CHƯƠNG : LIỄU LÂM GIÚP ĐỠ
Nếu chuyện này là thật, người của nhà họ Âu Dương nhìn thấy rồi, e rằng trong lòng dù có nghi hoặc cũng không dám đến gây phiền phức.
Lâm Thanh Diện cười nói: “Chúng ta thế này, người khác nhìn vào là thấy bất thường ngay, cậu ở bên cạnh chúng tôi, khó tránh sẽ bị để ý.”
Lâm Thanh Diện vừa mới nhắc nhở Liễu Lâm, nếu Liễu Lâm ở bên cạnh anh, chắc chắn sẽ liên lụy đến Liễu Lâm, hơn nữa lúc đó nhà họ Liễu cũng sẽ bị ảnh hưởng, sau khi Lâm Thanh Diện đi xem chỗ ở, cũng không thể cứ ở mãi đây được.
Nhà họ Liễu có thể cho nơi ở, Lâm Thanh Diện đã vô cùng cảm kích rồi, không thể làm phiền người ta được.
Nghe Lâm Thanh Diện nói xong, Liễu Lâm cũng đội mũ lên, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng để mấy người Lâm Thanh Diện không bị phát hiện, cậu ta cũng chỉ đành như thế.
Cậu ta đội mũ lên, mấy người cùng nhau ra ngoài, Câu Lân đang chờ ở nhà Lăng Ngọc, nếu là cùng ra ngoài với Lâm Thanh Diện, nhất định sẽ biến Lâm Thanh Diện trở thành tâm điểm chú ý.
Câu Lân không đi theo, Lâm Thanh Diện cũng có thể yên tĩnh, mà bản thân Câu Lân cũng được nghỉ ngơi một lát.
Sức mạnh của Lâm Thanh Diện hơn người, nhưng Câu Lân không giống vậy, nó cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức một lát.
Đám người Lâm Thanh Diện rời khỏi nhà của Lăng Ngọc, đi thẳng đến mục tiêu, ngang qua mấy con phố, có thể nhìn thấy rõ ràng một nhóm người mặc quần áo màu xanh đang tìm kiếm người khắp nơi.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, đây là người của nhà họ Âu Dương phái tới sao?
Rõ ràng là họ đuối lý không chịu tha cho người khác, mà giờ thì hay rồi, làm như bên đó chịu oan ức gì to lớn lắm vậy.
Lâm Thanh Diện và Liễu Lâm, còn có Lăng Ngọc ở một bên, đầu đội nón che mặt, thu hút không ít người.
Trong đó có một người dáng vóc cao lớn, mặt mũi xấu xí đứng ra hỏi: “Các người là ai, bỏ nón che xuống.”
Lâm Thanh Diện còn chưa lên tiếng, Liễu Lâm đã lên trước, nhún vai nói: “Là ai có liên quan gì đến các người, chuyện của nhà Âu Dương các ngươi, nếu kéo theo chuyện khác nữa, thì không dễ nói chuyện đâu đó!”
Nghe thấy giọng nói của Liễu Lâm, người đàn ông không khỏi nhíu mày, giọng điệu của Liễu Lâm khá lớn, nhưng nhà họ Âu Dương ở trung tâm tòa thành này, chưa từng sợ ai cả.
Anh ta nói thẳng vào mặt Liễu Lâm: “Nếu không bỏ nón ra xem thử, ta làm sao biết các người là ai, lỡ như là người thiếu gia chúng ta muốn tìm, vậy không phải là buông tha cho các người rồi sao?”
Liễu Lâm cười lạnh nói: “Vậy nếu ta không bỏ nón ra thì sao?”
“Nếu công tử đây đã không muốn bỏ nón ra, vậy thì để chúng ta bỏ ra giúp.”
Liễu Lâm không nhúc nhích, trực tiếp nói: “Vậy thì đừng hối hận, nếu hôm nay ngươi bỏ cái nón này xuống, ta đảm bảo với ngươi, cho dù nhà họ Âu Dương có đến cũng không bảo vệ nổi ngươi đâu.”
Người đàn ông vươn tay ra, lại không dám hấp tấp, anh ta không biết thân phận của Liễu Lâm, nhưng nghe giọng điệu, chắc chắc là người không thể đắc tội.
Nhìn thấy động tác này, Liễu Lâm bật cười: “Sao thế, không dám à?”
“Công tử là người ở đâu, đến đây làm gì?” Người đàn ông rút tay về, mở miệng hỏi.
Liễu Lâm trả lời: “Nghe khẩu âm của ta, chắc ngươi cũng biết, ta là người ở đây, ngươi không ra tay là đúng rồi, nếu không hối hận không kịp đâu.”
Liễu Lâm trực tiếp rời đi, Lâm Thanh Diện cũng theo sát phía sau, lúc này người đàn ông vội hỏi: “Công tử là người nhà họ Liễu đúng không?”
“Bất kể ta có là gia tộc nào, thì ngươi cũng không thể đắc tội được, công tử nhà ngươi kiêu ngạo hống hách, chịu phải một chút trừng phạt, cũng là đáng đời, làm khó làm dễ như vậy, có phải không sợ người ta biết hắn ta ngang ngược, không biết nói lý à?”
Thật ra Liễu Lâm nói như vậy mục đích là muốn nói xác định với người đàn ông trước mặt, cậu ta là Liễu Lâm, nhưng lại không nói rõ ra.
Người đàn ông trong lòng ít nhiều cũng biết một chút, ở thành Trung Tâm, ít người dám nói như vậy về người của nhà họ Âu Dương, anh ta bỗng nhiên trở nên thành thật hơn rất nhiều, Nhưng người đàn ông cau mày lại, nếu người đội mũ là Liễu Lâm, vậy những người xung quanh Liễu Lâm thì sao, có phải họ đang cố tình che giấu điều gì đó không?
Cái này cũng thật khó nói, không thể để họ đi như thế, nhưng cũng không thể xung đột chính diện đươc.
Liễu Lâm hỏi người đàn ông: “Chúng ta đi được chưa?”
“Công tử nói giọng địa phương, công tử muốn đi, chúng tôi làm gì dám cản công tử?”
Nói xong, Liễu Lâm và Lâm Thanh Diện đi thẳng về phía Linh Sơn, người đàn ông gọi một tên thuộc hạ, nói nhỏ vào tai hắn mấy câu, thuộc hạ đáp: “Ngài yên tâm, ta nhất định theo dõi thật kỹ.”
Nói xong, bọn họ mau chóng đi theo bước chân của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện cảm nhận sau lưng bất thường, quay đầu lại nhìn, nói với Liễu Lâm: “Có người đi theo chúng ta, ta thấy không cần đến Linh Sơn nữa rồi.”
Liễu Lâm quay đầu, không nhìn thấy gì hết, nhưng Lâm Thanh Diện nói như vậy, thì phía sau nhất định có người đi theo.
Liễu Lâm hỏi Lâm Thanh Diện: “Mộc huynh, làm sao đây?”
“Tôi trực tiếp đi ra ngoài, cậu dẫn đường cho tôi, chỉ cần cho lính canh một câu giải thích là được, còn về chuyện sau khi ra ngoài, tôi tự giải quyết được.”
Lâm Thanh Diện không lo lắng gì lắm, chỉ cần anh ra ngoài, anh có cách để thoát khỏi những người đang theo dõi mình.
Lâm Thanh Diện không muốn vì chuyện này mà liên lụy đến nhà họ Liễu, nhà họ Liễu và nhà họ Âu Dương không có mâu thuẫn ngoài mặt, không thể để chuyện này phá vỡ thế cân bằng được.
Bây giờ xem ra chỉ còn cách này, Lâm Thanh Diện đưa ngọc bội lại cho Lăng Ngọc nói: “Cảm ơn cô đã chăm sóc, ngọc bội này trả lại cho cô.”
Xảy ra chuyện này, Lâm Thanh Diện cũng biết, có thể một thời gian nữa, anh cũng không quay lại đây, nếu đã như vậy, thì cũng không cần phải mang theo ngọc bội của Lăng Ngọc nữa.
Lăng Ngọc khẽ cau mày, từ chối: “Tôi không bao giờ ra ngoài, ngọc bội này đối với tôi không có ích lợi gì, tôi biết Mộc công tử có thể dùng nó, chúng ta bây giờ là bạn bè rồi, bạn bè thi đừng khách sáo với tôi.”
Lăng Ngọc nói gì cũng không chịu nhận lại ngọc bội, Lăng Ngọc biết, nếu bản thân cầm ngọc bội về, Lâm Thanh Diện không còn cách vào thành Trung Tâm nữa.
Thật ra bất cứ ai tinh mắt đều có thể nhận ra rằng Lâm Thanh Diện nhất định có chuyện khác khi đến thành Trung Tâm, chỉ là Lâm Thanh Diện không nói ra mà thôi.
Lâm Thanh Diện thấy Lăng Ngọc như vậy, biết cô là muốn tốt cho anh, trong lòng rất cảm động.
“Tôi biết là cô muốn tốt cho tôi, chỉ là, thế lực của nhà Âu Dương ở đây không nhỏ, nếu như ngọc bội của cô không còn nữa, nhà họ Âu Dương sẽ điều tra, đến lúc đó cô không nói rõ được đâu.” Lâm Thanh Diện nói.
Lăng Ngọc mỉm cười nói: “Hiếm khi thấy anh suy nghĩ kỹ càng như vậy, nhưng nhà họ Âu Dương cũng không tính lên đầu tôi đâu, cho dù có là tôi làm, nhà bọn họ cũng không làm gì được tôi.”
Lâm Thanh Diện không biết thân phận của gia đình Lăng Ngọc là gì tại sao cô ấy lại tự tin như vậy, nhưng Lâm Thanh Diện có linh cảm rằng thân phận của gia đình Lăng Ngọc ở thành Trung Tâm cũng không phải là bình thường.
Đương nhiên, Lâm Thanh Diện cũng không quá quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, bất kể thân phận như thế nào, Lăng Ngọc và Liễu Lâm đều không có hại người, Lâm Thanh Diện rất an tâm về hai người họ, Nếu như Lăng Ngọc đã không cần ngọc bội, Lâm Thanh Diện tiếp tục giữ theo ngọc bội bên mình, mấy người cùng nhau đi đến cổng thành, có Liễu Lâm bên cạnh, lính canh cổng thành cho dù có muốn khó dễ cho đám Lâm Thanh Diện, nhìn thấy Liễu Lâm thì cũng không dám.
Lính canh lịch sự hỏi: “Liễu thiếu gia, cậu muốn ra ngoài sao?”