CHƯƠNG : SỰ GIÚP ĐỠ CỦA ANH EM
Nếu nói ra thì, cô nhóc Liễu Sơn Thanh thương nhất vẫn chính là Lăng Ngọc.
Mỗi lần khi bị Liễu Sơn Thanh cấm túc, người Liễu Lâm nghĩ tới đầu tiên chính là Lăng Ngọc, bảo hạ nhân lặng lẽ đi tìm Lăng Ngọc.
Lăng Ngọc đi tới, tóm lại là tìm Liễu Lâm có việc, Liễu Lâm cũng nghi vấn, lần này bản thân chưa có gọi người đi tìm Lăng Ngọc.
Lăng Ngọc đi tới, hạ nhân rất tự nhiên mà mở ra cửa ra, bọn họ đã quen kiểu này, loại tình huống này thường xuyên đều xảy ra, Liễu Lâm gặp phải chuyện gì đều tìm Lăng Ngọc.
Lăng Ngọc tới, Liễu Sơn Thanh cũng là mặc nhận Lăng Ngọc đến là vì Liễu Lâm, cho nên tự nhiên cũng sẽ không nói gì.
Hạ nhân mở cửa ra, Liễu Lâm trực tiếp đi ra, vui vẻ nhìn Lăng Ngọc, nói: “Chị Lăng Ngọc, chị sao lại tới đây, thật là tâm linh tương thông mà, tôi vừa hay muốn người sai người đi mời chị tới, chị vừa hay đã tới rồi.”
Lăng Ngọc nghe thấy lời này, nhìn mấy người xung quanh, Liễu Lâm kêu bọn họ lui xuống hết.
Sau khi hạ nhân đi rồi, Liễu Lâm trực tiếp hỏi Lăng Ngọc: “Chị, sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Lăng Ngọc nói ra tình hình của Lâm Thanh Diện, Liễu Lâm nhíu mày, có hơi bất lực, Lâm Thanh Diện sao lại chọc vào tên đó, chuyện này nói ra thì cũng không hợp lý.
Lâm Thanh Diện sao lại gặp phải tên của nhà Âu Dương đó, loại chuyện này căn bản không thành lập, số của Lâm Thanh Diện không tốt, cứ gặp phải.
Lăng Ngọc nhìn Liễu Lâm, hỏi: “Mộc công tử bây giờ ở chỗ tôi, cậu có muốn dẫn Mộc công tử qua đây không?”
Liễu Lâm sờ sờ mũi, nói: “Ngoài chuyện này còn có thể làm cái gì nữa, ở chỗ của chị cũng nhất định sẽ liên lụy tới chị, loại chuyện này không thể để chị chịu liên lụy được.”
Lúc nói chuyện, Liễu Lâm trực tiếp đi tìm Liễu Sơn Thanh, trong lòng cậu ta đã nghĩ ra cách đối phó với Liễu Sơn Thanh, cậu ta biết tính khí của ba nhà mình.
Cho dù có chuyện to bằng trời, chỉ cần có Lăng Ngọc ở đây, ông ta đều sẽ để cậu ta ra ngoài, Lăng Ngọc làm việc trầm ổn, Liễu Sơn Thanh cũng yên tâm.
Đến phòng sách của Liễu Sơn Thanh, Liễu Sơn Thanh không vui nhìn Liễu Lâm, hỏi: “Bây giờ bên ngoài nhà Âu Dương nháo mức giông bão khắp nơi, con định ra ngoài làm gì, đừng có gây chuyện cho ba.”
Liễu Lâm cười hì hì, nói với Liễu Sơn Thanh: “Có chị Lăng Ngọc ở đây thì con muốn làm gì quá đáng, vậy cũng không làm được, rảnh thì cũng rảnh, không bằng đi xem thử, ba không phải nói con không nghiêm chỉnh hay sao, hiện nay con một lòng muốn tu hành, ba ngược lại không muốn rồi?”
Liễu Sơn Thanh lườm Liễu Lâm, nói: “Con đi làm cái gì, người làm ba như ba không biết, nhưng ba đoán, con nhất định không phải là đi tu luyện, hiểu con không ai bằng ba, con giấu được người khác, lẽ nào còn giấu được người làm ba như ba sao?”
Lăng Ngọc ở một bên mỉm cười khẽ, chuyện gì cũng không được Liễu Sơn Thanh, bình thường đều sẽ trong Liễu Lâm không để cậu ta làm chuyện gì vượt phép, nhưng lần này, vì Lâm Thanh Diện, không thể không giúp Liễu Lâm ra ngoài.
Phải khiến Liễu Sơn Thanh thất vọng, nếu như vận may tốt, có thể giấu được mọi người, nếu như vận may không tốt bị lôi ra, đắc tội với nhà Âu Dương, cô ta đích thân xin lỗi với Liễu Sơn Thanh.
Vốn dĩ sống yên ổn với nhà Âu Dương, nhưng lần này khả năng có thể chỉ lo được cho mình là rất nhỏ, từ khoảnh khắc Lâm Thanh Diện bước vào Thành Trung Tâm thì bọn họ đã không thoát khỏi quan hệ rồi.
Liễu Lâm nhìn ba cậu ta, dẩu môi, nói: “Ba rốt cuộc vẫn là có ý kiến, con ra ngoài cũng không có chuyện lớn gì, ngồi ở nhà cũng không có nghĩa lý gì, ở trong nhà mấy ngày ba nhốt con tới mức sắp mốc rồi, lẽ nào ba hy vọng con cứ ở trong nhà như vậy sao?”
Liễu Sơn Thanh rất nghẹn lời, được có mấy ngày chứ, cậu ta đều nói mình sắp mốc rồi, không phải là chuyện của hôm qua sao?
“Ba thấy con ở trong nhà, một ngày cũng nhốt không được, thời gian dài thì gọi chị con, ba nói cho con biết, nếu không phải phải nể mặt của Ngọc, ba cứ phải nhốt con một tháng.”
Liễu Sơn Thanh không có định cho Liễu Lâm một chút mặt mũi, Lăng Ngọc đều quen với cách chung đụng như này, nhìn nhiều cũng không thấy lạ.
Liễu Sơn Thanh cũng lười phí lời với Liễu Lâm, cậu ta ở trong nhà rên rỉ ỉ ôi, không để cậu ta ra ngoài thì cậu ta có thể lèm bèm cả ngày, trực tiếp để cậu ta cùng Lăng Ngọc ra ngoài đi.
Khi ra ngoài còn dặn dò Lăng Ngọc, nhất định phải trông chừng kỹ con trai của ông ta, không để cậu ta gây chuyện thị phi.
Hai người bọn họ sau khi ra ngoài, Lăng Ngọc trực tiếp dẫn Liễu Lâm về nhà, Lâm Thanh Diện và Câu Lân đợi ở bên trong, nghe thấy có tiếng bước chân, rất cảnh giác.
Nghe thấy giọng nói mới đi ra, Liễu Lâm hỏi Lâm Thanh Diện: “Như thế nào, không có gì khác thường chứ!”
Lâm Thanh Diện đi ra, nói: “Đều ổn, không có ai tới, có điều ngược lại phải làm phiền hai người rồi, không ngờ tên đó không chịu buông tha, chuyện lần này chỉ sợ không dễ thu dọn.”
Lâm Thanh Diện cần ở đây một khoảng thời gian, nhưng người có thể giúp đỡ chỉ có Liễu Lâm, thân phận của Liễu Lâm cao quý, ít nhất địa vị trong Thành Trung Tâm vẫn được.
Đợi có chỗ ổn định ở lại, trực tiếp đi ra đón Hứa Bích Hoài vào trước, cô không dễ gì mới tới nơi này được, không thể để cô một mình tiếp tục chờ đợi ở trong ngôi nhà kia.
Ngoài ra còn có một điểm, chuyện bên trong này quan trọng thế nào đi nữa, bản thân có thể ở lại, nhưng phải đợi giông bão qua đi mới có thể đón Hứa Bích Hoài vào.
Nhìn thấy Lâm Thanh Diện bọn họ không sao, Liễu Lâm hỏi: “Vậy Mộc công tử đây là định ra ngoài hay là ở lại, tôi đều có thể giúp, nhà chúng tôi ở đây vẫn là có thể nói chuyện.”
Lâm Thanh Diện nói: “Ở đây sống cũng không tồi, có điều không thể ở nhà cậu, cậu xem có chỗ nào có thể sắp xếp hay không?”
Lâm Thanh Diện nói ngược lại không có chút sơ hở, Liễu Lâm nhíu mày, nói: “Cứ như vậy tới nhà chúng tôi chắc chắn không được, đầu tiên một cửa ải đó của ba tôi là không qua được, ngược lại ở gần Linh Sơn, nhà chúng tôi có một trang viên, nơi đó tuy đơn sơ một chút, có thể ở được, ba tôi vì để tiện cho tôi tu hành, đặc biệt xây dựng nơi đó.”
Lâm Thanh Diện nghe rồi, khẽ mỉm cười, trực tiếp vỗ vai của Liễu Lâm, nói: “Người anh em, cậu giúp tôi như vậy, tôi làm sao cảm ơn cậu đây?”
“Tôi gọi anh là Mộc đại ca đi, anh như này là khách sáo rồi, khi chúng ta gặp mặt, anh không phải cũng giúp tôi sao, tu vi của tôi, không có dễ dàng thoát khỏi bọn họ như vậy được.” Liễu Lâm là người trọng tình, nói năng thoải mái.
Lâm Thanh Diện từng giúp Liễu Lâm cậu ta, cậu ta tự nhiên cũng phải có qua có lại, Lăng Ngọc ở một bên, nhíu mày hỏi: “Tiểu đệ, sẽ không có chuyện chứ!”
“Chị Ngọc, chị yên tâm, chị còn không biết sao, dựa vào quan hệ giữa nhà chúng ta và nhà Âu Dương, nơi tôi nói đó, người của nhà anh ta chưa thông qua sự đồng ý của tôi, đâu dám tùy ý đi vào chứ?” Liễu Lâm nói với Lâm Thanh Diện: “Mộc đại ca, anh đi theo tôi!”
Lăng Ngọc vội gọi lại, nói: “Mộc công tử, tiểu đệ hai người đợi đã.” Sau đó đi vào phòng, trực tiếp lấy ra hai chiếc nón cho Lâm Thanh Diện và Liễu Lâm: “Đội lên, không thì dễ bị phát hiện.”
Lâm Thanh Diện cần, nhưng Liễu Lâm để chiếc nón sang bên cạnh, thản nhiên nói: “Tôi không dùng cái này, vốn dĩ chính là người của nơi này, người của nhà Âu Dương nhìn thấy cũng không dám tìm tôi gây phiền phức!”