.
Cho dù không nhìn thấy mặt của người đàn ông này, nhưng chỉ dựa vào sự tự tin toát ra từ bóng lưng của anh, Giang Tiểu Nhu % chắc chắn, người đàn ông này chính là Lâm Thanh Diện.
“Lâm… Lâm Thanh Diện anh ta, thật sự tới rồi” Giang Tiểu Nhu có hơi kích động nói.
Lúc này, Lâm Thanh Diện để mắt đến cuộc đối đầu với Nguyễn Hùng.
Khôi lỗi Thần Cảnh, bản thân còn là lần đầu tiên gặp khôi lỗi cánh giới này, cũng khó trách khôi lỗi có thực lực Hóa Cảnh đỉnh phong như Vân Sơn Tú Nương đều không phải là đối thủ của Nguyễn Hùng.
Có điều, Lâm Thanh Diện chính là người có thể tận tay chém chết Thanh Trúc cường giả Thần Cảnh, một khôi lỗi mà thôi, Lâm Thanh Diện vẫn không có để ông ta vào trong mắt.
“Được rồi, kết thúc giai đoạn làm nóng người, bây giờ nên chính thức bắt đầu rồi”
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhả ra một câu như này.
Nguyễn Hùng nhíu mày, một quyền vừa rồi của Lâm Thanh Diện, ông ta chỉ cảm thấy lực lượng của đối phương nhiều hơn mình không ít, ông ta dùng toàn lực mới tiếp được.
Sẽ không phải là một kích toàn lực của mình, đối với đối phương mà nói chỉ là làm nóng người?
“Thằng nhóc, cậu đừng ngang ngược, mọi người bây giờ đều là Thần Cảnh sơ kỳ, cậu dựa vào đâu mà thắng tôi!”
Nguyễn Hùng đanh giọng nói.
Ánh mắt của Lâm Thanh Diện bình tĩnh, toàn thân trên dưới không có một tia ba động khí tức nào.
“Có khi, cảnh giới không đại biểu tất cả, tôi ông tuy đều là Thần Cảnh sơ kỳ, nhưng luận tới thực lực, ông không bằng tôi”
“Cậu nói linh tinh!”
Nguyễn Hùng tức giận nói, nhưng sau đó, ông ta há to miệng, kinh sợ nhìn về phía Lâm Thanh Diện.
Kiếm Trảm Tiên màu vàng từ từ hiện ra, cuối cùng trực tiếp rơi vào trong tay Lâm Thanh Diện.
“Tôi trước nay không nói linh tỉnh”
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói, kiếm phong sắc bén, một kiếm chém vào đối phương.
Nguyễn Hùng chỉ nhìn một cái thì biết thanh Kiếm Trảm Tiên này không phải là binh khí bình thường.
Ông ta vội vàng huyễn ra một thanh trường đao, chỉ vừa va chạm, trường đao trong nháy mắt bị nát thành bột.
“Bây giờ, ông còn cảm thấy ông có thể có sức đánh một trận với tôi không?”
Lâm Thanh Diện cười khinh thường, sau đó lại là một quyền tung ra.
Một quyền trước đó, Nguyễn Hùng sử dụng toàn lực mới tiếp được, bây giờ thấy Lâm Thanh Diện lại tung ra một quyền, ông ta tuy có hơi lo ngại, nhưng cảm thấy mình chắc cũng có thể ứng đối được.
Cùng nắm đấm, cùng sự va chạm, nhưng lần này, kết quả lại vô cùng khác biệt.
Rắc!
Năm ngón tay của Nguyễn Hùng nát bấy, sau đó, một cỗ lực đạo mạnh mẽ xuôi theo cánh tay của Nguyễn Hùng tiếp tục hướng lên.
Cỗ lực đạo này đến đâu, xương cốt của Nguyễn Hùng liền bị đánh gãy.
Sau đó, thân hình cao to của Nguyễn Hùng trực tiếp bay ra ngoài mười mấy mét, đập mạnh xuống đất.
“Chuyện này làm sao có thể chứ? Lực lượng của cậu, tại sao đột nhiên tăng lên nhiều như vậy!”
Vừa rồi còn có thể chống đỡ, bây giờ, vậy mà ngay cả sức đánh trả cũng không có, điều này quả thật soát sạch khôi lỗi quan của Nguyễn Hùng!
“Rất đơn giản, thứ mà tôi có, ông không có”
Lâm Thanh Diện nói đơn giản, trong một quyền đơn giản trực tiếp vừa rồi của mình ẩn chứa lực lượng huyền kình ngay cả người của Thương Nguyên Giới cũng ngưỡng mộ không thôi.
Càng huống chi, sau đó anh nâng cao cảnh giới, Lâm Thanh Diện cảm thấy huyền kình của mình dường như mạnh hơn nhiều so với lúc trước.
Lực đạo của huyền kình bá đạo gấp mấy chục lần so với nội kình, tuy cùng là cao thủ Thân Cảnh, Nguyễn Hùng sao sẽ là đối thủ của Lâm Thanh Diện chứ.
“Đáng chết, không ngờ thằng nhóc cậu còn có chiêu như này”
Nguyễn Hùng lạnh lùng nói, miễn cưỡng đứng dậy.
Trong ánh mắt của ông ta càng nổi tơ máu, một đoàn khí tức màu đen từ từ tản ra.
Nhất thời, một cỗ khí tức tử thần bao phủ cả đại sảnh này.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, anh không thấy đối phương tiếp tục sử dụng thuốc, nhưng khí tức của đối phương dường như lại mạnh hơn nhiều.
“Thằng nhóc, cậu rất mạnh, nhưng hôm nay cậu nếu đã gặp phải tôi, sự việc cũng chỉ tới đây thôi, tôi sẽ cho cậu biết, thế nào sự tức giận của tử thị!”
Sự tức giận của tử thị?
Không đợi Lâm Thanh Diện nghĩ nhiều, Nguyễn Hùng đột nhiên lao về phía Lâm Thanh Diện.
Thân là khôi lỗi, tốc độ của ông ta vốn rất nhanh, mà lần này, thân hình của ông ta nhanh tới mức mắt thường của Lâm Thanh Diện đã hoàn toàn không bắt được nữa.
Rầm!
Sau gáy Lâm Thanh Diện mang theo gió, Nguyễn Hùng không biết từ khi nào đã tới đăng sau Lâm Thanh Diện, trong tay cầm chặt chiếc búa lớn, đập về phía Lâm Thanh Diện.
May mà Lâm Thanh Diện phản ứng đủ nhanh, nghiêng người nhảy sang, tránh được công kích của đối phương,
Sau đó, trước mắt anh lại là một trận huyễn ảnh, đối phương giống như thần chết, có thể tùy ý xuất hiện ở trong bất kỳ góc nào trong đại sảnh.
Lâm Thanh Diện có hơi lo lắng, anh không phải là lo lắng cho mình, mà bây giờ, ở trong đại sảnh này, đám sư huynh đệ của Trảm Tiên Minh còn ở đây.
Mà Nguyễn Hùng hành tung quỷ dị, nếu để ông ta đến chỗ người của Trảm Tiên Minh bắt họ làm con tin, vậy phía anh sẽ rơi vào thế hạ phong.
Tốc chiến tốc thắng!
Lâm Thanh Diện hạ chủ ý, anh đứng yên ở đó, từ từ nhắm mắt lại.
Giang Tiểu Nhu bọn họ ở một bên nhìn thấy Lâm Thanh Diện làm ra hành vi như này, trong lòng suy đoán, chẳng lẽ Lâm Thanh Diện đây là muốn từ bỏ rồi sao?
Có điều nghĩ tới cũng phải, tốc độ của đối phương như này, đổi thành bản thân, sợ rằng ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có.
Chỉ có Vương Kiếm ở một bên nhìn ra Lâm Thanh Diện làm như này, tuyệt đối không phải là từ bỏ kháng cự, mà là dùng một loại thủ đoạn cao minh hơn để ứng đối với đối phương.
Mị ảnh của Nguyễn Hùng không ngừng vụt qua, từng đạo ánh sáng bạc, đó là công kích mà ông ra tạo để nhằm vào Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý cảm nhận mọi thứ xảy ra xung quanh.
Chỉ cần có một tia ba động của khí tức, anh lập tức có thể cảm nhận được!
Nhổ cỏ tận gốc!
Trong lòng Lâm Thanh Diện nảy ra một suy nghĩ to gan.
Vào lúc này, chiếc búa lớn trong tay của Nguyễn Hùng lần nữa đập tới.
Mấy chục lần công kích trước đó, Lâm Thanh Diện đều tránh né toàn bộ, Nguyễn Hùng cũng làm tốt dự tính, sau lần này, ông ta liền xoay sang công kích người của Trảm Tiên Minh.
Chỉ cần khống chế hai ba người đó thì không sợ Lâm Thanh Diện không nghe lời mình rồi!
Tuy nhiên, điều ông ta không biết là lần này Lâm Thanh Diện không định tránh né tiếp nữa!
Chiếc búa sắt đập xuống, cách anh rất gần.
Lâm Thanh Diện sớm đã cảm nhận được sự dao động trong không khí cạnh mình.
Anh không tránh không né, ngay cả Nguyễn Hùng cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
“Thằng nhóc thối tha, cậu cuối cùng đã mệt rồi nhỉ!”
Nguyễn Hùng cho rằng tất cả những điều này là do thể lực của Lâm Thanh Diện đã kiệt quệ sau khi tránh né mấy chục lần vào trước đó, bây giờ đã không thể tránh né được nữa.
Khi ông ta đang thầm đắc ý, đột nhiên, một tay của Lâm Thanh Diện chìa tay, Kiếm Trảm Tiên xuất hiện, trực tiếp cản chiếc bùa đó lại.
Nguyễn Hùng thấy cảnh này, trực tiếp vụt người muốn chạy trốn, giống như mấy chục lần công kích trước đó, nhưng lần này khi ông ta muốn chạy trốn thì phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích.
Vốn dĩ, Lâm Thanh Diện tay trái cầm kiếm Trảm Tiên, vậy mà trong nháy mắt, huyền kình phát ra, tay phải huyễn khó ra một chiếc roi dài.
Chiếc roi dài trực tiếp quấn chặt mắt cá chân của Nguyễn Hùng, ông ta không thể giấy giụa.
“Thả tôi ra”
Nguyễn Hùng lớn giọng gào lên.
Lâm Thanh Diện căn bản không chút quan tâm: “Hôm nay chính là một ngày ông hồn phi phách tán!”
Trong ánh mắt của Nguyễn Hùng vụt qua một tia sợ hãi.
Đối với một khôi lỗi mà nói, không có chuyện gì đáng sợ hơn hồn phi phách tán.
“Tôi sống ở thế gian mấy trăm năm, dựa vào cậu cũng muốn khiến tôi thần hồn hủy diệt sao?”
“Nếu không tin, ông có thể thử!”
Trong lúc nói chuyện, một đạo kết ấn xuất hiện ở trong không trung, trực tiếp trùm lên Nguyễn Hùng.
Nguyễn Hùng kinh ngạc ngẩng đầu.
Khống Hồn Ấn!