CHƯƠNG : QUỶ ẢNH
Sau khi nghĩ thông suốt rồi, cũng không tiếp tục do dự mà đi lên phía trước, nhìn người phụ nữ trước mắt hỏi thăm.
“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Vì sao đứa bé này còn nhỏ tuổi mà lại bị ăn mòn nghiêm trọng như vậy?”
Nhắc đến cảnh tượng trước mắt này vẫn khiến người ta hơi khó tiếp nhận, giờ phút này anh lại hỏi thăm thẳng thừng như thế.
Người phụ nữ cũng không ngờ lúc này lại có người tới đây, thế là kinh ngạc ngắng đầu lên nhìn thoáng qua đối phương.
Nhưng lại nhanh chóng lâm vào nỗi đau của mình, cũng không để ý đến thân phận của đối phương mà ngược lại tiếp tục cúi đầu nhìn đứa bé.
“Cô nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đi, có lẽ tôi có thể giúp được một tay cũng nên.”
Lúc Lâm Thanh Diện nhìn thấy người phụ nữ này hoàn toàn không để ý tới mình thì khó tránh khỏi trong lòng cũng hơi nóng nảy, thế là lúc này lại tiếp tục mở miệng.
Người phụ nữ nghe thấy đối phương không buông tha vẫn tiếp tục hỏi thăm, lúc này ít nhiều cũng hơi mắt kiên nhẫn, nhưng cũng không nói thêm câu nào mà chỉ cúi đầu tiếp tục ôm đứa bé thút thít.
Hồi lâu sau, nhìn thầy đối phương vẫn không có ý định rời đi mới ngắng đầu lên, dùng giọng nói nghẹn ngào mở miệng nói: “Không cần biết anh là ai thì cũng đừng quan tâm tới chuyện không liên quan này, đây chỉ là sự trừng phạt của Vương mà thôi.”
Mặc dù vừa rồi người phụ nữ này khóc vô cùng thê thảm, nhưng lại không muốn để người khác đến can thiệp chuyện này, tình huống này vốn cũng hơi kỳ lạ.
Lâm Thanh Diện nghe xong lại càng nhíu chặt lông mày lại, sau đó mở miệng định hỏi thăm lần nữa, nhưng người phụ nữ này chết sống không chịu nói.
Hơn nữa một lúc sau, anh cảm nhận được khí tức tà ác ở xung quanh dường như càng ngày càng đậm hơn một cách rõ ràng, anh hơi kinh ngạc, đang định đề phòng thì người phụ nữ kia lại có vẻ hơi sa sút và tuyệt vọng.
Vào lúc này lại chợt mở miệng nói: “Anh đi mau đi, tế tự sắp bắt đầu rồi đấy.”
Sau khi nói đến đây thì không nói gì thêm nữa mà lại cúi đầu xuống tiếp tục nhìn đứa bé, thậm chí khóe miệng còn lộ ra một nụ cười mỉm như được giải thoát.
“Con à, mặc dù mẹ không bảo vệ được con nhưng vẫn có thể đi cùng con.”
Nói đến đây lại không nói tiếp nữa, nhưng vẫn tiếp tục dịu dàng dỗ dành đứa bé trong lòng, giống như đứa bé kia chưa chết mà chỉ đang ngủ thiếp đi mà thôi.
Trong suốt quá trình này Lâm Thanh Diện vẫn luôn cau mày, nhìn cử chỉ khác thường của người phụ nữ này nhưng vẫn hoàn toàn không nghĩ ra rốt cuộc vì sao đối phương lại biến thành như thế này.
Rốt cuộc sự trừng phạt của Vương trong miệng cô ta là cái gì? Dường như những chuyện này đã biến thành vô số dấu hỏi quanh quần ở trong lòng Lâm Thanh Diện.
Lúc đang định hỏi thăm lần nữa, anh phát hiện có một luồng quỷ khí truyền tới, thế là bắt đầu phòng bị theo bản năng.
Kết quả lại phát hiện luồng quỷ khí này không hề đi về phía mình mà ngược lại đang hướng về phía người phụ nữ kia.
Rõ ràng người phụ nữ cũng cảm nhận được sự tồn tại của quỷ khí, nhưng lại không hề trốn tránh mà còn tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Quỷ khí cũng hấp thu tắt cả tinh hoa sinh mệnh trên người người phụ nữ, sau đó người phụ nữ ngã ra trên mặt đất.
Lâm Thanh Diện trơ mắt nhìn một màn này xảy ra ở ngay trước mắt mình nhưng hoàn toàn không kịp ngăn cản, lúc này trong lòng ít nhiều cũng hơi ảo não.
Nhưng bây giờ nghĩ tới những thứ này hiển nhiên đã không còn tác dụng gì nữa, lúc này đơn giản nhất chính là đi theo luồng quỷ khí này thì hơn.
Dường như quỷ khí cũng cảm nhận được nguy hiểm ở gần đó, thế là nhanh chóng đi chuyển tới nơi sâu nhất của thôn.
Lâm Thanh Diện cầm Kiếm Trảm Tiên vẫn luôn theo sát ở phía sau.
Anh đã phát hiện ra tất cả những thứ này chắc chắn đều có liên quan đến luồng quỷ khí này, nên lúc này chỉ muốn mau chóng giải quyết nó.
Tuy nhiên tốc độ của đối phương thật sự là quá nhanh, vẫn luôn kéo ra một đoạn khoảng cách với anh.
Mặc dù Lâm Thanh Diện đã cố gắng hết sức bám theo, nhưng vẫn có sự chênh lệch nhất định, giờ phút này truy đuổi cũng tương đối vắt vả.
Nhưng anh không hề có ý định từ bỏ, dù sao nếu không giải quyết được thứ này thì vị trí và hoàn cảnh của anh cũng không thể thay đổi được.
Chỉ là mặc dù anh đã hết sức đuổi theo, nhưng lúc đuổi tới nơi vẫn không thấy bóng dáng của quỷ khí đâu nữa.
Thế là không nhịn được âm thầm nói thầm một câu.
“Đáng chết, không ngờ tốc độ của tên này vậy mà lại nhanh như thế.”
Lúc đang định từ bỏ thì anh lại đột nhiên cảm nhận được khí tức của nó, thế là lại nhanh chóng di chuyển bước chân, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Quả nhiên sau khi quan sát một lượt, đã phát hiện ra vật này cũng không hề đi xa, chỉ ở gần xung quanh đây.
“Ta còn tưởng mi lợi hại thế nào, không ngờ cũng chỉ biết trốn mà thôi.”
Sau khi Lâm Thanh Diện phát hiện ra vấn đề này không nhịn không mà hừ lạnh một tiếng, sau đó cười châm chọc.
Cuối cùng sau khi nhìn quanh một vòng, mục tiêu được khóa chặt là một căn nhà hoang.
Mặc dù anh còn chưa đi qua đó nhưng đã có thể xác định vật kia đang núp ở bên trong, thế là nở một nụ cười lạnh.
“Lần này để xem mi chạy đi đâu.”
Lạnh lùng nói xong những lời này, anh giơ Kiếm Trảm Tiên trong tay mình lên bổ một nhát vào căn nhà kia.
Quả nhiên trong nháy mắt ngôi nhà kia sụp đỏ, một đạo quỷ ảnh đã xuất hiện ở trước mắt của anh.
Dường như quỷ ảnh cũng nỗi trận lôi đình bởi vì hành động vừa rồi của đối phương.
Trong miệng nó phát ra một loạt âm thanh cực kỳ sắc bén và khủng bố.
“Đồ đáng chết, lại dám làm ảnh hưởng tới đại kế của ta, Quỷ Vương đại nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
Mặc dù miễn cưỡng hiểu được lời nói của đối phương, nhưng nghe lại cực kỳ chói tai.
Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi khó chịu với âm thanh này, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, sau đó lạnh lùng nhìn quỷ ảnh.
“Tôi cũng rất muốn xem thử xem Quỷ Vương đại nhân của các người lợi hại đến mức nào.”
Nói xong câu đó anh cũng không nói thêm câu nào nữa, mà xông vào đánh nhau với tên kia.
Quỷ ảnh vốn cũng đang vô cùng phẫn nộ bởi vì đối phương đã phá hủy kế hoạch của mình, giờ phút này lại nhìn thấy đối phương đuổi theo không bỏ, trong lòng ít nhiều cũng hơi nổi trận lôi đình.
Cũng chính bởi vì vậy, thời khắc này công kích vô cùng kịch liệt, ngay từ đầu Lâm Thanh Diện cũng hơi chật vật vì dù sao tốc độ của đối phương cực kỳ nhanh, hơn nữa còn mang rất nhiều tính công kích.
Nhưng Lâm Thanh Diện cũng không phải ăn chay, rất rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu đã khiến Lâm Thanh Diện dần thích ứng với đối phương, sau đó bắt đầu thế chiếm thượng phong.
Vốn quỷ ảnh cho rằng giải quyết tên trước mắt này dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ đối phương lại khó chơi như thế, lúc này cũng cảm thấy hơi bất ngờ.
Nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức để quần nhau với Lâm Thanh Diện, chỉ có điều đến cuối cùng vẫn không địch lại được đối phương, bị Lâm Thanh Diện chém chết.
Sau khi Lâm Thanh Diện giải quyết xong quỷ ảnh rồi mới thở dài một hơi, cho dù như thế nào thì bây giờ anh cũng coi như giải quyết xong tên kia rồi.
Kết quả không kịp buông lỏng một chút nào lại phát hiện những thôn dân ở đây dường như đều tập trung lại hết ở chỗ này, hơn nữa còn đang trợn mắt tròn xoe nhìn mình.